Sở Phong gãi gãi đầu, hỏi:
- Vì sao?
Vô Song quay đầu hỏi Lan Đình:
- Tài học của Thượng Quan tỷ tỷ là nhất, chắc chắn sẽ biết!
Lan Đình khẽ cười nói:
- 'Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai', chắc là nó có quan hệ với câu thơ này rồi.
Vô Song vỗ tay nói:
- Vẫn là Thượng Quan tỷ tỷ thông minh. Đại mỹ nhân Dương Quý Phi của Đường triều thích nhất là ăn vải, còn là vải Phù Lăng của chúng ta nữa. Nghe Thái quân nói, Đường triều năm Thiên Bảo, bởi vì Dương Quý Phi thích ăn vải, Đường Huyền Tông vì giữ cho vải tươi không đổi hương vị, nên đặc biệt mở một dịch trạm từ Phù Châu tới Trường An, hạn trong ba ngày phải vận chuyển vải từ Phù Châu tới được Trường An. Năm đó vải đưa đến Trường An chính là được hái từ khu vườn này của Đường môn chúng ta, Đường Huyền Tông còn tự thân ngự bút viết tấm biển 'Phi tử viên', dùng ngự xa đưa tới Đường môn.
- Ồh, chính là tấm biển ngọc thạch treo trên cổng vòm kia đó sao?
- Đúng vậy!
- A! Không ngờ chữ của Đường Huyền Tông cũng khá lắm, so với ta cũng tàm tạm thôi, không tệ, không tệ!
Lan Đình nhịn không được bật cười "Hích hích", Sở Phong lại nói:
- Nói như vậy, ở đây còn là lâm viên của hoàng gia, vườn vải ngự thiện? À mà chờ cho vải kết quả, bất kể thế nào ta cũng phải trở lại nếm thử loại vải ngự thiện xem thế nào, xem nó có phải thực sự có khác biệt hay không!
- Cái đó còn phải nói sao? Nói cho huynh biết, vải trong vườn này cũng không phải thứ vải bình thường đâu, nó còn rất có lai lịch nữa?
- Ồ, lai lịch thế nào?
Sở Phong cảm thấy có hứng thú.
- Đã từng nghe qua 'Thập bát nương hồng' chưa?
Sở Phong vừa nghe, không khỏi cùng Lan Đình nhìn nhau, kinh hỉ ngoài ý muốn thốt lên:
- Lẽ nào vải ở đây chính là 'Thập bát nương hồng' trong truyền thuyết ?
Vô Song nhìn Sở Phong, nói:
- Nghe khẩu khí của huynh, hình như cũng từng nghe qua 'Thập bát nương hồng' rồi hả?
- Hì hì, có nghe qua một chút! Có nghe qua một chút!
- Vậy huynh có biết vì sao những cây vải này được gọi là 'Thập bát nương hồng' hay không?
- Điều này...
Vô Song nói:
- Thuật lại Nam Khang Quận Vương Trần Hồng Tiến triều Tống có người con gái tên Trần Cơ, đứng thứ mười tám nên còn có biệt danh Thập Tam Nương, nàng vì đồng cảm với nỗi khổ của nhân dân lao động nên bán đồ trang sức của mình lấy tiền trợ giúp dân chúng đào một con kênh dẫn nước dài đến 15 dặm từ Phong Đình đến huyện Huệ An để giữ nước tưới đồng ruộng, đồng thời cũng trồng vải hai bên đường, loại vải này đặc biệt rất thơm ngọt. Hậu nhân vì tưởng niệm nàng nên gọi giống vải nàng trồng là 'Thập bát nương hồng'. Mỗi một cây vải trong vườn này đều là 'Thập bát nương hồng' hết!
- Ha ha, không ngờ Vô Song muội tử cũng là người học thức uyên bác nha!
- Trên sách viết như thế mà!
- Ồ, là sách gì thế?
- Phong Đình Chí!
- Phong Đình Chí?
- Đường môn chúng ta có một quyển, có cần thì cho huynh xem thử?
- Không cần, bản chí đó vốn là do ta và Y Tử cô nương viết chứ đâu!
- Gì chứ?
Vô Song trừng mắt nhìn Sở Phong, lại nhìn qua Lan Đình, Lan Đình chỉ mím môi cười, Đường Chuyết cười nói:
- Sở công tử...tên Sở Phong, Thượng Quan... Y Tử...tên... Lan Đình, [Phong Đình Chí] ... tất nhiên là... họ... viết rồi!
Vô Song cười nói:
- Thì ra Sở đại ca đang đùa người ta!
Đường Chuyết nói:
- Sở... Sở huynh... đúng là...cứ thích... đùa!
Vô Song nói:
- Hèn chi vừa rồi tam ca lại cười lớn tiếng như vậy. Mà này Sở đại ca, huynh muốn ăn vải thì cũng không cần sau này mới trở lại làm gì, huynh đợi ở chỗ này cho đến ra quả chẳng phải tốt hơn sao?
Sở Phong ngắm nhìn Lan Đình, nói:
- Vậy muội phải hỏi Thượng Quan tỷ tỷ của muội mới được àh, cô ấy đợi tới khi nào thì ta sẽ đới tới khi đó?
Vô Song quả nhiên nhìn qua Lan Đình hỏi:
- Có được không Thượng Quan tỷ tỷ?
Lan Đình nhất thời không biết trả lời làm sao, chỉ đành nói:
- Chờ ta xem mạch cho Thái quân xong rồi mới nói đi.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vnLúc này, có một nha hoàn đi tới nói:
- Tam thiếu gia, tiểu thư, lão Thái quân mời các vị đi dùng cơm!
