Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng quá sợ hãi, hốt hoảng xoay người cướp đường bỏ chạy. May mà những con cá sấu khổng lồ này không có đuổi theo tới hoang mạc, lủi lên một đoạn lại trở về nằm trong đầm lầy vẫn không nhúc nhích.
Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng chạy trở về hoang mạc, kinh hồn chưa định. Bàn Phi Phượng hoảng sợ nói:
-Cá sấu gì mà to như vậy,chỉ cái miệng thôi so với người cũng đã dài hơn rồi!
Sở Phong cũng kinh hãi nói:
-Bọn này chỉ sợ là đế ngạc, truyền thuyết nói tại nghìn vạn năm trước đã tuyệt tích, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này!
Hai người hồi phục tâm trạng, lại nhìn về phía đầm lầy, đầm lầy đã khôi phục một mảnh yên lặng như trước, phảng phất mọi thứ cũng như chưa từng có phát sinh qua. Bàn Phi Phượng nói:
-Những con cá sấu này thực sự là giảo hoạt, cũng lại biết che mắt người, nếu không...
Nàng cũng không nói gì tiếp, nếu không phải Sở Phong hai lần kéo mình,thì mình đã hai lần táng thân vào bụng cá rồi.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzSở Phong cười nói:
-Cô không phải nói chính mình không sợ trời không sợ đất sao, bây giờ còn có dám qua đó nữa hay không?
Bàn Phi Phượng chỉ trừng mắt với hắn, không có lên tiếng.
Sở Phong cũng không dám lại pha trò nàng, bằng không lấy tính cách cương liệt của nàng, một khi tức giận, thật đúng là sẽ liều lĩnh xông tới.
Hai người nhìn một hồi, Bàn Phi Phượng có chút nhụt chí nói:
-Nhiều cá sấu như vậy, chúng ta cũng qua không được!
-Đó cũng không hẳn.
Sở Phong nhìn những cây Hồ Tôn bên cạnh, như có chút suy nghĩ nói.
Bàn Phi Phượng nghiêng mắt nhìn hắn nói:
-Có phải là muốn ta làm mồi cho chúng nó ăn no không, sau đó thì ngươi dễ dàng đạp lưng chúng nó đi qua!
Sở Phong không để ý tới nàng, lại hỏi:
-Cô khi còn bé có hay không chơi qua trò chui qua thùng rỗng?
Bàn Phi Phượng nhìn hắn, không rõ hắn vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.
Sở Phong tiếp tục nói:
-Tìm một cái thùng rượu thật lớn, lật lại cho nó ngã xuống đất, người chui đi vào, bò lăn ở bên trong thùng rượu, thùng rượu cũng chuyển động trên mặt đất, rất thú vị, rất vui vẻ.
Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong khi nói rất có hứng thú, vừa buồn cười vừa tức giận, nói:
-Chúng ta là muốn nghĩ biện pháp qua cái đầm này, không phải là đi chơi, không hiểu ra sao cả!
Sở Phong không để ý tới nàng, nói:
-Nếu như chúng ta có một cái thùng gỗ lớn, chúng ta có thể chui đi vào để lăn, có thùng gỗ yểm hộ, có thể lăn qua cái đầm này.
Bàn Phi Phượng ngạc kinh ngạc, nói:
-Ở đây chỉ có một cái hoang mạc, đi nơi nào kiếm thùng gỗ? Huống hồ chúng ta không có thể như tiểu hài tử ba tuổi, làm gì có có thùng gỗ lớn như vậy để cho chúng ta chui vào chứ?
Sở Phong lại nhìn rừng cây Hồ Tôn bên cạnh, không có lên tiếng.
-Ngươi muốn dùng cây Hồ Tôn để làm thùng gỗ?
Bàn Phi Phượng kinh ngạc nói.
-Cô nghĩ sao?
Sở Phong hỏi.
-Nhưng cây Hồ Tôn này lớn như thế...
-Chính là bởi vì lớn như vậy, mới cần phải dùng nó làm thùng gỗ.
Sở Phong đã "Tranh" rút ra trường kiếm, chém về phía một cây Hồ Tôn.
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong, thực sự cảm thấy ý nghĩ của tên tặc tiểu tử này luôn luôn làm cho người khác khó có thể tin được!
Cây Hồ Tôn này đã tính khá nhỏ hơn so với cây bình thường, tuy nhiên cũng phải có mấy người cùng ôm mới đủ. Gỗ cây Hồ Tôn chất lượng mặc dù rất xốp, nhưng Sở Phong sử dụng kiếm chém vào, vẫn có vẻ hết sức cật lực.
Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong đầu đầy mồ hôi, biết hắn có thương tích trong người, lại mạnh mẽ vận chân khí, tất nhiên là cật lực. Nàng đi qua, nói:
-Xem ngươi chân mềm tay nhũn thế kia, lúc nào mới có thể chém ngã nó, đưa kiếm cho bản tướng quân!
Sở Phong cũng không cậy mạnh, đem kiếm đưa cho nàng. Không hề nghi ngờ, nội lực của Bàn Phi Phượng mạnh mẽ hơn so với Sở Phong, tuy nhiên muốn bằng sức lực của một mình mà chém ngã nó, vẫn còn khó khăn như trước.
Hai người luân phiên nhau chặt, phải hao phí mất một phen công phu, rốt cuộc chặt ngã được cây Hồ Tôn này. Oa! Cây Hồ Tôn này khi ngã xuống, quả thực tưởng như là đất rung núi chuyển, bụi đất phủ đầy trời!
Bàn Phi Phượng nhìn kiếm trong tay nói với Sở Phong:
-Thanh kiếm này của ngươi tuy là cũ kì cùn một chút, nhưng thật ra hết sức cứng cỏi bền chắc, so với tặc tiểu tử ngươi cũng có vài phần tương tự.
Sở Phong cười cười, không có lên tiếng.
Hai người lại từ chỗ bị đứt chặt ra thêm một khúc cây dài hơn hai trượng, bởi cây Hồ Tôn đã ngã xuống rồi, khi chặt thì dễ nhiều hơn. Hai người rất nhanh đã chặt ra một đoạn thân cây dài khoảng hai trượng, tiếp theo là phải đem nó khoét rỗng bên trong. Lại hao phí hết một phen công phu, rốt cuộc móc ra một cái lỗ sâu hơn một trượng, đường kính cái lỗ to hơn chín thước.
Hiện tại hai người có thể dễ dàng đi vào bên trong cái thùng hình tròn để lăn mình. Tuy nhiên cái thùng này một bên là khép kín, xem như là đáy thùng, bên kia lại rộng mở, vẫn là rất nguy hiểm, những con cá sấu khổng lồ kia cái miệng rất dài có thể trực tiếp từ miệng thùng công kích bọn họ.
Hai người lại chặt ra thêm một đoạn như cái khiên to ước chừng bằng miệng thùng, dự định là dùng làm nắp bịt lại.
Khi được rồi, tất cả mọi thứ cũng đã an bài xong, hai người dè dặt đem cái thùng lăn tới bên ranh giới hoang mạc, Sở Phong đang muốn đi vào bên trong thùng:
-Chờ một chút!
Bàn Phi Phượng bỗng nhiên gọi một tiếng, sau đó kim thương "Đốc đốc" chọc vài cái, tại đáy thùng đâm xuyên qua mấy cái lỗ hổng.
Thì ra hai người hầu như đã quên phải đục lỗ để thông khí, hơn nữa xuyên qua những lỗ này cũng có thể quan sát tình huống bên ngoài. Sở Phong cười nói:
-Vẫn là Phi Tướng Quân nghĩ được chu đáo, bằng không thì chúng ta cũng đều phải chết ngạt ở bên trong.
-Ít vuốt mông ngựa đi!
Trong miệng mặc dù nói như vậy, ngữ khí lại là vô cùng hưởng thụ.
Hai người tiến nhập vào bên trong thùng, lại đem cái khiên kia bịt lại tại miệng thùng, như vậy thì rất là kín đáo. Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn nhau, sau đó đồng thời ra sức đạp lên, cái thùng thật lớn hướng đầm lầy lăn thẳng tới.
Hai người không ngừng cố sức đạp lên phía trước, cái thùng nhanh như điện chớp lăn xuống đầm lầy. Khi cái thùng lăn xuống đầm lầy, toàn bộ đầm lầy lập tức trở nên huyên náo, toàn bộ đế ngạc đồng thời lao ra, điên cuồng va đập vào cái thùng.
Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng vẫn là đánh giá thấp lực công kích của đàn đế ngạc, cái thùng bị đụng một cái trật mất phương hướng, hai người chỉ có nương theo lỗ hổng do thương chọc ra quan sát bên ngoài, không ngừng điều chỉnh phương hướng.
Mặc dù cự ly gần hai mươi trượng không tính xa, nhưng hai người nửa bước cũng khó đi. Cái thùng lắc tới lắc lui, khó khăn lắm mới lăn được tới chính giữa đầm, những con đế ngạc kia công kích càng thêm cuồng bạo hung mãnh.
