Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong bỗng nhiên thất thần nhìn ánh lửa đang phập phồng trước mắt, vẫn không nhúc nhích, không khỏi gọi lên:
-Này! Tặc tiểu tử, ngươi nghĩ cái gì, muốn nướng cháy hả!
Sở Phong bị dọa cả kinh, vội vàng quay nhánh cây trong tay, nói:
-Không có gì,ta đang suy nghĩ đến khi còn bé tại thâm sơn đại lĩnh chạy trốn thường xuyên thường nướng thú rừng ăn như thế này.
Bàn Phi Phượng hiếu kỳ hỏi:
-Chạy trốn? Khi còn bé ngươi vì sao phải chạy trốn? Cha mẹ ngươi đâu?
Sở Phong chỉ cười, ánh mắt lại hiện lên một tia bi thương vô pháp che giấu. Bàn Phi Phượng trong nội tâm một trận xúc động, cũng không có hỏi lại.
Một lát sau, Bàn Phi Phượng đột nhiên lẩm bẩm:
-Không biết con chim ưng kia ra sao, có thể bị trúng độc trảo của con Kim Tinh Hổ kia hay không?
Sở Phong cười nói:
-Cô lòng dạ cũng rất nhân từ.
Bàn Phi Phượng trừng hai mắt, nói:
-Bản tướng quân luôn luôn đều là lòng dạ nhân từ.
-Vậy cô vì sao đối với ta hung dữ như vậy?
-Ai kêu ngươi sát hại một môn Chấn Giang Bảo!
-Ta nói rồi ta...
-Chính ngươi, chính ngươi, chính ngươi là hung thủ giết người!
Sở Phong không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng.
Lại một lát sau, Sở Phong bỗng nhiên nói:
-Được rồi, nướng xong rồi nè. Cô muốn mặn hay là muốn ngọt?
Bàn Phi Phượng thấy hắn nói rất nghiêm trang, nhịn không được "Vèo" bật cười, cố ý nói:
-Ta muốn vừa mặn vừa ngọt.
Sở Phong gãi gãi đầu,trên mặt rất lúng túng nói:
-Cái này sao cô không nói sớm, hiện tại nhưng không dễ nương rồi.
Bàn Phi Phượng thấy hắn vẻ mặt rất bối rối, nhịn không được lại "Vèo" bật cười, nói:
-Thôi, sớm biết rằng ngươi chỉ biết khoác lác. Ngươi cho ta ngọt đi.
Sở Phong đem một cánh gà đã nướng xong đưa cho nàng, cười nói:
-Nữ hài tử đều thích ăn ngọt,còn ta thì thích mặn.
Nói rồi bắt đầu ăn cái của mình.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyzBàn Phi Phượng cũng cắn một miếng, quả nhiên là mùi vị thơm ngọt.
-Thế nào, chưa ăn qua cánh gà nướng ngon như vậy chứ gì?
Sở Phong thấy nàng cắn một miếng, vội hỏi.
Bàn Phi Phượng thờ ơ nói:
-Cũng chỉ tàm tạm.
Nàng miệng thì nói là như vậy, nhưng lại ăn được rất ngon miệng.
Sở Phong đắc ý nói:
-Cô đừng tưởng rằng tùy tiện là có thể nướng ra được ngon như vậy, khi nướng phải văn thiêu võ thiêu cùng sử dụng, phải đem lớp mỡ trên da gà thấm vào trong thịt gà, như vậy mới thơm ngọt.
Bàn Phi Phượng thấy hắn nói mà nước miếng bắn tung tóe, dương dương tự đắc, không khỏi cười chế nhạo nói:
-Cái gì văn thiêu võ thiêu, nói như hiểu biết lắm! Nhưng mà mùi vị này coi như không tệ.
-Đó là đương nhiên, lúc ta nướng đồ ăn thì cô còn chưa từng học bay nữa đấy?
Bàn Phi Phượng hầu như muốn phun ra thịt trong miệng, lại vừa bực mình vừa buồn cười nói:
-Sư phụ ngươi thật có năng lực, lại có thể dạy dỗ được một tên đồ đệ như ngươi.
Sở Phong hưng phấn nói:
-Đúng vậy, sư phụ ta quả thực lợi hại...
-Xuy, không phải là một đạo sĩ thối thôi sao!
Bàn Phi Phượng châm chọc nói.
Ai ngờ Sở Phong lại nói:
-Sư phụ ta cũng không phải là lão đạo sĩ.
-A? Lão đạo sĩ trong miệng ngươi không phải là sư phụ ngươi?
Bàn Phi Phượng kỳ quái hỏi.
-Lão đạo sĩ là lão đạo sĩ, sư phụ là sư phụ.
-Người nào dạy ngươi võ công?
Bàn Phi Phượng hỏi.
-Lão đạo sĩ.
Sở Phong đáp.