Sở Phong cười nói:
- Ở đây có hương hoa có tiếng chim hót, thật là không nỡ bỏ đi!
Vô Song vỗ tay một cái, nói:
- Chi bằng chúng ta bày tiệc ngay tại nơi này đi, vừa ngắm hoa vừa uống rượu, chẳng lẽ không phải càng tuyệt vời hơn sao? Hương Chi, ngươi nhanh đi nói cho Thái quân biết, nói chúng ta muốn bày tiệc cạnh đình ở chỗ này!
- Vâng, tiểu thư!
Vô Song nói với Lan Đình:
- Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ lập tức có thể nếm được món Kim Câu Phượng Vĩ Tô do chính tay Thái quân làm rồi đó!
Rất nhanh, một bàn tiệc được dọn sẵn ngay bên cạnh đình, Thái quân và Đường Ngạo cũng tới, sau khi mọi người ngồi xuống thì Sở Phong nói:
- Hương hoa tiếng chim hót, thực sự là thanh nhã thú vị, có đúng không hả, Y Tử cô nương?
Lan Đình mỉm cười gật đầu, Vô Song bên cạnh đã nôn nóng reo lên:
- Thái quân, sao còn chưa mang lên món Kim Câu Phượng Vĩ Tô thế?
Lão Thái quân cười nói:
- Biết ngay nha đầu này là muốn ăn nhất, nhìn kìa, không phải là đang mang lên đó sao?
Quả nhiên, Hương Chi đang bưng đến một cái mâm rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn tiệc, chỉ thấy trong đĩa bày biện một số viên bột màu vàng óng, hơi nhếch lên, vừa giống phượng vĩ, lại giống như kim câu, toả ra hơi nóng hầm hập, mùi hương ngào ngạt.
Vô Song nhanh tay sớm nhất nhón lên một miếng, đưa cho Lan Đình nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, mau nếm thử đi!
Lan Đình vội vàng nói:
- Mời Thái quân trước đã!
Thái quân cười nói:
- Lão thân đã ăn nhiều lắm rồi, mọi người đừng khách khí, mau động đũa đi, bằng không sẽ không cho lão thân mặt mũi.
Nói xong cầm lấy một miếng đặt vào trong miệng.
Thái quân vừa động thủ nên mọi người cũng bắt đầu vào tiệc, Sở Phong ngửi được mùi thơm đã sớm không kiềm chế nổi, một tay nhón một miếng bỏ vào trong miệng nhai, quả nhiên trơn mềm, giòn sần sật, cực kỳ ngon miệng, không khỏi luôn miệng khen:
- Ngon quá! Quá ngon!
Rồi lại nhón lên một miếng bỏ vào miệng.
Lan Đình khẽ cắn một miếng, cũng khen:
- Trơn mềm mà không dính, mùi thơm nồng mà không ngấy, tay nghề của Thái quân thực sự là rất giỏi !
Thái quân tức thì cười đến tít cả mắt:
- Cái miệng của Y Tử đúng là làm người ta thích mà!
Vô Song lại bĩu môi nói:
- Mỗi lần Thái quân làm Phượng Vĩ Tô cháu cũng khen ngon quá trời mà, nhưng có thấy Thái quân vui mừng bao nhiêu đâu, hiện tại Thượng Quan tỷ tỷ chỉ khen có hai câu mà Thái quân đã cười đến vui vẻ như vậy rồi!
Thái quân nói:
- Nha đầu cháu chỉ biết được nó ăn ngon thôi, nhưng không biết nó ngon ở điềm nào, Thượng Quan tỷ tỷ của cháu vừa mở miệng thì đã nói trúng điểm mấu chốt không thấy sao.
Vô Song đắc ý nói:
- Đương nhiên rồi, Thượng Quan tỷ tỷ của cháu chính là thiên hạ đệ nhất tài nữ cơ mà!
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Lan Đình, nhỏ giọng hỏi:
- Thiên hạ đệ nhất tài nữ là sao?
Lan Đình không trả lời, Vô Song trừng mắt với Sở Phong:
- Sở đại ca thật là, ngay cả Thượng Quan tỷ tỷ là nhân vật thế nào cũng không biết ư!
Sở Phong gượng cười, Đường Chuyết nói:
- Hôm nay có thể... được ăn... Phượng vĩ tô, của... Thái quân..., thật là toàn nhờ... Sở huynh... hạ cố đến chơi!
Sở Phong cười nói:
- Ta tính là cái gì, toàn bộ là nhờ vào Y Tử cô nương đấy chứ, ta cũng chỉ dựa hơi của Y Tử cô nương mà thôi!
Lan Đình nói:
- Công tử nói quá lời, đường Thục gồ ghề, dọc đường công tử hạ mình đi theo, ta còn chưa có cảm ơn công tử nữa mà.
Vô Song nháo lên:
- Hai người sao lại cứ khách khí như vậy, thật làm cho người ta nhức đầu mà!
Sở Phong và Lan Đình không khỏi nhìn nhau, rồi lại vội né tránh khỏi ánh mắt đối phương, nhất thời không biết nên nói gì.
Vô Song lại nói:
- Ta thấy nếu chỉ dùng bữa thì cũng chả có gì thú vị cả, chi bằng chúng ta chơi đối câu đi, thua thì phải phạt rượu?
Thái quân cười ha hả nói:
- Được! Lão thân rất lâu rồi chưa có vui vẻ như thế này, cũng không biết đầu óc có còn linh mẫn nữa hay không đây!
Lan Đình nói:
- Thái quân kiện như tùng bách, chỉ vài câu đối thôi thì làm sao làm khó được Thái quân chứ?
- Ha ha, so với nha đầu Vô Song kia thì Y Tử đúng là biết được lừa người hơn nhiều.