Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 310: Vui vẻ



Minh Doãn vừa dứt lời, trong phòng lặng như tờ, Lâm Lan thu từng món đồ lại, hết sức cẩn thận thận vuốt ve phẳng, tựa như muốn san bằng những lo lắng trong đáy lòng mình. Minh Doãn cũng im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng thu lại từng món đồ. Hắn biết trong lòng nàng có nhiều rối rắm, nhưng tình huống đã không cho phép nàng trì hoãn do dự nữa.

"Ta đã biết rồi." Lâm Lan cúi đầu nhàn nhạt mà nói, vấn đề này không thể tránh khỏi.

Minh Doãn đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Lan, cầm lấy tay nàng, vuốt ve lòng bàn tay nhỏ nhắn kia, ôn hòa nói: "Chỉ là đi ngang qua sân khấu, cùng lắm thì sau này ít chạm mặt. Nếu không được, nàng hãy cáo ốm, ngày mai ta thay nàng đi."

Lâm Lan dựa vào trong lồng ngực kiên cố của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, tâm bỗng nhiên kiên định, nàng tin tưởng, cho dù trời sập xuống, hắn cũng sẽ thay nàng chống đỡ. Đột nhiên nhớ tới lời hôm đó của hắn. Thế gian này hiếm có đôi vợ chồng nào ân ái như ta và nàng. Đúng vậy, nàng phải may mắn cỡ nào, trông mênh mông biển trời, mới tìm được đúng hắn. Thôi thì, sau này ít chạm mặt là được.

Nàng cười cười: "Vẫn là tự mình đi thôi, đây là sắc phong cho mẹ ta mà."

Sáng sớm hôm sau, trong cung quả nhiên có chỉ tuyên nàng tiến cung, Lâm Lan xuất phủ đã nhìn thấy đại ca đang đợi nàng, trên mặt tràn đầy nụ cười, có thể thấy trong lòng đại ca cao hứng biết bao nhiêu.

"Đi thôi!" Lâm Lan thản nhiên nói.

Lâm Phong cười ha ha: "Đi!"

Phụ tử ba người quỳ tạ thiên ân, Lâm Trí Viễn nhận lấy thánh chỉ, Lâm Lan quỳ gối phía sau Lâm Trí Viễn không nhìn thấy ánh mắt của ông. Chỉ nghe tiếng nói bởi vì kích động có chút run rẩy nghẹn ngào. Không biết là diễn trò hay là thật lòng, nếu là chân tình, cũng chỉ là trong lòng ôm một phần áy náy mà thôi, Lâm Lan không nhịn được trong lòng liền chua xót.

Rời khỏi đại điện, Lâm Trí Viễn cầm thánh chỉ, thở dài: "Bội Dung, ta xin lỗi nàng, ta biết nàng không cần những thứ này, nhưng ta có thể làm cho nàng, chỉ có cái này."

Lâm Lan xem lướt qua, không thấy cảm xúc gì, nhưng Lâm Phong có chút cảm động, hốc mắt không khỏi ướt. Lâm Trí Viễn ngửa đầu, đưa mắt nhìn lên, nhưng muốn giấu lệ đi, giây lát, bình phục tâm tư, nói với Lâm Phong: "Phong Nhi, cha nghĩ hai ngày tới sẽ đi Phong An một chuyến, con là con trai lớn, hãy đi cùng cha! Bên Tuần Thành Ti, cha sẽ đi nói một tiếng."

Lâm Phong nức nở nói: "Hài nhi đương nhiên là muốn đích thân đi đón mẹ."

Lâm Trí Viễn vui mừng gật đầu, nhìn sang Lâm Lan, quan tâm nói: "Lan Nhi, con không cần phải đi, Minh Doãn công vụ bề bộn, trong nhà không thể thiếu con cực khổ lo liệu."

Lâm Lan không trả lời, nhìn một đôi chim sẻ đang cần cù làm tổ dưới mái hiên. Đúng vậy, mẹ sẽ không để ý những thứ hư danh này, mẹ van xin chỉ là người một nhà bình an gần nhau, nhưng cuối cùng van xin chỉ được một hư danh, thôi thôi, thế còn hơn không có gì. Rồi lại nói, cõi đời này, cũng có nhiều phụ nữ bất hạnh như mẹ. Buổi tối, phủ Tướng quân thiết yến, một là ăn mừng Thẩm Thị nhận được sắc phong, hai là một nhà đoàn tụ. Việc này, Lâm Lan không muốn đi, nàng không có biện pháp đi ăn mừng cái gọi là một nhà đoàn tụ, trong lòng nàng, có mẹ mới là nhà. Cho nên, Lý Minh Doãn thay mặt nàng, đi dự tiệc.

Sau khi Minh Doãn trở về, nói lại, cha vợ đã khóc. Lâm Lan oán thầm: Khóc cái rắm! Hiện tại muốn giả mù sa mưa? Khóc cho ai nhìn?

