Tại nơi cửa cốc, một bóng đen chợt lóe lên, hắc y nhân từ rừng cây trong cốc lướt ra, nói với Đỗ đường chủ:
- Đường chủ, hai người bọn họ quả nhiên trốn ở trong rừng, đang nhóm lửa nướng đồ ăn.
Đỗ đường chủ nhìn phía tả hữu hộ pháp, tả hữu hộ pháp nói:
- Nếu như vậy, chúng ta lập tức đi thu thập bọn họ.
Đỗ đường chủ lại nhìn phía Quỷ sư gia, Quỷ sư gia lại nói:
- Ta đã phát ra tín hiệu lệnh cho cao thủ mười hai phân đường phụ cận hoả tốc đến đây, hai vị hộ pháp không bằng chờ bọn hắn đến, gác ở cửa cốc, lại đi vào bắt người cũng không muộn?
Tả hữu hộ pháp nói :
- Chậm sẽ sinh biến, bọn họ đã biết việc của chúng ta, để tránh sinh thêm phiền phức, chúng ta vẫn là lập tức bắt bọn họ mới tốt hơn.
Quỷ sư gia nói :
- Nếu như vậy, ta sẽ ở lại cửa cốc chờ cao thủ các phân đường đến, rồi an bài cho bọn họ hành sự.
- Như vậy cũng tốt, có bốn người chúng ta cũng đủ đối phó với hai tên nhóc kia rồi.
Vì vậy tả hữu hộ pháp và Đỗ đường chủ theo tên hắc y nhân đi thẳng đến nơi Sở Phong và Ngụy Đích đang ẩn náu. Khi bọn chúng lặng lẽ đi tới đống lửa, củi lửa vẫn đang cháy rừng rực, nhưng đã không thấy bóng người nào. Trong ánh lửa dập dờn, trên mặt đất có năm chữ to: "Có người bị cắn câu!"
Bọn chúng biết đã bị lừa, vội vàng xoay người chạy về cửa cốc.
Ngụy Đích không thể không bội phục sự nhanh trí của Sở Phong, hắn cố ý đốt lên một đống lửa lớn, chính là lường trước được bọn chúng tất sẽ phái người dựa theo ánh lửa cháy âm thầm lẻn tới tra xét, tên hắc y nhân kia quả nhiên đã tới, lại lẳng lặng đi, Ngụy Đích và Sở Phong cũng đều nghe hết vào tai, nhưng lại giả bộ không biết, chờ hắc y nhân kia vừa đi, hai người cũng lập tức rời đi, thần không biết quỷ không hay vòng qua cửa cốc. Loại năng lực ứng biến khác thường nhân này của Sở Phong, rốt cuộc là trời sinh, hay là bởi vì liên tiếp trải qua sinh tử truy sát nên đã huấn luyện thành, Ngụy Đích không thể biết được. Tuy nhiên chỉ cần cùng một chỗ với Sở Phong, nàng liền cảm thấy vô cùng kiên định, vô cùng an tâm, mặc dù người này đôi khi vẫn còn có chút ngớ ngẩn.
Hai người cẩn thận chạy tới cửa cốc, quả nhiên không thấy đám người tả hữu hộ pháp, nhưng chỉ còn lại một mình Quỷ sư gia đang đứng ở bên cạnh cửa cốc, khoan thai phe phẩy cây quạt.
Tâm trạng hai người rất kinh ngạc, Quỷ sư gia này mặc dù có Lục Ngọc Phiến trong tay, tuy nhiên uy lực đã mất, hắn còn dám một mình canh giữ ở cửa cốc, chẳng lẽ tên này thâm tàng bất lộ!
Hai người cũng không quản nhiều nữa, phi thân lao thẳng tới cửa cốc! Quỷ sư gia hình như sớm đã dự liệu được bọn họ sẽ đến, thân hình lóe lên, ngăn ở giữa cửa cốc, vung lên quạt xếp chặn lại hai người.
Sở Phong và Ngụy Đích nguyên tưởng rằng chỉ hai ba nốt nhạc, cho dù không giết chết được hắn, cũng có thể dễ dàng mà thoát khỏi hắn, nào ngờ Quỷ sư gia võ công cao ngoài sở liệu của bọn họ, một cây quạt độc đấu hai người, dĩ nhiên vẫn còn chiếm hết thượng phong!
Sở Phong thấy cửa cốc này không nhỏ, bèn hét lớn một tiếng:
- Chia hai bên chạy!
Cùng Ngụy Đích chia ra, một tả một hữu chuẩn bị băng qua từ hai bên người Quỷ sư gia. Quỷ sư gia cười lạnh một tiếng, thân hình cũng chợt phân ra, lại thoáng cái biến ra hai bóng người, một tả một hữu ngăn trở phía trước Sở Phong và Ngụy Đích, mở hai cây quạt, vạch từ trên xuống dưới, như đao chém thẳng vào hai người.
- Quỷ Ảnh Tử! Phân Thân Trảm!
