Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 603: Vết chân bên đoạn nhai




Lại nói Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ, hai người chạy tới Cảnh Vân tự trên Tu Di sơn, không thấy bóng công chúa đâu, vội hỏi hòa thượng trong chùa thì có một hòa thượng nói:

- Vị nữ thí chủ kia mỗi ngày từ sáng đến tối đứng ở bên đoạn nhai sau tự, nói một lời, không biết sao. Giờ này chắc đang ở chỗ đoạn nhai đó.

Sở Phong vội vàng chạy đến đoạn nhai sau tự, vẫn không thấy bóng công chúa đâu. Bên đoạn nhai sát có hai vết chân thon thỏ, là vết chân của công chúa.

- Công chúa! Công chúa! - Sở Phong gấp giọng la lên.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió nhẹ vi vu. Dưới vách đá có một con đường mòn, có vết máu, còn có vết chân của công chúa, trông rất hoảng loạn.

Sở Phong nhảy xuống đường mòn, mau chóng đuổi được một đoạn, phía trước đột nhiên có tiếng kiếm kích, có hai bóng người đang kịch đấu trên đường mòn. Một người là công tử che mặt, hai mắt âm u, một người khác là hắc y nhân che mặt, hai mắt lạnh lùng, không có cánh tay trái, vai trái bị cắm một cây quạt giấy. Mặc dù cả người là máu, vai lại bị thương, nhưng y vẫn đang liều mạng ngăn ở giữa đường.

Sở Phong đương nhiên nhận ra y chính là sát thủ Huyết Ảnh lâu, người được Thiết Cuồng Thủ gọi là "đại ca".

Công tử che mặt nghe được phía sau có tiếng gió rít, khóe mắt thấy Sở Phong, tiếp theo thấy Thiên Ma Nữ, y hốt hoảng. Nhuyễn kiếm rung mạnh về phía trước, tung ra một vùng kiếm quang phủ tới hắc y nhân, người thì theo sát kiếm quang lướt lên. Y muốn một kiếm giết chết hắc y nhân rồi thoát thân, bởi vì Thiên Ma Nữ thật sự quá đáng sợ.

Hắc y nhân rung trường kiếm, cũng chấn ra một vùng kiếm ảnh đỏ rực, nhưng kiếm ảnh không ngăn được kiếm quang, vô số kiếm quang lướt qua kiếm ảnh, "xẹt xẹt xẹt xẹt" cắt lên người hắc y nhân.

Bạo Tuyết Cuồng Thiên!

Sở Phong nhận ra vùng kiếm quang này, hắn mở bừng hai mắt, thân hình lăng không hóa thành một đạo lưu quang bắn tới công tử che mặt, đoạn đâm thẳng ra Cổ trường kiếm.

Công tử che mặt xoay nhuyễn kiếm ngay lại, vùng hoa tuyết đầy trời phủ tới hắc y nhân đột nhiên quay lại như phô thiên cái địa chụp tới Sở Phong. Chiêu này là một chiêu khá bá tuyệt trong Tây Môn kiếm pháp -- Lạc Anh Hồi Toàn, có thể luyện đến thức này, Tây Môn kiếm pháp tuyệt đối có tạo nghệ rất khá.

Sở Phong không tránh né, cả người như mũi tên đâm vào giữa vùng tuyết, tuyết cắt rách lam sam trên người hắn, lại cắt vào da thịt. Sở Phong bỏ mặc, Cổ trường kiếm đâm thẳng vào ngực công tử che mặt.

Công tử che mặt vội vàng dựng thẳng nhuyễn kiếm lên ngăn cản, "keng", nhuyễn kiếm bị chấn bay. Cổ trường kiếm tiếp tục đâm vào ngực y. Công tử che mặt quá sợ hãi, lui đã không kịp. Từ trên vách đá đột nhiên có một bóng người bay xuống, rơi xuống phía sau công tử che mặt, nắm lấy nhuyễn kiếm rung một cái, mũi kiếm xuất ra một vùng kiếm quang đè tới Sở Phong. Cũng một chiêu Bạo Tuyết Cuồng Thiên, độ sắc bén dữ dội của kiếm quang, của công tử che mặt sử ra tuyệt không so sánh nổi.

Thân hình Thiên Ma Nữ như quỷ mị xuất hiện ở phía sau Sở Phong, duỗi ngón tay vào trong kiếm quang bắn lên mũi nhuyễn kiếm, kiếm quang thoáng chốc biến mất, người nọ bị chấn bay ngược lại, song khi bay ngược lại, một tay đã kéo theo công tử che mặt, tại không trung lộn một cái rơi lên trên vách đá, lại điểm mũi chân, mang theo công tử che mặt lên đoạn nhai, lại bay vút đi.

"Keng!"