-Vậy sư phụ ngươi đâu? Hắn không dạy ngươi võ công sao?
-Không có!
-Vậy hắn vì sao làm sư phụ ngươi?
-Khi ta còn bé nàng từng ba lần bốn lượt cứu ta, nàng kêu ta gọi nàng sư phụ, ta liền gọi nàng sư phụ, không có nàng, ta sớm đã chết.
Bàn Phi Phượng cười nói:
-Võ công sư phụ ngươi nhất định so với ngươi còn kém hơn, cho nên mới ngại dạy ngươi công phu.
Sở Phong nghiêm mặt nói:
-Ngươi sai rồi, võ công của sư phụ ta rất cao, nàng đã từng nói qua, nàng chỉ cần động ngón tay út, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều phải hôi phi yên diệt.
Bàn Phi Phượng há mồm cứng lưỡi một lúc lâu, mới nói:
-Trách không được ngươi có thể khoác lác như thế, thì ra sư phụ ngươi so với ngươi còn khoác lác hơn!
-Cô không tin?
-Ta sao dám không tin, ngươi nói nghiêm túc như thế. Nếu như lần sau ngươi nhìn thấy hắn, phiền phức ngươi giúp ta hỏi hắn một chút, hắn có thể đem ánh trăng trên tời hái xuống không.
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
-Ta từ sau khi được lão đạo sĩ mang lên núi, đã mười năm rồi chưa từng gặp lại nàng. Nếu như còn có cơ hội gặp nàng, ta nhất định giúp ngươi hỏi một chút.
Bàn Phi Phượng thấy hắn trả lời như vậy, thực sự không lời nào để nói.
Hai người ăn xong đồ nướng, có chút miệng khát lưỡi khô, Sở Phong nói:
-Đáng tiếc không có nước uống, nếu như...
Lời còn chưa dứt, trên đầu 'quác' lên một tiếng chim ưng kêu.
Bàn Phi Phượng ngẩng đầu nhìn lên, kinh hỉ nói:
-Là con thương ưng kia!
Chỉ thấy thương ưng đang lượn vòng ở trên không, hai chân nắm một quả trái cây to như quả dưa hấu, thấy Bàn Phi Phượng nhìn lên, bèn buông lỏng hai chân, quả trái cây kia rơi thẳng xuống, Bàn Phi Phượng hai tay tiếp được, Sở Phong kinh hỉ nói:
-Là quả của cây Hồ Tôn, ha ha, chúng ta thực sự là gặp may mắn, không chỉ có thể xem hoa của nó, còn có thể nếm quả của nó.
Con thương ưng hướng Bàn Phi Phượng kêu 'quác' một tiếng, xoay người bay đi.
Quả này ngọt ngào nhiều nước, mang chút vị chua, rất ngon. Sở Phong vừa ăn vừa nói:
-Phi Tướng Quân, lần này thực sự là toàn bộ dựa vào thần ưng của cô, không chỉ giúp chúng ta tránh thoát một kiếp của Kim Tinh Hổ, còn mang cho chúng ta trái cây ăn ngon như vậy.
Bàn Phi Phượng dương dương tự đắc nói:
-Cái này gọi là hảo tâm có hảo báo.
Sở Phong tức thời hai tay tạo thành hình chữ thập nói:
-Thiện tai thiện tai, thí chủ trong lòng từ bi, thiện có thiện báo, ngày sau tất thành chính quả, vãng sinh cực lạc! A di đà phật.
Bàn Phi Phượng "Vèo" bật cười, cũng hai tay tạo thành hình chữ thập, nghiêm trang nói:
-Đa tạ đại sư làm phép, ngày sau tiểu nữ sẽ vãng sinh cực lạc, tất sẽ ở trước mặt Phật tổ nói tốt cho đại sư vài câu, làm cho đại sư cũng được sớm lên cực lạc.
Sở Phong nhịn không được "Ha ha" nở nụ cười, vừa cười vừa nói:
-Trước mặt phật tổ cũng có thể nói tốt vài câu sao?
-Sao lại không được, ngươi cũng chưa có làm thử mà?
Bàn Phi Phượng bĩu môi.
-Phật tổ chính là phật a!
Sở Phong nói.
-Phật thì thế nào, phật thì không thích vuốt mông ngựa sao?
-Phật tổ thích vuốt mông ngựa hả?
-Sao lại không thích, cái này gọi là 'Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên'.
-Thế sao ta vuốt mông ngựa cô, cô không thích?
-Phi! Ai muốn ngươi vuốt mông ngựa!
-Cô không phải mới vừa nói ' Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên' là gì?
-Hừ, ta chính là không thích tặc tiểu tử ngươi vuốt mông ngựa!
-A, ý của cô là nếu như ta không vuốt mông ngựa cô nương thì cô nương sẽ thích ta?
-Phi! Bản tướng quân ghét nhất bị người khác vuốt mông ngựa!