Ngụy Đích thất thanh kinh hô! Trường kiếm ngăn cản, "Keng" một tiếng, thân thể bị đẩy lui hai bước, mà bên kia, trường kiếm của Sở Phong cũng "Keng" một tiếng khó khăn lắm mới ngăn được cây quạt chém tới, thân thể cũng bị đẩy lui hai bước.
Oa! Hai người quá sợ hãi, hai thân hình che ở trước mắt dĩ nhiên cũng không phải là hư ảnh, đều có thể công kích trí mạng, quả thực không thể tin được! Đối mặt với thân pháp quỷ dị như vậy, Sở Phong và Ngụy Đích căn bản không có biện pháp, vô luận xông lên thế nào, thân hình Quỷ sư gia đều sẽ chợt phân ra hai thân ảnh ngăn trở bọn họ. Bọn họ bỗng thấy dưới chân gồ lên một đống đất, hai người nhìn nhau, đồng thời ra chân đá vào đống đất, tức thì cát bay đầy trời đánh thẳng vào hai thân ảnh của Quỷ sư gia. Hai thân ảnh phút chốc thu lại, hợp về một chỗ, tay áo bào giương lên, hất đi cát bay khắp nơi, tuy nhiên thân ảnh của Ngụy Đích và Sở Phong đã ở dưới yểm hộ của cát bay một tả một hữu lướt qua bên người hắn!
Quỷ sư gia vừa thu lại tay áo bào, trong mắt chợt hiện lên một tia âm lãnh, đang muốn phi thân chặn lại, đảo mắt thấy bọn tả hữu hộ pháp, Đỗ đường chủ đang từ rừng cây hiện thân tới, tức thì dừng lại.
Bọn Đỗ đường chủ đã chạy đến cửa cốc, Quỷ sư gia vừa thu lại cây quạt, thản nhiên nói:
- Không thể ngăn cản được bọn họ chạy thoát, hi vọng đường chủ và hai vị hộ pháp thứ lỗi.
Đỗ đường chủ vội nói:
- Nếu không phải chúng ta không chịu nghe lời tiên sinh, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội để lợi dụng, tiên sinh không có việc gì là tốt rồi.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzTả hữu hộ pháp cũng nói:
- Cũng là chúng ta nhất thời sơ suất, không có nghe lời tiên sinh. Lần này không thể bắt được bọn họ, thực sự đáng tiếc!
Quỷ sư gia nói :
- Hiện tại cũng không phải là là lúc giậm chân than tiếc, việc của chúng ta đã bị bọn họ dọ thám biết được kế hoạch tất nhiên sinh biến, việc cấp bách là một mặt phái người tiêu diệt bọn chúng, một mặt lập tức hồi bẩm tông chủ, xem tông chủ muốn chúng ta hành sự thế nào.
Tả hữu hộ pháp nói :
- Quỷ sư gia nói rất phải, chúng ta lập tức hồi bẩm với tông chủ, việc chặn giết thì làm phiền Đỗ đường chủ.
Đỗ đường chủ vội nói:
- Nhị vị hộ pháp yên tâm, cho dù khuynh tẫn tinh anh của bản đường, cũng sẽ không để cho bọn họ có mệnh xuất hiện tại đại hội Cái Bang!
Tả hữu hộ pháp gật đầu, đang muốn lắc mình rời đi, đột nhiên một bóng đen như khói xông tới, chính là Phi Ưng, nàng nói:
- Không cần làm phiền hai vị hộ pháp, ta vừa rồi thấy được bọn họ đào tẩu qua bên người Quỷ sư gia, ta sẽ lập tức đi báo cho tông chủ biết, hai vị hộ pháp hãy cứ tiếp tục ở đây hiệp trợ Đỗ đường chủ đối phó với việc đại hội Cái Bang đi.
Tả hữu hộ pháp vội nói:
- Vậy làm phiền Phi Ưng sứ.
Phi Ưng lắc mình rời đi, trong mắt Quỷ sư gia lại hiện lên một tia âm hàn.
Lại nói Sở Phong và Ngụy Đích vắt chân lên cổ chạy được một đoạn, xác định phía sau không có người đuổi theo, bèn từ từ dừng lại. Sở Phong nói:
- Vừa rồi tên đó là thân pháp gì, quỷ dị như vậy!
- Quỷ ảnh thân pháp!
Ngụy Đích đáp.
- Quỷ ảnh thân pháp?
Sở Phong vẻ mặt hiếu kỳ.
Ngụy Đích cười nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi lại nhất định là chưa từng nghe qua rồi.
Sở Phong cười cười, có chút ngây ngốc lờ mờ.
Ngụy Đích nói :
- Vài chục năm trước trên giang hồ từng xuất hiện một vị nhân vật, võ công thâm bất khả trắc, nhất là thân pháp cực kỳ quỷ dị, có thể đồng thời biến hoá ra hai thân hình, thậm chí có người thấy hắn từng đồng thời biến ra ba thân hình, như thể quỷ ảnh, căn bản vô pháp phân rõ thật giả, cho nên được xưng là Quỷ Ảnh Tử. Năm đó Quỷ Ảnh Tử bằng thân pháp này có thể nói là hoành hành vô kỵ, ngay cả võ lâm minh chủ cũng không xem vào đâu, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không ngờ hôm nay lại tình nguyện làm sư gia cho phân đường Ma Thần Tông!