Có vật rơi xuống đường mòn, là từ trên người công tử che mặt rơi ra. Sở Phong nhặt lên xem, là một đôi Linh Lung Tử Ngọc trụy. Hắn nhớ tới, ngày đó tại trang viên Mộ Dung ở Kiếm môn, Phù quản gia bị một công tử che mặt hãm hại, không chỉ mất đi Linh Lung Tử Ngọc trụy gia truyền, còn hại chết vài đệ tử Mộ Dung, cuối cùng hắn lấy cái chết tạ tội. Xem ra hai thứ này chính là Linh Lung Tử Ngọc trụy gia truyền của Phù quản gia.

Sở Phong thu lại ngọc trụy, nhìn sang hắc y nhân, thấy toàn thân y là máu, đang muốn mở miệng hỏi thì hắc y nhân nói với giọng khàn khàn:

- Vị cô nương tóc trắng đang chạy ở phía trước, ngươi tốt nhất đi tìm cổ ngay đi!

- Công chúa?

Sở Phong hốt hoảng, không hỏi nhiều nữa, vội vàng men theo đường mòn đuổi theo.

Lại nói công chúa bị đưa xuống đường mòn, chỉ thấy một bên là vách đá cheo leo, một bên là vực sâu vạn trượng. Lòng nàng còn chưa hết kinh hồn, cũng không để ý đến sợ hãi, liều mạng chạy dọc theo đường mòn. Nàng không biết đường mòn này đi thông đến đâu, nhưng bất kể như thế nào, chạy trốn càng xa càng tốt.

Rốt cuộc không nghe được tiếng kiếm kích nữa, công chúa thoáng yên tâm hơn. Nhưng nàng thấy hoa mắt, một bóng người lướt ra, lạ một nữ tử che mặt, con mắt màu lam đậm, mặc trường bào, trường bào khảm bảo thạch bảy màu. Là Ô Thứ.

Công chúa không nhận ra Ô Thứ, nhưng cũng nhìn ra Ô Thứ nhìn nàng với ánh mắt không có hảo ý. Lòng nàng thầm hốt hoảng, đang muốn mở miệng thì mười ngón tay của Ô Thứ như câu móc tới cổ họng nàng...

***

Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ vẫn truy đuổi dọc theo đường mòn, vết chân của công chúa đột nhiên biến mất, Sở Phong vội vã la lên:

- Công chúa! Công chúa!

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng "công chúa công chúa" từ vách núi bốn phía vọng lại.

Lòng Sở Phong nóng như lửa đốt, chợt thấy trên mặt đất có cái gì lấp lóe, thì ra có một cây trâm cài cắm trên mặt đất. Hắn rút lên, vừa xem lòng liền chùng xuống, là chiếc trâm loan phượng cuộn khúc của công chúa.

Trâm cài không phải cắm ở trên đất, mà là cắm trên tảng đá. Hiển nhiên, trâm cài không có khả năng là công chúa cắm vào, có người cướp đi công chúa, nhưng lại cố ý lấy trâm cài nói rằng mình đã bắt đi công chúa rồi.

Đường mòn mặc dù đã không còn vết chân của công chúa, nhưng lại có thêm hai vết chân khác, hướng xuống dưới chân núi. Hiển nhiên người đó đã bắt công chúa xuống núi.

Sở Phong đang muốn lao xuống núi thì Thiên Ma Nữ đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn, đoạn nhún người nhảy lên, mang theo hắn nhảy thẳng xuống vách núi. Vách núi này ít nhất cũng phải cao đến trăm trượng, lại cao chót vót, mũi chân Thiên Ma Nữ điểm lên vách núi đá mà như giẫm trên đất bằng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Sở Phong cảm thấy như đang cưỡi mây đạp gió, một chốc đã rơi xuống dưới chân núi. Hắn đành phải thán phục về thân pháp tuyệt thế của Thiên Ma Nữ.

Hai người vội vàng đi tìm dấu chân, dấu chân đã không còn, nhưng có thêm hai hàng dấu chân ngựa. Một hàng là dấu chân của Túc Sương, một hàng khác rất đặc biệt, giữa dấu chân còn có một ấn nhỏ, là dấu chân của Ngọc Lung Điêu câu, ấn nhỏ giữa dấu chân là Ngọc lung ấn.

- Là ả!

Sở Phong nhận ra Ngọc lung ấn này, bởi vì hắn đã từng ngồi qua Ngọc Lung Điêu. Thiên Ma Nữ cũng nhận ra dấu chân này, nàng bèn huýt sáo một tiếng, liền có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, Tiểu Ô giống như một cơn gió xoáy chạy như bay tới.

- Nhanh lên ngựa!