"Cạch!" Một con đế ngạc hung hãn dùng cái miệng dài của nó đâm vào cái lỗ thương , duỗi vào bên trong thùng được nữa thước, hiện ra hàm răng sắc nhọn. Bàn Phi Phượng thất kinh, vội vàng dùng mũi thương đâm nó, con đế ngạc kia đau đến kêu một tiếng, càng làm cái lỗ nứt ra thêm vài phân, cái miệng cũng lùi trở về.
Nhưng mà đế ngạc rất đông đúc, con trước ngã xuống con sau liền tiến lên hướng lỗ hổng vỡ ra kia đâm vào, lỗ hổng càng nhanh chóng tăng lớn, trong nháy mắt, đế ngạc đã có thể đem toàn bộ miệng luồn đi vào.
Hai người vừa sợ vừa vội, Bàn Phi Phượng tuy rằng một thương đâm đế ngạc đang đâm vào phải lui về, tuy nhiên nếu đến một khi đế ngạc đem cái khe hở đụng phải cũng đủ lớn, có thể cả con lủi vào, vậy thì hai người nhất định thành mỹ thực trong miệng chúng nó.
Sở Phong vừa liều mạng đạp lên thùng, vừa la lên:
-Phi Tướng Quân cô ráng kiên trì, chúng ta sắp được rồi!
-Ta sợ ta chống đỡ không được, chúng nó thực sự quá hung mãnh!
Bàn Phi Phượng cũng đã run run, mũi thương dính đầy máu tươi.
"Rắc." Những con đế ngạc này rốt cuộc đụng ra một cái lỗ hổng rộng khoảng 3,4 thước, tiếp theo "Rầm" một cái đế ngạc giương cái miệng đỏ lòm đâm thẳng vào!
Bàn Phi Phượng hoa dung thất sắc, kinh hãi vội vàng lui về phía sau, lại đụng phải Sở Phong. Hai người cùng nhau ngã xuống, Sở Phong vội vàng kéo nàng về phía sau, nhưng hai hàm răng sắc nhọn vẫn là mở lên táp thẳng tới Bàn Phi Phượng!
Bàn Phi Phượng kinh hô một tiếng, cho rằng bản thân nhất định sẽ bị cắn thành hai đoạn, "Ca!" hàm răng như lưỡi đao bỗng nhiên dừng tại trước ngực Bàn Phi Phượng không tới hai tấc, cứ mở cứ táp liên tục, thì ra con đế ngạc này cái đầu của nó vừa may đang bị kẹt ở tại chỗ nứt ra.
Bàn Phi Phượng hoảng sợ nhìn cái miệng của con đế ngạc trước mắt lại không biết làm sao. Sở Phong vội vàng nắm lấy tay nàng, đẩy về phía trước, kim thương "Phập" đâm vào cằm đế ngạc, con đế ngạc kia đau đớn kêu to một tiếng, "Oàm" phải rút lại cái miệng, mà cái chỗ toác ra kia cũng hoàn toàn mở rộng.
Hai người nào còn dám chậm trễ, thân thể cũng không kịp đứng lên, trực tiếp bắt đầu lăn mình, kéo theo cái thùng chuyển động cực nhanh. Nếu như lúc này mà có thêm một con đế ngạc khác đâm vào, hai người đúng là chết không có chỗ chôn!
Tuy nhiên cũng là tại vào lúc này, cái thùng rốt cuộc cũng lăn qua được đầm lầy, "Ầm" đụng vào một thân cây , chấn động một trận làm hai người đầu cháng váng hoa mắt.
Nguy hiểm thật! Hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hồn còn chưa kịp bình tĩnh lại. Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong còn nắm chặt ống tay áo của mình, vừa rồi nếu không phải hắn kéo mình một cái, bản thân đã bị cắn thành hai đoạn.
-Ngươi... còn không buông tay.
Bàn Phi Phượng lần đầu tiên trong giọng nói không có chứa thêm sự hung dữ.
Sở Phong buông tay ra, hai người bò ra khỏi cái thùng, ai nha! Chỉ thấy toàn bộ đế ngạc trong đầm lầy cũng đang phủ phục tại chỗ cách bọn họ không tới hai,ba trượng, con mắt màu nâu xám cũng đang nhìn chằm chằm vào hai người, phảng phất tùy thời đều muốn bò lên.
Hai người nào dám dừng lại, cuống quít chạy vào rừng cây, nhắm thẳng chỗ sâu trong rừng cây chạy đi. Kỳ quái là những con đế ngạc kia mỗi con cũng chỉ bò tới sát mép đầm lầy, nhìn rừng cây trước mắt, lại thủy chung không dám bò lên phía trước một chút nào, hình như là hết sức e ngại, nhưng e ngại cái gì, lại không biết được.