- Nhưng thân hình hắn biến ra đều là thật chứ, điều này... sao có thể!
- Ta trước kia cũng cho rằng quỷ ảnh trong tin đồn chẳng qua là ảo ảnh do thân pháp biến hóa, hiện tại xem ra, dĩ nhiên là thật, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
- Xem ra hắn có Phân thân thuật a! Cây quạt cũng được phân thành hai cây, lúc đó chém xuống thực sự là kinh khủng!
Sở Phong cười nói.
- Sát chiêu nổi danh nhất của hắn chính là Phân Thân Trảm! Xem ra hắn hình như không muốn hoàn toàn hiển lộ thân thủ, bằng không chúng ta căn bản ngăn cản không được một chém của hắn !
Sở Phong cười nói:
- Cũng may có đống cát giúp một việc lớn, chúng ta cũng coi như ăn ý.
Ngụy Đích cười cười, không có lên tiếng. Lúc đó hai người đồng thời ra chân đá đống cát, xác thực rất ăn ý!
Sở Phong đột nhiên hỏi:
- Cô nói vài chục năm trước hắn đã hoành hành giang hồ rồi sao?
Ngụy Đích gật đầu, nói:
- Thì thế nào?
Sở Phong lắc đầu nói :
- Không thể nào, ta thấy hắn không tới bốn mươi tuổi, chẳng lẽ hắn hoành hành giang hồ khi còn đang trong bụng mẹ!
Ngụy Đích lườm hắn một cái, nói:
- Ngạc nhiên sao, trên giang hồ người biết được Trú nhan thuật cũng vô số kể, có một số người đã bảy, tám mươi tuổi, nhưng nhìn qua cũng không tới ba, bốn mươi tuổi đâu.
Sở Phong lè lưỡi, bỗng nhiên mắt đăm đăm nhìn Ngụy Đích. Ngụy Đích ngạc nhiên nói:
- Ngươi mắt đăm đăm nhìn cái gì?
Sở Phong nghiêm trang nói:
- Ta thấy Trích Tiên Tử cô cũng không tới mười bảy, mười tám tuổi, đang suy nghĩ cô có phải cũng tinh thông Trú nhan thuật hay không, kỳ thực cũng đã là một bà lão bảy ,tám mươi tuổi rồi.
- Phì! Nói bậy!
Ngụy Đích hờn dỗi liếc mắt Sở Phong, tuy nhiên trong lòng lại rất thoải mái, ai không thích người khác nói mình còn trẻ chứ!
- Chúng ta hiện tại làm thế nào?
Sở Phong hỏi.
Ngụy Đích nói :
- Qua hai ngày nữa chính là đại hội Cái Bang, chúng ta lập tức đi tìm sư phụ ta cùng Tiêu Dao đại ca của ngươi, chỉ cần tìm được bọn họ, mọi chuyện sẽ dễ làm hơn.
- Nếu như tìm không được thì sao?
- Vậy chúng ta trực tiếp vào thành Thương Châu, nhất định phải đến trước khi đại hội Cái Bang được tổ chức.
- Tìm đến rồi thì thế nào, cô đi lên tố cáo Hoàng Phủ trưởng lão cùng Ma Thần Tông có cấu kết sao? Hiện tại chỉ có hai người chúng ta biết, không chứng không cứ, nói miệng không bằng chứng, huống hồ ta còn là hậu nhân cái gì ma chủ nữa!
- Ta có thể âm thầm thông báo cho ba vị khác trong tứ đại trưởng lão, để cho bọn họ hoãn lại đại hội Cái Bang, để điều tra rõ chân tướng trước. Nếu có sư phụ ta ở đó, mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều, bà nói một câu còn hiệu quả hơn so với chúng ta nói một trăm câu!
- Vì sao?
Ngụy Đích tức giận nói:
- Sư phụ ta cùng với bọn họ là ngang vai vế, chúng ta là vãn bối, sư phụ ta mở miệng đương nhiên là có lực hơn nhiều! Đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu à!
Sở Phong gãi đầu cười nói:
- Hì hì, vai vế cao chính là dễ làm việc, nói không chừng sư phụ cô đã vào thành Thương Châu rồi, đang bận bịu cùng các trưởng lão Cái Bang thu xếp việc đại hội Cái Bang cũng nên. Cô cũng đã nói, phàm là việc có lợi cho võ lâm, sư phụ cô đều là nghĩa bất dung từ còn gì!
Ngụy Đích lườm hắn một cái, Sở Phong cười cười, lại nói:
- Có điều chúng ta vào thành Thương Châu phải hóa trang một chút mới được, bằng không chưa đi đến thành đã bị người Ma Thần Tông làm thịt rồi!
Ngụy Đích cười nói:
- Vậy ngươi cho là chúng ta nên hóa trang như thế nào?
Sở Phong hì hì cười nói:
- Cái này thì đương nhiên là như vậy như vậy, như vậy như vậy!