Thiên Ma Nữ nhảy lên Tiểu Ô, Sở Phong cũng nhảy lên sau lưng nàng. Tiểu Ô hí dài một tiếng, tung bốn vó đuổi theo dấu chân của Ngọc Lung Điêu.

***

Lại nói người cứu công tử che mặt tự nhiên là Tây Môn Chập. Y ôm theo công tử che mặt lướt vội một đoạn, đột nhiên phun ọc ra một ngụm máu, lảo đảo suýt té ngã.

- Sư phụ? - Công tử che mặt vội vã đỡ lấy.

Tây Môn Chập hít thở dài một hơi:

- Thiên Ma Công quả nhiên bá đạo!

Công tử che mặt giật mình:

- Sư phụ bị chấn thương?

Tây Môn Chập trách mắng:

- Nếu như không phải vì cứu ngươi, sao đến mức thế này. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, có Thiên Ma Nữ ở bên cạnh Sở Phong, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!

Công tử che mặt nói:

- Nếu không phải sát thủ của Huyết Ảnh lâu đột nhiên chui đâu ra, công chúa rơi vào tay con từ lâu rồi.

Tây Môn Chập nói:

- Rơi vào trong tay ngươi thì thế nào? Ngươi cho là có thể trốn được Thiên Ma Nữ truy tung sao!

Công tử che mặt nói:

- Con chỉ khó hiểu! Sát thủ của Huyết Ảnh lâu sao lại cứu công chúa? Hắn từng ám sát công chúa mà!

Tây Môn Chập nói:

- Chuyện của Huyết Ảnh lâu chúng ta không cần phải quan tâm.

Công tử che mặt hỏi:

- Sư phụ không phải là muốn chặn đường Vô Trần sao, sao lại...

Tây Môn Chập nói:

- Còn không phải là vì chạy tới cứu ngươi! Vốn Vô Trần bị thương, là cơ hội tốt nhất để bắt cô ta, còn có thể lấy được Ngọc Phật Châu, nhưng hiện tại ta cũng bị thương, chỉ có thể đợi cơ hội lần sau thôi.

Công tử che mặt nói:

- Không ngờ Ngọc Phật Châu luôn giấu ở trong phất trần, càng không ngờ được Vô Trần sẽ vì Sở Phong mà không tiếc trở mặt với Thanh Hư, lẽ nào cô ta thân là chưởng môn Nga Mi, cũng không chịu nổi nỗi khổ phòng đơn gối chiếc, đã động trần tâm?

Tây Môn Chập nói:

- Như vậy rất tốt, chỉ sợ cô ta không động trần tâm.

Công tử che mặt nói:

- Sư phụ từng nói, năm đó Vô Trần thân là đệ tử Nga Mi, khuynh đảo võ lâm thiên hạ, vô số đệ tử danh môn mộ danh tới, nhưng cô ta đều xem thường. 10 năm trước còn tự tuyệt trần duyên, tiếp nhận chức vụ chưởng môn, Sở Phong rốt cuộc có mị lực gì, có thể làm cho cô ta động trần tâm?

Tây Môn Chập nói:

- Không quản cô ta động tâm vì ai, chỉ cần là động tâm, thì sẽ có cơ hội hạ thủ.

Công tử che mặt cười nói:

- Sư phụ thủy chung vẫn nhớ mãi không quên chưởng môn Nga Mi.

Tây Môn Chập nói:

- Năm đó nếu không có tên nhóc ăn mày kia, cô ta rơi vào trong tay ta từ lâu rồi!

- Nhóc ăn mày?

- Ngươi có biết sư phụ của cô ta Tịnh Từ chết thế nào không?

- Nghe đồn là bởi vì truy sát Thiên Lang Ma quân mà chết.

- Không phải! Bà ta là vì cứu Vô Trần mà chết!

- Hả? Chuyện là sao?

Thì ra, 10 năm trước trên giang hồ xuất hiện một vị đại ma đầu, tà ác vô cùng, vào mỗi đêm trăng tròn tất sẽ đại khai sát giới, được xưng là Thiên Lang Ma Quân. Có một lần y đã giết đến dưới chân núi Nga Mi, lúc đó chưởng môn Nga Mi là Tịnh Từ giận dữ đã truy sát y thiên lý. Vô Trần sợ sư phụ xảy ra sai lầm, cũng truy tung theo, tại Lư Giang gặp được Tịnh Từ. Thì ra mặc dù Tịnh Từ cuối cùng giết chết Thiên Lang Ma Quân, bản thân cũng bị trọng thương. Vô Trần liền đỡ Tịnh Từ đi tới một tòa thổ miếu, giúp nàng vận khí chữa thương.

