Không biết đã qua bao lâu, khi Sở Phong lần nữa mở mắt ra, hắn lại thấy cái bóng lưng quen thuộc, khăn choàng trên mái tóc dài mềm mại, một bộ hắc y, cô tịch đứng bên thạch đầm, đang xuất thần nhìn mặt đầm phẳng lặng, phong thái tuyệt đại, vẫn như trước cô thanh, thê mỹ, vẫn như trước làm cho trong lòng Sở Phong mọc lên một nỗi niềm đau đớn.
Sở Phong đánh giá nhìn xung quanh, nơi này là một cái thạch thất lớn, trước mắt là một đầm nước, phẳng lặng trong như gương. Thạch thất hình như không có ngõ ra, chắc là chỉ có từ nơi đầm nước kia mới có thể đi vào được.
Vách đầm nước vô cùng nhẵn bóng, mặt trên lác đác khảm nạm không ít những hòn đá nhỏ, phát ra lục quang yếu ớt, khi nhìn kỹ, lục quang yếu ớt này hình như còn có thể lưu động, có phần như con đom đóm trong bóng tối đang chập chờn bay lượn, chiếu vào làn nước trong vắt trên mặt đầm phía dưới, thập phần kỳ dị.
Có lẽ bởi vì có lục quang yếu ớt này, cho nên thạch thất không chỉ không u ám, lại càng thêm có vẻ tĩnh mịch.
Thạch thất không có thứ gì, cũng chỉ có duy nhất cái giường đá, chính là cái giường đá Thiên Ma Nữ ngồi ở trên mà mình nhìn thấy đầu tiên khi ngoi lên mặt đầm, chính mình hiện tại đang nằm ở trên cái giường đá này.
-Không ngờ ở chỗ này lại được nhìn thấy cô, Thiên Ma Nữ cô nương.
Thiên Ma Nữ vẫn như trước đưa lưng về phía hắn, khóe miệng gần như khẽ động một cái, nàng thế nào cũng không ngờ được có người sẽ gọi nàng là Thiên Ma Nữ cô nương, hơn nữa là do tiểu tử này gọi lên, nàng muốn cười, tuy nhiên vẫn là không có cười, nàng đã không còn nhớ rõ bản thân mình cười một lần cuối cùng là ở lúc nào.
-Cô đứng như vậy không thấy mệt sao, Thiên Ma Nữ cô nương?
Không có bất luận sự đáp lại nào, Thiên Ma Nữ vẫn là xuất thần nhìn mặt đầm phẳng lặng như gương, giống như một bức tượng đá.
-Ờ, ta quên mất, cô nương vốn là ngồi ở bên giường đá này, hiện tại giường đá này đã bị ta chiếm lấy, lại làm hại cô nương phải đứng.
Không có âm thanh, Thiên Ma Nữ vẫn yên lặng nhìn mặt đầm.
-Là cô nương kéo ta lên sao? Khi ta dưới đầm nước ngoi lên trên cảm thấy rất không yên, không biết khi ngoi lên mặt nước thì sẽ là cái gì đang chờ ta, có thể sẽ là một đống đao kiếm đang chực chờ hay không, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là cô nương đang chờ ta. Sớm biết là cô nương thì ta sẽ "Ùm" phá nước nhảy lên mặt đầm, không cần phải cô nương lao lực như vậy xuất thủ kéo ta .
-Ngươi cho là ngươi còn có sức lực "Ùm" phá nước nhảy lên sao?
Trong lòng Sở Phong chợt "Bang" bị kích động nhảy lên một cái, hắn không ngờ được Thiên Ma Nữ đột nhiên sẽ trả lời một câu. Ngoài ý muốn, kinh hỉ, kích động, Sở Phong thực sự không cách nào hình dung tâm tình của mình trong nháy mắt này, thậm chí giật mình há hốc miệng không biết nói gì nữa.
-Sao ngươi lại không nói nữa, ngươi không phải là rất nhiều nước bọt sao?
Thiên Ma Nữ vẫn nhìn mặt đầm, rồi lại nói một câu.
