Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 302: Hoàng tước ở phía sau



Chỉ có ba ngày, trong kinh mưa gió một cuộc thiên địa hoán đổi, rất nhiều chuyện tựa như ở trong dự liệu, rồi lại ở ngoài ý liệu. Tần gia một đêm đảo điên, Thái tử chết bởi hỗn loạn, Tần Hoàng hậu bị phế biếm lãnh cung, những người thuộc đảng Thái tử trong kinh đều bị bắt, tất cả mọi người bàng hoàng.

Ngày thứ tư, trong cung truyền ra tin, Hoàng thượng bởi vì Thái tử mưu nghịch, thương tâm quá độ bệnh không dậy nổi, tùy ý để tứ Hoàng tử giải quyết triều chính.

Ngày thứ sáu, lại có thánh chỉ truyền ra, lập tứ Hoàng tử làm Thái tử, người đảng tứ Hoàng tử vui mừng khôn xiết, tận hết sức lực thêu dệt những chứng cứ phạm tội của đảng Thái tử, rất có ý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Các đại thần muốn cầu kiến Hoàng thượng đều bị ngăn ở ngoài cửa cung, lấy cớ là long thể bất an, không thể vất vả quốc sự. Biến cố như vậy, khiến cho người vốn bình thản như Lâm Lan không khỏi lo lắng đề phòng. Tứ Hoàng tử thượng vị vốn là chuyện trong dự liệu, nhưng Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, không thể không khiến Lâm Lan sinh nghi. Là Hoàng thượng vì che dấu tai mắt người, tránh miệng lưỡi bên ngoài, lựa chọn thủ đoạn này, hay là tứ Hoàng tử hoàng tước ở phía sau, trừ Thái tử, giam lỏng Hoàng thượng? Sự thật như thế nào, Lâm Lan không được biết, nếu là vế trước, chẳng lẽ Hoàng thượng không sợ nuôi hổ gây họa? Một khi tứ Hoàng tử đủ lông đủ cánh, dụ hổ đến dễ, bắt hổ khó. Nếu là vế sau, Lý Minh Doãn phải ứng đối như thế nào?

Lâm Lan phái người đi Tĩnh Bá Hầu phủ hỏi thăm tin tức, Tĩnh Bá Hầu cũng chưa xuất cung, Kiều Vân Tịch đang vô cùng lo lắng! Cũng là Trần Tử Dụ nghe được một chút phong thanh, nhưng rồi lại giữ kín như bưng, chỉ cấp cho Lâm Lan bốn chữ chân ngôn: Tĩnh quan kỳ biến*.

(*Yên lặng theo dõi kỳ biến)

Yên lặng theo dõi kỳ biến nói dễ vậy sao, chỉ cần Minh Doãn một ngày không trở về, Lâm Lan một ngày không được an bình. Đang lúc Lâm Lan nôn nóng bất an, Phùng Thị tới phủ, một là vì đón Sơn Nhi về nhà, hai là chuyển lời Lâm Trí Viễn... nói ông ấy sẽ lo chu toàn cho Minh Doãn, nếu có cơ hội sẽ an bài nàng gặp mặt Minh Doãn. Minh Doãn cần Lâm Trí Viễn đi duy trì chu toàn, ý nào? Lâm Lan không phải người ngu, xem ra bị giam lỏng không chỉ là Hoàng thượng. Chỉ sợ còn có những trung thần cùng Hoàng thượng, có thể thấy được vấn đề không phải nghiêm trọng bình thường.

Vì Minh Doãn, Lâm Lan không còn tâm trí đâu tức giận với Lâm Trí Viễn, để cho Lâm Trí Viễn sớm an bài để nàng gặp Minh Doãn.

Biến cố đến ngày thứ mười, dưới sự an bài của Lâm Trí Viễn, Lâm Lan vào cung. Chẳng qua là không nghĩ tới. Trước khi gặp Minh Doãn, Lâm Lan gặp tứ Hoàng tử. Tứ Hoàng tử, không. Hiện tại hẳn phải gọi hắn là Thái tử, hắn ngồi trên ghế rồng, bình yên tự tại. Khí phách uy nghiêm. Phảng phất hắn chính là chủ nhân long ỷ này.

