Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 125: Thuần âm chân nguyên



Ngụy Đích thử xem mạch đập của Sở Phong, sớm đã vỡ tan từng mảnh, tán loạn ra xung quanh. Cũng vì Sở Phong vừa rồi không quản gì cưỡng ép phá tan huyệt đạo, liều mình xuất một kích, chân khí trong cơ thể đã tán loạn vô số, đã phản phệ trở lại bản thân mình.

Ngụy Đích biết tình trạng của Sở Phong hiện tại đã cực kỳ hung hiểm, chân khí tán loạn trong cơ thể đang không ngừng phản phệ hắn, sự thống khổ của hắn có thể nghĩ, hơn nữa hắn còn không thể nhúc nhích được nửa phân, thậm chí ngay cả há mồm rên một chút cũng không thể được, quả thực so với chết còn thống khổ khó chịu hơn.

Nàng thấy Sở Phong hai mắt đang thẳng tắp nhìn mình, kỳ thực căn bản không tính là nhìn, bởi vì trong nhãn thần đều là trống không, không có nửa điểm sinh khí. Nàng vừa vội vừa thương xót, muốn dùng chân khí của mình đi áp chế lại nội tức của Sở Phong, nhưng biết bản thân công lực không đủ, nếu mạnh mẽ áp chế sẽ chỉ làm Sở Phong càng thêm thống khổ thêm hung hiểm. Hiện tại hi vọng duy nhất chính là đột nhiên xuất hiện một người công lực vượt rất xa Sở Phong, xuất thủ mạnh mẽ đem chân khí của hắn thu tụ vào một chỗ, may còn có một đường sinh cơ, nhưng trong chốc lát đi nơi nào để tìm một cao thủ như vậy đây!

Khí tức của Sở Phong đang nhanh chóng tiêu thất đi, Ngụy Đích ngơ ngác nhìn hắn, vừa bi vừa thiết, đang trong bi thiết đột nhiên nhớ tới ngày đó tại sơn lâm bên Tây hồ mình bị tẩu hỏa nhập ma, lúc đó công năng của Sở Phong thua xa so với mình, nhưng lại có thể đem chân khí của mình thu tụ một chỗ, đã cứu mình một mạng, chẳng lẽ tâm pháp vận khí đó của hắn có chỗ thần diệu? Nghĩ tới đây, nàng dấy lên một tia hy vọng, vội vàng đỡ lấy Sở Phong ngồi khoanh chân, bản thân nàng cũng khoanh chân ngồi ở đối diện, hai người hai tay đan xen, lòng bàn tay dán lòng bàn tay, tựa như đêm đó tại trong sơn lâm bên Tây hồ.

Ngụy Đích nói :
- Sở Phong, nếu như huynh có thể nghe được ta nói chuyện, tựa như khi đó huynh vận khí dẫn đường cứu ta, ta trợ giúp huynh thu tụ chân khí.
Nói xong nàng nhắm mắt lại, tận lực giữ ổn định ba động trong lòng.

Một lát sau, nàng đột nhiên cảm thấy trong nội tâm một tia xúc động, đồng thời cũng cảm thấy nội tâm Sở Phong cũng nổi lên một tia xúc động, tiếp theo nàng hình như cảm thấy một tia chân khí trong cơ thể của mình bắt đầu dũng động muốn chảy vào trong cơ thể Sở Phong, lòng nàng kinh hỉ một trận, ai ngờ cùng theo với tạp niệm của nàng, tia chân khí đó lập tức tiêu ẩn vô hình. Nàng biết là bởi vì nguyên do trong lòng mình ba động, vội vàng giữ tâm tĩnh, tuy nhiên nàng càng muốn tĩnh, lại càng tĩnh không được, tia chân khí đó như có như không, lúc ẩn lúc hiện, nhưng thủy chung vẫn thiếu một chút nữa, vô pháp đột phá được tiến nhập lòng bàn tay Sở Phong. Nàng càng vội, lại càng tĩnh tâm không được, nàng sợ, sợ tiếp tục như vậy, đến lúc mình giữ được tâm tĩnh thì Sở Phong đã chịu đựng không nổi nữa. Nàng nhất định phải tìm cách, nhưng càng nghĩ càng nôn nóng. Đúng lúc này, trong đầu nàng đột nhiên mơ hồ hiện lên một bức họa, song lại hình như không phải là trong đầu mình, hình như là hình ảnh trong đầu của Sở Phong, hình ảnh tựa như là một cái hồ, không rõ ràng lắm, Ngụy Đích từ từ nhận diện được hình ảnh, đã thấy rõ, là Tây hồ, một thiếu niên sơ xuất giang hồ tại bên bờ Tây hồ, trong cơn mưa phùn, cùng với tiếng đàn đang thỏa thích hát vang, sau đó có một bóng người bạch y như tuyết phiêu nhiên đi tới, đó là mình... Ngụy Đích nhận ra từng hình ảnh một, bất tri bất giác đã tiến nhập vào một mảnh không minh, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu xuyên thấu qua lòng bàn tay chậm rãi truyền vào trong cơ thể Sở Phong. Hiện tại, nàng có thể rõ ràng cảm thụ được chân khí của mình đang không ngừng di chuyển trong cơ thể Sở Phong, nhưng nàng vô pháp xác định chân khí này là do bản thân dẫn đường, hay Sở Phong dẫn đường, hay là do cả hai người cùng dẫn đường.