Chuyện này coi như qua đi, một thời gian sau, Lâm Lan bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị hôn sự cho Ngân Liễu, khi Ngọc Dung xuất giá, Lý gia đang bất ổn, cho nên, mọi việc là mợ cả Diệp gia giúp đỡ tổ chức, hôm nay, mợ cả ở Phong An xa xôi, chuyện này chỉ có mình Lâm Lan làm, may là có Chu mama giúp đỡ, cũng thuận lợi.

Mười sáu tháng ba, Ngân Liễu xuất giá, Mạc Tử Du nói lời giữ lời, tới đón dâu liền đổi giọng gọi Lâm Lan sư tỷ khiến Lâm Lan vui sướng cười hớn hở một trận. Nghĩ tới buổi tối đợi Mạc Tử Du mở lễ vật đặc biệt Minh Doãn tặng, sẽ có vẻ mặt gì, tâm tình lại càng tốt.

Vui vẻ mệt mỏi tới tối, Lâm Lan ngồi ở trước bàn trang điểm, quen miệng nói: "Ngân Liễu, mau tháo trang sức, chải tóc cho ta."

Trong gương đồng xuất hiện Như Ý, nhất thời cảm thấy trong lòng vắng vẻ, ba năm qua, vẫn là Ngân Liễu hầu hạ nàng tháo trang sức rửa mặt, là người thân thiết nhất bên cạnh nàng, bất chợt rời đi, quả nhiên là không quen!

"Nhị thiếu phu nhân, lúc này Ngân Liễu đang bận làm cô dâu rồi! Không thể tới hầu hạ nhị thiếu phu nhân đâu." Như Ý cười nói.

Lâm Lan cười khổ: "Quen miệng rồi."

"Ngân Liễu thật là tốt số, Mạc chưởng quỹ nhất định sẽ tốt với cô ấy." Như Ý biết nhị thiếu phu nhân luyến tiếc Ngân Liễu, mặc dù nàng cùng Cẩm Tú cũng tận tâm tận lực hầu hạ, nhưng nhị thiếu phu nhân coi trọng nhất là Ngân Liễu, có một số việc vốn không thể so sánh.

Đương nhiên, Mạc Tử Du đối với Ngân Liễu thật sự có tình, nghĩ đến Ngân Liễu cùng Ngọc Dung đều đã có mái ấm, nàng là chủ tử, hắn phải cao hứng.

Lâm Lan thở phào một cái, điều chỉnh tâm tình, cười nói: "Em không cần hâm mộ, tương lai, ta cũng sẽ thay em tìm cho em một người chồng tốt."

Như Ý đỏ mặt: "Như Ý sẽ không lấy chồng đâu!"

"Ừ! Lúc trước Ngọc Dung cùng Ngân Liễu cũng nói như vậy, chỉ chớp mắt, ước gì sớm gả đi." Lâm Lan trêu đùa.

Như Ý càng đỏ mặt, ngượng ngùng dậm chân: "Nhị thiếu phu nhân đừng trêu nô tỳ."

Lý Minh Doãn tắm xong đi ra ngoài, cười ha ha hỏi: "Nói cái gì đây? Xem Như Ý khẩn trương kìa."

Lâm Lan kéo dài tiếng nói: "Đang nói chuyện tốt của Như Ý."

"Chuyện tốt gì?" Trong lòng Lý Minh Doãn đã đoán được bảy tám phần, cố ý hỏi.

Như Ý đỏ mặt muốn cắt ra máu, vội đặt lược xuống: "Nô tỳ đi châm trà cho nhị thiếu gia."

Nói xong chạy bay biến.

Lâm Lan tháo sợi dây buộc tóc, cười nói: "Chàng xem, nha đầu này càng lúc càng lớn mật, ta hào sảng giúp nó tính toán, nó lại không thèm giúp ta chải tóc."

Lý Minh Doãn như gió xuân đi tới, cầm lấy lược: "Vậy hãy để cho vi phu tới hầu hạ nàng."

Lâm Lan không thích dùng dầu bôi tóc, ngại dầu, đầu tóc nàng đen nhánh trơn mượt, lại thoang thoảng hương thơm, dùng lược gỗ nhẹ đưa một đường, cảm giác thật tuyệt diệu, cổ nhân có câu giúp nương tử vẽ lông mày, còn hắn, thích nhất là chải mái tóc của nàng, hắn sẽ chải đầu giúp nàng cả đời, từ khi tóc xanh đến tận tóc trắng xóa, hắn cũng sẽ không chán ghét, Lý Minh Doãn nghĩ như thế.

"Minh Doãn, ta đột nhiên có một ý nghĩ." Lâm Lan nói.

"Nàng nói đi."

"Chàng cảm thấy Văn Sơn cùng Như Ý... Có thích hợp hay không?"

Như Ý hầu hạ Minh Doãn từ nhỏ, bất luận tính tình hay là ngoại hình đều tốt, phàm là người bên cạnh nàng, nàng muốn an bài tốt nhất cho bọn họ, không thể để họ chịu ủy khuất, vừa mới nói đùa, bỗng nhiên liền nghĩ đến Văn Sơn.