Lâm Lan không dám lỗ mãng, cung kính hành lễ: "Nô tì ra mắt Thái tử điện hạ."

Thái tử đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Lý phu nhân không cần đa lễ, nhớ ngày đó, Bổn cung xuất quân Nam chinh, Lý phu nhân khẳng khái tặng thuốc. Nam chinh đại thắng, cũng nhờ một phần công lao của Lý phu nhân, Lý phu nhân đại nghĩa, Bổn cung khâm phục."

Lâm Lan vẫn bình thản, ngữ điệu vững vàng: "Thái tử điện hạ khen nhầm rồi, Nam chinh đại thắng chính là điện hạ bày mưu nghĩ kế, cầm binh có phương pháp, nô tỳ chỉ làm chuyện thuộc bổn phận, đảm đương không nổi khích lệ của Thái tử."

Thái tử cười vang nói: "Lý phu nhân không cần quá khiêm tốn, Bổn cung đã bẩm lên Thánh thượng, tứ phong ngươi là tứ phẩm cáo mệnh, ban thưởng danh hiệu Đại Nghĩa phu nhân."

Lâm Lan cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Ban thưởng như vậy khiến nô tì sợ hãi, kính xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Thái tử sẽ không vô duyên vô cớ gia phong cho nàng, có điều cùng tất có sở cầu.

Thái tử nhẹ cười cười, nói: "Bổn cung nghe nói Lý phu nhân là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Lâm Tướng quân?"

Lâm Lan mặc nhiên chốc lát, đáp: "Vâng."

"Lâm Tướng quân uy chấn Bắc Cương, chiến công hiển hách, Lý phu nhân đại nghĩa không thua kém giới mày râu, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ*, tốt, rất tốt..."

Thái tử dừng một chút, trong giọng nói mang theo tiếc nuối: "Trước đó vài ngày, có vài người tự coi mình được Thánh thượng cưng chiều, cuồng ngạo mười phần, triều đình ta nguy hiểm thế nào, tin tưởng Lý phu nhân đã nghe thấy, lần này quét sạch phản thần, công lao của Lý đại nhân là không thể bỏ qua, Lý đại nhân tuổi trẻ tài cao, quả thật rường cột triều ta, Bổn cung ái tài tích tài, cầu hiền nhược khát, chẳng qua là... Hôm nay Thánh thượng long thể bất an, Bổn cung thân là Hoàng tử phải thay cha phân ưu, mà có ít người dám xuyên tạc tấm lòng vì nước của Bổn cung, khiến Bổn cung thất vọng đau khổ."

(*Nguyên bản: Hổ phụ vô khuyển tử)

Tâm tư Lâm Lan xoay lộn, theo lời Thái tử là có ít người, chính là chỉ Minh Doãn sao? Bằng không, Thái tử cần gì phí những lời này với nàng. "Hai vợ chồng các ngươi, Bổn cung rất tán thưởng, hi vọng các ngươi không khiến Bổn cung thất vọng đau khổ!" Thái tử ý vị thâm trường nói. Lâm Lan cúi đầu thi lễ: "Điện hạ, công đạo tự tại tâm người, thời gian trôi qua, mọi người sẽ hiểu được tấm lòng của điện hạ." Bất kể Thái tử tán thưởng nàng thế nào, đấu tranh hoàng gia từ trước đến giờ tàn khốc, cho tới bây giờ chỉ có được làm vua thua làm giặc, Lý Thế Dân* giết hai người anh em cùng mẹ, đời sau có ai không gọi là minh quân? Điều nàng quan tâm chỉ là an nguy Minh Doãn.

Thái tử tựa hồ rất hài lòng câu trả lời của nàng, khẽ vuốt cằm: "Nếu Lý đại nhân cũng có thể suy nghĩ như ngươi, Bổn cung có thể vui mừng rồi."

