Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân ra khỏi Ngọc Môn quan, sau đó ngày đi đêm nghỉ, trên đường vẫn đấu cờ tâm sự cùng công chúa ở bên cạnh xe ngựa, có điều hắn cảm thấy từ sau đêm đó ở Ngọc Môn quan, công chúa đối với mình hình như nhiều hơn chút gì, có chút cổ quái, nhưng lại nói không rõ.
Đội ngũ càng đi càng gần Thiên Sơn, Sở Phong cũng càng lúc càng khẩn trương, cũng càng lúc càng u buồn, theo lý, nếu như Ma Thần tông muốn chặn giết công chúa thì phải động thủ trước khi họ đến Thiên Sơn, nhưng sau khi xuất quan dọc đường vẫn đặc biệt yên bình, yên bình đến nỗi khiến hắn rất bất an, hắn không biết Ma Thần tông sẽ xuất thủ lúc nào, thật giống như một thanh lợi kiếm đang treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm xuống, nhưng lại không biết lúc nào nó sẽ đâm xuống. Loại cảm giác này có lúc quả thực là một loại dày vò.
Phía trước đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, một lão nhân râu tóc bạc trắng chống gậy đang dắt một tiểu cô nương 15, 16 tuổi đi tới. Sở Phong liếc mắt đã nhận ra hai búi tóc như linh xà cột cao trên đầu tiểu cô nương, chính là Tiểu Thư, lão nhân tất nhiên là Thiên Cơ lão nhân.
Hắn thầm mừng, vội vàng giục ngựa chạy đến:
- Tiểu Thư, gia gia!
Tiểu Thư dừng lại, khi nhìn lại thì thấy Sở Phong một thân khôi giáp, ngồi ở trên một con ngựa cao to, bĩu môi nói:
- A! Nguyên lai là tống giá tướng quân, thật là uy phong nhỉ!
Sở Phong nhanh chóng xuống ngựa:
- Tiểu Thư, sao cô cũng tới Tây vực?
Tiểu Thư nói:
- Hừ! Ngươi có thể tới đây còn ta thì không?
Sở Phong vội nói:
- Ý của tôi không phải là vậy, chỉ là Tây vực rất ít người ở, sợ rằng không có nhiều người để nghe kể truyện bói toán...
Thiên Cơ lão nhân lập tức nói:
- Đúng! Đúng! Ta cũng nói vậy với Tiểu Thư, nhưng nó cứ cố tới đây, nói không chừng là muốn nhìn...
- Gia gia!
Tiểu Thư với tay nắm lấy bộ râu của Thiên Cơ lão nhân rồi kéo mạnh, Thiên Cơ lão nhân bị đau quá vội im bặt.
- Tiểu tử ngốc, ngươi không bảo vệ công chúa, đi ngăn cản chúng ta làm gì?
Sở Phong nói:
- Tiểu Thư, tôi muốn cầu gia gia cô bói một quẻ!
Tiểu Thư bĩu môi:
- Sao, lại muốn hỏi tung tích của hắc y cô nương kia hả?
- Tôi muốn hỏi chuyến này công chúa lành dữ thế nào?
- Ha ha! Mới vừa bỏ Y Tử thì đã cua được công chúa, ngươi cũng thật giỏi!
- Tiểu Thư đừng hiểu lầm, chuyến này của công chúa quan hệ trọng đại, cho nên tôi muốn...
- Tiểu tử, không cần hỏi, lành dữ khó bói!
Thiên Cơ lão nhân ngắt lời.
Sở Phong ngẩn ra, trong lòng trầm xuống, lại hỏi:
- Gia gia, vậy có bói được ngày đại hung của công chúa không?
Tiểu Thư nói:
- Cũng không cần bói, ngày Ma Thần tông ước hẹn với Thần Phong môn, Huyết Ảnh Lâu, Yên Thúy môn gì gì đó xong thì cũng là ngày đại hung của công chúa!
- Hả?
Sở Phong cả kinh:
- Huyết Ảnh Lâu, Thần Phong môn đã xuất thủ, họ còn có thể...
- Hừ! Ngươi cho là họ một kích không trúng thì sẽ không xuất thủ nữa sao? Thật ngây thơ! Họ chỉ biết phái càng nhiều sát thủ chặn giết công chúa, còn muốn liên thủ với Ma Thần tông!