Sở Phong hít sâu một hơi, cưỡng chế nội tâm đang kích động, nói:
-Ta còn tưởng rằng cô nương sẽ trách ta lải nhải, làm phiền cô nương thanh tĩnh chứ.
-Ngươi cũng thật là có nhiều cừu gia.
Thiên Ma Nữ lại nói một câu.
Sở Phong nhún nhún vai, nói :
-Người trong giang hồ, ai có thể không có kẻ thù, trừ phi như Thiên Ma Nữ cô nương cả ngày thẩn thờ nhìn đầm nước.
Thiên Ma Nữ lại không hề nổi giận, nói:
-Khắp người ngươi đều là vết thương bởi đao kiếm, ngoại trừ Nga Mi, thiên hạ các đại môn phái cũng để lại vết thương trên người ngươi. Phía lưng bên trái trúng qua Thanh Phong Kiếm, bên phải lưng trúng qua Truy Hồn Đao, trước ngực từng bị đao Đông Doanh võ sĩ xẹt qua, thắt lưng bị Bộ Xà Tiên đánh qua, phía sau lưng trúng Thái Hư Chưởng của Võ Đang, Âm Dương chưởng, còn có bị chưởng phong của Bài Vân Chưởng và Xích Luyện Chưởng quét qua, trước ngực hầu như bị Hàn Băng Kiếm đâm thủng, bụng trúng qua Ngũ Hành Quyền, dưới sườn bị Liên Hoàn Cước đá, vai phải trúng một chiêu Phục Ma Chưởng của Thiếu Lâm...
Thiên Ma Nữ sơ lược đếm qua, Sở Phong quả thực không nói ra lời, hầu như không thể tin được cái lỗ tai của mình, những vết thương này rất nhiều ngay cả bản thân mình cũng không biết là thế nào bị dính nữa, nhưng nàng lại có thể vach vách kể ra, thực sự là hoài nghi nàng có phải là vẫn theo sát mình hay không.
-Hình như toàn bộ võ lâm cũng đang truy sát ngươi, nhưng ngươi lại còn chưa chết, thật đúng là mệnh cứng mà.
Sau cùng Thiên Ma Nữ còn gia tăng thêm một câu.
Sở Phong cười nói:
-Ta vốn đã chết hai lần, nhưng mà hai lần đều được cô nương cố gắng kéo ta lại từ quỷ môn quan.
Yên lặng một lúc, bỗng Thiên Ma Nữ lại nói:
-Chẳng qua có một vết thương, ta thủy chung vẫn không có cách nào nhìn ra lai lịch của nó.
-Sao?
Sở Phong không khỏi nhìn lướt qua các vết thương trên người mình, hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc đó là vết thương nào mà ngay cả Thiên Ma Nữ cũng vô pháp nhìn ra lai lịch.
Thiên Ma Nữ bỗng nhiên xoay người, ánh mắt buồn hiu rơi vào vết chỉ ngân trên mặt hắn, nói:
-Chính là vết thương đó trên mặt của ngươi.
Sở Phong nở nụ cười: nàng đương nhiên nhìn không ra, cái này căn bản không phải vết đao vết kiếm gì, mà là một nét chỉ ngân, là chỉ ngân do Ngụy Đích lưu lại. Hắn không khỏi đưa tay khẽ vuốt ve vết chỉ ngân đó trên mặt.
-Hình như ngươi rất thích vết chỉ ngân đó.
Thiên Ma Nữ nói .
-Đây là ông trời ban tặng, cô đương nhiên nhìn không ra.
Sở Phong xoa nhẹ vết chỉ ngân nói .
Thiên Ma Nữ không có trả lời.
Sở Phong lại nói:
-Lần này lại phải cảm tạ cô nương đã cứu ta một mạng.
-Cũng được, hiện tại cảm tạ rồi, sẽ không lại đi một vòng rồi trở về nói cảm tạ nữa chứ.
Thiên Ma Nữ nói xong lại xoay người, ngữ khí vẫn bình thản như trước, vẫn hờ hững như trước.