Lý Minh Doãn thân phận đặc thù, không chỉ là con rể Lâm Trí Viễn mà còn là văn thần gương mẫu, thái độ của hắn có ảnh hưởng sâu xa đến kế hoạch sau này của Thái tử, cho nên, Thái tử chịu phí những thứ tâm lực này, hy vọng có thể thuyết phục Lý Minh Doãn ủng hộ hắn.

"Lý đại nhân mấy ngày nay vì nước mà vất vả quá độ, thân thể khó chịu, cho nên Bổn cung lưu hắn ở trong cung tĩnh dưỡng, Lý phu nhân có thể đi gặp hắn, Lý phu nhân y thuật cao minh, nói vậy Lý đại nhân nhìn thấy Lý phu nhân, rất nhanh là có thể khỏi, Bổn cung cũng có thể yên tâm." Thái tử một câu hai ý.

"Nô tì cáo lui." Lâm Lan lần nữa dập đầu, từ từ lui xuống.

Ra khỏi đại điện, Lâm Lan một thân mồ hôi lạnh, dưới sự hướng dẫn của cung nhân, Lâm Lan rốt cục nhìn thấy Minh Doãn. Tình hình của Minh Doãn khá hơn so với nàng tưởng tượng, chẳng qua là gầy đi rất nhiều, lộ ra vẻ tiều tụy.

Nhìn thấy Lâm Lan, Lý Minh Doãn có chút kinh ngạc: "Lan Nhi, sao nàng lại tới đây?"

"Là... là phụ thân an bài, mới vừa rồi ta còn gặp Thái tử điện hạ." Lâm Lan cẩn thận nhìn những cung nhân đi theo.

Cung nhân yên lặng thi lễ, lui ra, thuận tiện gài cửa lại.

Lâm Lan lôi Lý Minh Doãn đi vào trong, đến bên trong, mới thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta ở nhà lo phát điên, không thể làm gì khác hơn là nhờ lão già kia hỗ trợ tiến cung tới gặp mặt chàng."

Lý Minh Doãn thấp giọng nói: "Thái tử nói gì với nàng?"

Lâm Lan thuật lại lời Thái tử nói

Lý Minh Doãn cười lạnh: "Hắn nói xạo cho bản thân."

Lâm Lan vội la lên: "Chàng bất kể hắn có nói xạo hay không, hiện tại ta chỉ hỏi chàng, thế cục hiện nay, Hoàng thượng còn có thể nắm trong tay hay không?"

Lý Minh Doãn chau mày, vẻ mặt như có chút ít bất đắc dĩ: "Không nghĩ tới tứ Hoàng tử tàn nhẫn như thế, hắn ở trước mặt Hoàng thượng trước sau như một hàng phục, Hoàng thượng vốn chỉ muốn quét sạch Tần gia, sau đó phế Thái tử, nhưng tứ Hoàng tử tự tiện chủ trương, đánh chết Thái tử, hôm nay Ngự Lâm quân đều nằm trong tay hắn, Hoàng thượng đã bị giam lỏng, những đại thần như ta đều bị hắn nhốt lại, đúng rồi, có tin tức Tĩnh Bá Hầu không?"

Quả nhiên bản thân đã đoán đúng, tứ Hoàng tử quả nhiên là hoàng tước ở phía sau, Hoàng thượng một phen tính toán cuối cùng là vì người khác làm mai mối.

"Ta phái người đi qua Tĩnh Bá Hầu phủ, vẫn không có tin gì của Hầu gia." Lâm Lan lắc đầu nói. Sắc mặt Minh Doãn ngưng trọng mấy phần, thở dài nói: "Xem ra tình hình Hầu gia cũng không khá hơn chút nào."

Lâm Lan trù trừ nói: "Minh Doãn, chàng nói thật cho ta biết, chàng cảm thấy Hoàng thượng còn có thể..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.