Lý Minh Doãn dừng tay, nói: "Nhìn qua thì khá hợp, tuy nhiên nên đợi Văn Sơn trở về, ta thử dò xét ý tứ hắn."

"Đúng thế, tình đầu ý hợp mới phải." Lâm Lan đồng ý.

"Nha đầu này bảo đi châm trà, sao lúc này vẫn chưa trở lại không biết." Lâm Lan lẩm bẩm.

Lý Minh Doãn cười để lược xuống: "Cô ấy mượn cớ châm trà chạy trốn, nào dám trở lại chứ, không trở lại tốt hơn."

"Cái gì gọi là không trở lại tốt hơn?" Lâm Lan lườm hắn qua gương.

Sau một khắc người liền bị bế bổng lên, ngồi gọn trong lòng Minh Doãn.

Lâm Lan vội la lên: "Chàng làm gì thế? Như thế này Như Ý đi vào nhìn thấy không hay."

Lý Minh Doãn ung dung cười nói: "Sẽ không vào nữa đâu."

Nói xong ôm Lâm Lan lên giường. Thời gian qua bởi vì chuyện nhận cha mà tâm tình Lâm Lan không tốt, lại bận rộn hôn sự Ngân Liễu, hắn nín sắp hỏng đến nơi rồi. Giữa vợ chồng chung đụng đã lâu, sẽ sinh ra ăn ý, Lâm Lan tự nhiên biết Minh Doãn muốn làm cái gì, bất giác đỏ mặt.

Đến giường, Minh Doãn đè lên phía trên Lâm Lan, bắt lấy hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu, tinh tế hôn lên khắp mặt mày nàng, hơi thở dần nặng nề.

Lâm Lan ưm: "Tắt đèn đã..."

Lời chưa dứt đã bị hắn nuốt mất, ánh mắt hắn mờ sương, giọng nói khàn khàn phá lệ ôn nhu: "Lan Nhi, để ta ngắm nàng thật kỹ."

Hắn giống như đang mở món bảo bối cực kỳ trân ái, nhẹ nhàng, ôn nhu, thời gian dần qua, cho đến khi da thịt nõn nà hiện ra trước mắt, ánh mắt của hắn hơi chậm lại, nhưng ngay sau đó trở nên nóng rực, rủ rỉ: "Lan Nhi... Nàng thật đẹp..."

Ca ngợi như vậy, hắn nói vô số lần, mang theo chút mê luyến, thâm tình, Lâm Lan biết mình không thể gọi là tuyệt sắc, chỉ có tư cách xưng trung bình thôi, nhưng nàng tin tưởng Minh Doãn tán dương là phát ra từ nội tâm, cái gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi là đây sao?

Lâm Lan có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm: "Minh Doãn, ta lạnh..."

Hắn đột nhiên cười một tiếng, kéo qua chăn, ôm chặt nàng, dùng da thịt nóng hổi của hắn xua đi hơi lạnh xung quanh nàng.

"Lập tức không lạnh rồi... " Hắn cười nhẹ.

Khi vật nóng rực của hắn tiến vào thân thể của nàng, Lâm Lan không kìm lòng được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hắn nhất thời được ủng hộ, động tác trở nên nhanh hơn.

"Lan Nhi, có thích không? Có thoải mái không?"

Thật ra thì phản ứng của nàng đều ở trong đáy mắt hắn, hắn biết nàng cũng thoải mái, chẳng qua, mỗi lần hỏi nàng như vậy, nàng sẽ xấu hổ đỏ mặt, mị nhãn như tơ, hắn thích nhìn nàng như vậy, vẻ đẹp mị hoặc này của nàng chỉ toát ra với riêng mình hắn.

Cho đến khi hoa kính của nàng bắt đầu co rút nhanh, hắn mới dùng toàn lực, ở thời điểm mấu chốt nhất, bỗng nhiên rời khỏi thân thể nàng, phát ở phía ngoài.

Lâm Lan ôm thật chặt hắn, đang ở thời điểm thoải mái nhất, hắn đột nhiên rút lui khiến nàng không khỏi trống rỗng, không nhớ bao nhiêu lần hắn đã như vậy, vài lần gần đây, nàng đã ám hiệu cho hắn, nàng muốn sinh con cho hắn, nhưng hắn hình như không hiểu. Chẳng lẽ hắn không muốn có con sao? Nàng nhớ trước kia hắn thường nói...

Lan Nhi, sinh con cho ta nhé! Khi đó nàng cảm giác mình còn chưa đủ sức khỏe, không phải lúc, nhưng hiện tại đã đủ điều kiện, vì sao hắn lại không muốn?

Lâm Lan buông lỏng tay, hắn tung mình xuống giường, chỉ choàng qua áo choàng mỏng, giúp nàng lau mình xong mới đi phòng tắm. Lâm Lan nhìn cánh màn còn đang đung đưa, trong lòng dần dần sinh ra bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.