Nhưng Sở Phong trong lòng lại "Bang" nhảy một cái, bởi vì rõ ràng là Thiên Ma Nữ đang chế nhạo hắn, không ngờ nàng lại chế nhạo mình, Sở Phong quả thực không thể tin được.
Lại qua một lúc, Sở Phong nói :
-Lần trước tại trong rừng cây cô nương không nói một tiếng nào đã đi, làm hại ta phải trong hố ùng ục suốt một đêm, khiến cho ta miệng khát lưỡi khô.
Thiên Ma Nữ vẫn lẳng lặng nhìn đầm nước trước mắt, không nói tiếng nào.
Sở Phong lại nói:
-Cô nương vì sao chỉ toàn nhìn đầm nước phía trước, chẳng lẽ cho là sẽ có người nữa chui lên sao?
Thiên Ma Nữ vẫn không có lên tiếng.
Sở Phong ngạo nghễ nói:
-Cũng không phải Sở Phong ta khoác lác, ta dám lớn mật nói một câu, có thể từ đầm nước đó đi tới thạch thất này, trong thiên hạ chỉ có một mình ta có thể làm được.
-Ta không phải là cũng đang ở chỗ này sao?
Thiên Ma Nữ lại mở miệng.
Sở Phong ngẩn ra:
-Ừ... cái này... trừ cô và ta, sẽ không có người thứ ba.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz-Vậy người khai thông ra thạch thất này thì sao?
-À... vậy thì... trừ cô, ta, còn có người khai thông đó, hẳn là sẽ không có người thứ tư nữa chứ?
Ngữ khí lần này của Sở Phong cũng không dám khẳng định, trái lại đi hỏi Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ muốn cười, tiểu tử này thực sự có vài phần ngớ ngẩn, nhưng nàng vẫn không cười.
Sở Phong đột nhiên nói:
-Ta biết cô nương vì sao cứ mãi nhìn mặt đầm.
-Sao?
Giọng điệu Thiên Ma Nữ lại mang theo một chút ý hỏi.
-Mỏm đá này cổ xưng là mỏm Kim Ngưu, thuật lại bởi vì có Kim Ngưu xuất cồn mà được gọi như vậy, cô nương chẳng lẽ là đang chờ Kim Ngưu xuất cồn, muốn cưỡi Kim Ngưu sao?
-Ngươi cũng biết không ít.
Thiên Ma Nữ nói .
Sở Phong cười nói:
-Ta còn nghe nói, ngoại trừ Kim Ngưu xuất cồn, thuật lại thời kỳ Xích Ô của Đông Ngô thời tam quốc còn từng tại đây khai quật được một viên bảo thạch sặc sỡ tuyệt đẹp. Nếu như ta may mắn có được viên bảo thạch này, nhất định sẽ tự tay tặng cho cô.
Thân ảnh cô ngạo thê lương của Thiên Ma Nữ dĩ nhiên hơi run lên, không ai biết sự ba động của nội tâm nàng lúc này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Nàng bỗng nhiên đưa tay, "Tõm" một con cá phá nước bay vào trong tay nàng. Nàng đi tới một bên, đặt cá lên một cái miếng sành, bắt đầu nhóm lửa nướng cá.
Cái bụng của Sở Phong cũng bắt đầu kêu lên ùng ục, nhưng hắn cũng không dám khẳng định nàng có phải là đang nướng cá cho mình ăn hay không nữa.
Một lát sau, mùi thơm của cá đã tràn ngập toàn bộ thạch thất, Sở Phong càng cảm thấy đói đến không chịu nổi, không ngừng nuốt nước bọt. Cuối cùng Thiên Ma Nữ bưng lên một chén canh cá từng bước một đi tới phía Sở Phong, trái tim của hắn cũng "Bịch bịch" nhảy từng đợt, nàng quả nhiên là nướng cá cho mình.
Thiên Ma Nữ đi tới bên giường, thả xuống chén canh cá, lại xoay người đứng ở bên đầm nước, cô tĩnh nhìn mặt đầm. Sở Phong nhìn thân ảnh cô tịch và mái tóc thật dài của nàng, lại bất chợt dâng lên một trận đau khổ trong lòng. Hắn cũng không quản nhiều nữa, bởi vì thực sự đói quá, bưng lên canh cá uống một miếng."Oa!" Sở Phong bị bỏng đến méo cả miệng, suýt nữa đổ đi cả chén canh cá.