Rất nhanh, luồng khí thuần âm đó của Ngụy Đích bắt đầu dẫn đường cho chân khí đang tán loạn trong cơ thể Sở Phong lưu thông, mang theo bọn chúng chảy vào trong cơ thể mình, lại chảy về trong cơ thể Sở Phong, tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, mỗi khi lưu chuyển một lần, chân khí trong cơ thể Sở Phong liền hội tụ một lần, sinh cơ cũng khôi phục một phần, đồng dạng, hai luồng chân khí càng chuyển càng nhanh, có điều là bây giờ chúng nó không hề kinh hoảng nữa, mà lại như đã định liệu trước, bởi vì lúc này hai người có thể nói như đã tâm ý tương thông.

Sở Phong phát giác trong cơ thể có từng tia khí tuyết hàn sinh ra, tiếp theo hóa thành từng tia nhiệt khí, sau khi chảy qua trong cơ thể được vài vòng lại chuyển hóa thành từng tia noãn khí, sau đó vô thanh vô tức dung nhập vào bên trong chân nguyên của mình cùng với luồng chân nguyên thuần âm của Ngụy Đích.

Sở Phong biết là Thiên Sơn tuyết liên đan đang phát huy công hiệu, lúc bình thường hắn vận khí cũng có loại cảm giác này, mà sau khi Thiên Ma Nữ giúp hắn đả thông kinh mạch toàn thân, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, hiện tại, luồng chân nguyên thuần âm đó của Ngụy Đích hiển nhiên lại càng thêm kích phát hiệu dụng của tuyết liên đan trong cơ thể!

Cuối cùng, hai người như có tâm tư tương thông đồng thời thu chưởng. Sở Phong nhảy dựng lên, hầu như muốn vung tay gào to, đương nhiên rồi, cửu tử nhất sinh, ai không hưng phấn chứ. Ngụy Đích cũng đứng lên, nhìn Sở Phong sinh long hoạt hổ, trong lòng cũng bất chợt cảm thấy kinh hỉ.

Sở Phong kích động nói :
- Trích Tiên Tử, cô thực sự là so với băng tuyết còn thông minh hơn[1]!

Ngụy Đích hiếu kỳ hỏi:
- Băng tuyết rất thông minh sao?

Sở Phong ngẩn ngơ, gãi đầu:
- Điều này...

Ngụy Đích nở nụ cười, nói :
- Công tử không có việc gì chứ?

- Cô xem ta còn giống như có việc gì hay sao?
Sở Phong hoa chân múa tay, quả thực như muốn đánh nhau với hổ tại trận.

Ngụy Đích thấy Sở Phong không chỉ hai mắt khôi phục anh khí, còn thần thái sáng láng, hiển nhiên công lực lại tiến một tầng, nàng cũng phát giác Tích Thủy Quyết của mình cũng thăng tiến rất nhiều, chân nguyên lại đột nhiên hùng hậu vài phần. Nàng thuận tay vung lên, xuất ra một đạo chưởng phong, "Ầm" chém lên một gốc cây đại thụ, tức thì lưu lại một vết chém thật sâu. Sở Phong cũng hoành chưởng vung lên, cũng chém ra một đạo chưởng phong, chém lên cây đại thụ, nhưng vết chém rõ ràng nông hơn.

Sở Phong cười cười, nói:
- Rốt cuộc vẫn là Trích Tiên Tử công lực thâm hậu!

Ngụy Đích nhìn vết chém đó của Sở Phong, kinh ngạc nói:
- Công lực của công tử xưa đã đâu bằng nay, đã được liệt vào nhóm cao thủ nhất lưu rồi!

Sở Phong vui vẻ:
- Thật sao? Vậy còn cách cô có xa lắm không?

Ngụy Đích ngẩn ra, không biết trả lời thế nào, trên thực tế cũng không có người hỏi như vậy, nhưng Sở Phong lại thường hay hỏi ra những vấn đề khiến cho người khác dở khóc dở cười.

Nàng nói:
- Trong cơ thể công tử hình như còn tiềm ẩn một cổ chân nguyên, vô cùng hùng hậu, sợ rằng còn vượt qua cả ta!

Sở Phong nói :
- Ta cũng thấy rất quái lạ!

Ngụy Đích ngạc nhiên nói:
- Chính công tử cũng không biết?

Sở Phong nhún nhún vai.

- Công tử thực sự là...
Ngụy Đích lắc đầu, lại nói:
- Sư phụ công tử không có từng nói qua, cưỡng ép xung phá huyệt sẽ cửu tử nhất sinh sao?

- Sư phụ ta cũng không nói gì qua, tuy nhiên lão đạo sĩ đã từng nói qua!

Ngụy Đích lại lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sở Phong nói :
- Cho dù cửu tử nhất sinh, ta cũng không thể để cho cô bị hai lão quái vật kia khi nhục được!

Ngụy Đích nhìn Sở Phong, ánh mắt long lanh lưu động, không có lên tiếng.

Sở Phong nói:
- Không biết Tiêu Dao đại ca và sư phụ cô thế nào rồi, chúng ta mau đi xem một chút đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

***

*[1]: Xuất sứ từ câu thơ "Băng tuyết tịnh thông minh, lôi đình tẩu tinh duệ." trong bài [Tống Phàn nhị thập tam thị ngự phó hán trung phán quan] của Đỗ Phủ. Hậu nhân thường mượn câu thơ này để hình dung người con gái thông minh phi phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.