Sở Phong kinh hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người, chỉ một Ma Thần tông mình đã không thể ứng phó, nếu như liên thủ thêm Huyết Ảnh Lâu, Thần Phong môn còn có Yên Thúy môn đồng loạt xuất thủ, vậy công chúa chẳng lẽ không phải...
Hắn vội nói:
- Vậy công chúa có thể tránh được lần đại hung này không?
- Ngươi không có nghe gia gia ta nói hả, cát hung khó bói, là cát hung khó bói! Ngốc thế!
- Tiểu tử, làm hết sức đi, có một số việc không phải là ngươi có thể nghịch chuyển được!
Thiên Cơ lão nhân nói một câu rồi dắt Tiểu Thư đi.
Sở Phong ngẩn ngơ, những lời này của Thiên Cơ lão nhân hình như đang báo trước điều gì, hắn mơ hồ nghe được Tiểu Thư hỏi:
- Gia gia, cô công chúa kia sẽ bị mang đến vực ngoại ư?
Thiên Cơ lão nhân thở dài:
- Vực ngoại lạnh lẽo, phần mộ hoang vắng, ai cũng không thay đổi được!
Sở Phong trở lại đội ngũ hòa thân, Hoa Tuấn vội hỏi:
- Hai người đó là ai?
Sở Phong nói:
- Là người kể chuyện xem bói thôi!
Hoa Tuấn thấy tâm tình của Sở Phong hình như không tốt lắm, cũng không hỏi nhiều, đoàn người tiếp tục lên đường, đêm đó tới một trấn nhỏ nên quyết định ở lại một đêm, ngày hôm sau mới khởi hành!
Ban đêm, ở trong phòng Sở Phong mở ra bản đồ rồi quan sát. Đội ngũ lập tức sẽ đến Thiên Sơn, nói cách khác Ma Thần tông nhất định phải xuất thủ, chúng nhất định sẽ lựa chọn một nơi hung hiểm để xuất thủ, nhưng rốt cuộc sẽ là nơi nào?
Thập cửu chiết câu!
Đột nhiên hắn thấy trên bản đồ có một chỗ đánh dấu, trong lòng cả kinh, vội gọi người dẫn đường tới, chỉ vào bản đồ hỏi:
- Chỗ này gọi là Thập cửu chiết câu hả?
Người dẫn đường nói:
- Đúng vậy, vùng phụ cận Thiên Sơn có rất nhiều khe núi, khe núi này ngoặt 19 lần nên gọi là Thập cửu chiết câu!
- Khe núi này hiểm yếu không?
- Hai bên đều là núi cao, chỗ hẹp nhất chỉ cho một xe ngựa đi qua, cực kỳ hiểm yếu!
- Đội ngũ phải qua khe núi này sao?
- Muốn hội hợp cùng đại quân Tây chinh thì nhất định phải đi qua khe núi này!
Sở Phong trầm tư, người dẫn đường nói:
- Tướng quân lo lắng có sơn tặc tập kích? Tướng quân yên tâm, bởi vì núi cao hiểm trở nên cũng không có sơn tặc chiếm giữ!
Sở Phong chỉ cười rồi bảo dẫn đường lui ra ngoài. Hắn đương nhiên sẽ không sợ những tên sơn tặc thổ phỉ đó, hắn là sợ Ma Thần tông sẽ chặn đánh ở khe núi này, đến lúc đó đội ngũ tiến lui cũng không được!
Làm sao đây? Xem ra khe núi này là nơi Ma Thần tông có khả năng xuất thủ nhất, an nguy của công chúa đặt hết trên người mình, chỉ cần qua được khe núi này thì lập tức có thể hội hợp với đại quân Tây chinh.
Nguồn: http://truyenfull.xyzSở Phong bước đi thong thả trong phòng, đi tới bên cạnh bàn, nâng chung trà lên muốn uống thì nước trà đã lạnh, đang muốn đổi ly khác, trong lòng chợt khẽ động, vội thò tay vào người lấy ra một tấm mộc bài, chính là Thần Thủy mộc lệnh mà cung chủ Thần Thủy cung đã cho hắn!
- Ngày sau nếu như muốn tìm ta thì treo mộc lệnh này ở bên ngoài.
Hắn nhớ tới những lời này của Thần Thủy cung chủ, vì vậy vội vàng mở cửa phòng, sau đó giắt mộc lệnh ở ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, chờ Thần Thủy cung chủ giá lâm!