Lư Giang là địa bàn của Tây Môn thế gia, nhất cử nhất động của Tịnh Từ và Vô Trần đương nhiên trốn không thoát Tây Môn Chập. Tây Môn Chập lén lút tới thổ miếu, đợi Tịnh Từ hoàn toàn nhập định liền xuất thủ với Vô Trần. Lúc đó mặc dù Vô Trần đã được sư phụ chân truyền, nhưng dù sao công lực vẫn còn kém, đã sắp rơi vào tay Tây Môn Chập. Đúng lúc này, dưới bàn đột nhiên chui ra một nhóc ăn mày, ném một nắm tàn hương vào mắt Tây Môn Chập. Tây Môn Chập giận dữ, một chưởng vỗ bay nó, làm nó ngã xuống sông ở ngoài miếu. Tịnh Từ vừa lúc từ thiền định tỉnh lại.

Tây Môn Chập oán hận:

- Chính là tên nhóc ăn mày đó đã ngăn cản ta, phá hủy chuyện tốt của ta!

Công tử che mặt nói:

- Cho dù Tịnh Từ tỉnh dậy, vẫn thân mang trọng thương, không làm gì được sư phụ mà?

Tây Môn Chập nói:

- Ngươi quên rồi sao? Tịnh Từ là chưởng môn Nga Mi, biết tâm pháp vô thượng của Nga Mi -- Phật Từ Thiền Nhẫn. Cô ta vì cứu Vô Trần, không tiếc hai lần sử dụng Phật Từ Thiền Nhẫn đánh ta trọng thương, nếu không phải lúc đó cô ta bị thương quá nặng, ta suýt nữa chết trong tay cô ta rồi. Nhưng cô ta cũng phải trả giá đắt, trở lại Nga Mi liền bị thương nặng mà chết.

Công tử che mặt nói:

- Thì ra Tịnh Từ là vì cứu Vô Trần, hai lần sử dụng Phật Từ Thiền Nhẫn mà chết. Thảo nào Vô Trần tuổi còn trẻ cam nguyện tự tuyệt trần duyên, tiếp nhận chức vụ chưởng môn, chắc nguyên do là Tịnh Từ.

Tây Môn Chập nói:

- Vốn Tịnh Từ vừa chết, Nga Mi tất phải suy sụp, không ngờ Vô Trần có thể một mình duy trì đại cục, khiến Nga Mi vẫn có thể đứng thế chân vạc cùng Thiếu Lâm, Võ Đang. Nghe nói năm đó Nga Mi sư tôn không đồng ý nhận Vô Trần làm đồ đệ, cô ta bò từng bậc thang từ chân núi Nga Mi lên Kim Đỉnh. Tịnh Từ mới ngoại lệ nhận cô ta làm đồ đệ. Nhìn vào hiện nay, Tịnh Từ quả nhiên tuệ nhãn biết nhìn người.

Công tử che mặt cười nói:

- Xem ra sư phụ không chỉ thích vị chưởng môn Nga Mi này, còn rất bội phục cô ta nữa. Đúng rồi, tên nhóc ăn mày đó không phải sư phụ bỏ qua cho nó chứ?

- Hừ! Lúc đó vào trời đông giá rét, nó bị ta đánh rớt xuống sông, không chết đuối cũng chết cóng. Nói đến cũng lạ, tên nhóc ăn mày đó có chút ân oán với Vô Trần!

- Hả?

- Vô Trần cướp bánh màn thầu của nó!

- Sao?

- Trước đó Vô Trần đỡ Tịnh Từ tìm chỗ trị thương, thấy một tên nhóc ăn mày ngồi co ro ở góc tường, Tịnh Từ từng bảo Vô Trần cướp bánh màn thầu trong tay tên nhóc ăn mày đó.

- Vì sao Tịnh Từ phải bắt Vô Trần làm như vậy?

- Tịnh Từ là có ý định truyền ngôi cho Vô Trần, nên muốn thử Vô Trần một chút!

Công tử che mặt đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:

- Sư phụ 10 năm trước đã bị trục xuất khỏi Tây Môn thế gia từ lâu, sao lại còn ở Lư Giang...

Ánh mắt Tây Môn Chập lạnh đi, công tử che mặt không hỏi tiếp nữa.

Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ mau chóng truy đuổi dọc theo dấu chân của Ngọc Lung Điêu câu, dấu chân thẳng về hướng bắc, hiển nhiên Ô Thứ đang chạy về thảo nguyên Mông Cổ. Thảo nguyên Mông Cổ là địa bàn của ả, để ả trở lại thảo nguyên, muốn cứu công chúa sẽ trở nên khó khăn. Tiểu Ô tuy là thần câu, nhưng Ngọc Lung Điêu cũng là thần câu, hơn nữa Ô Thứ còn có Túc Sương có thể thay đổi, muốn đuổi kịp quả là không dễ. Sở Phong sốt ruột trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.