Thiên Ma Nữ thoáng như có cười một tiếng, tuy nhiên cũng không quá rõ.
Sở Phong vừa dùng sức thổi cái bát, vừa ăn vội, vô cùng buồn cười, rốt cuộc cũng ăn xong, phát giác ý vẫn còn chưa hết, bèn nói:
-Thiên Ma cô nương, canh cá này thật sự là canh cá ngon nhất mà ta từng ăn, nhưng tại hạ vẫn là có chút đói, cô nương có thể lại làm thêm một chén nữa được không, tốt nhất lớn một chút, có thể bỏ đi vẩy cá thì hay nhất, có thể mang cá cũng bỏ đi thì càng hay...
Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng, trong lòng thầm nghĩ: "Quên đi, nàng đồng ý nấu một chén canh cá cho mày ăn đã là tích phúc ba đời rồi, hà tất còn muốn được voi đòi tiên."
Đang nghĩ, "Tõm" Thiên Ma Nữ lại đưa tay, thêm một con cá phá nước bay vào trong tay nàng, quả nhiên so với con vừa rồi lớn hơn một chút. Thiên Ma Nữ dựng thẳng lên bàn tay tại hai bên thân cá thoáng vạch một cái, ngọc chưởng trắng tinh căn bản chưa hề chạm đến thân cá, từng mảnh vẩy cá đã bị chưởng phong gọt rớt, một mảnh cũng không để lại, quả thực so với được đao phong làm còn sắc bén hơn!
Sở Phong kinh hô:
-Đó có phải là chưởng kiếm của phái Thanh Thành?
Thiên Ma Nữ không có để ý đến hắn, duỗi ngón tay, lại móc đi mang cá hai bên. Sở Phong trong lòng kinh hỉ, tuy nhiên lại nghĩ, nàng chưa hẳn là đang nấu cho mình ăn, lần đó nàng không phải là cố ý nướng hai con cá, nhưng chính nàng lại ăn hết cả hai. Người ta nói nàng hỉ nộ vô thường, lãnh huyết vô tình, hình như cũng đâu giống, tuy nhiên ai biết được, đã nói là hỉ nộ vô thường, có thể nào để cho người khác đoán thấu được ý chứ? Hoặc là hiện tại nàng tâm tình đang tốt, nhưng tâm tình tốt sao lại mắt cứ chăm chăm nhìn mãi mặt hồ ngây ra...
Sở Phong đang miên man suy nghĩ, Thiên Ma Nữ đã lại cầm một chén canh cá đi tới, đặt ở bên giường, sau đó xoay người lại đi tới bên thạch đầm, lẳng lặng ngẩn ngơ nhìn mặt đầm.
Sở Phong cũng không quản ba bảy hai mươi mốt gì nữa, ăn no lại nói. Hắn vừa ăn vừa nói:
-Tuyệt mỹ như cô nương nhưng thật không rõ cứ thích đưa cái lưng về phía người khác thế. Mặc dù bóng lưng của cô nương cũng là vô cùng tuyệt mỹ, một mái tóc dài đó càng thêm thiên hạ vô song, nhưng cũng không dùng cả ngày để đưa lưng về phía người khác, cô có từng nghe qua một câu gì chưa, gọi là gì nhỉ, hình như là gọi cái gì "Dù đẹp nhìn mãi cũng chán" , cô nương cứ mãi đưa cái bóng lưng như vậy, ta thật là có chút như câu đó khụ... khụ... câu đó 'dù đẹp nhìn mãi cũng chán', cô nương có thể thay đổi tư thế hay không. Mặt hông được chứ, chính diện đương nhiên càng tốt...
Sở Phong lại bắt đầu lải nhải huyên thuyên , Thiên Ma Nữ vẫn không động đậy chút nào, cũng không biết là đang say sưa nhìn mặt đầm, hay là say sưa nghe Sở Phong nói.