Lại nói cục diện của chính đạo đang nguy ngập, nhất là Lãnh Nguyệt, nàng từng bị Đông Tông trưởng lão làm bị thương, hiện tại lần thứ hai giao thủ, lấy tính cách nóng nảy của nàng, đương nhiên muốn đánh một trận ngươi chết ta sống, cho nên mỗi một kiếm đều phát ra hàn sương, nhưng đánh toàn lực như vậy, chân khí tiêu hao quá nhanh, thật ra bất lợi, nhưng nội công của nàng không bằng Đông Tông trưởng lão, hơn nữa nội thương chưa hồi phục, không dốc toàn lực quả thật không thể ngăn nổi chưởng kình thâm hậu của Đông Tông trưởng lão.
Trong lúc kịch chiến, Lãnh Nguyệt chợt cảm thấy đan điền đau đớn, hàn sương bị kiềm hãm, thì ra chân khí hao tổn quá độ đã kích phát nội thương của nàng. Đông Tông trưởng lão mở bừng hai mắt, hai chưởng xuất ra như thái sơn áp đỉnh, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua sơ hở chỉ trong chớp mắt này.
Lãnh Nguyệt hoặc là ngạnh tiếp, hoặc là lăn mình tránh đi. Nhưng lấy cá tính của Lãnh Nguyệt cùng với thân phận chưởng môn một phái của nàng, tuyệt đối sẽ không lăn trên đất. Nàng cắn chặt răng, cố nén cơn đau chỉ mũi kiếm lên, thân kiếm đột nhiên "rắc rắc rắc rắc" kết từng tầng hàn sương, vô số tầng đếm không hết, nàng dùng hết chân khí cũng muốn ngạnh tiếp song chưởng của Đông Tông trưởng lão.
Đông Tông trưởng lão hợp song chưởng kẹp lấy mũi kiếm, râu tóc giương lên, chân khí toàn thân thoắt cái truyền vào Hàn Sương kiếm, "băng băng băng băng..." hàn sương kết trên thân kiếm lần lượt vỡ nát.
- Sư phụ --
Ngụy Đích quá sợ hãi, bởi vì nàng biết, khi hàn sương vỡ hết, chính là lúc chân khí của sư phụ hao hết, chân khí hao hết ý nghĩa dầu hết đèn tắt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nàng vốn đang chặn đánh hai vị điện chủ, giờ không lo được nữa. Nàng tung người, mũi chân điểm lên đỉnh đầu mọi người bay tới chỗ Lãnh Nguyệt.
"Vù vù" lập tức có hai cao thủ Ma tông nhảy lên chặn lại. Tích Thủy kiếm kích ra một đạo kiếm khí chém bay đầu hai người. Ngụy Đích thế đi không giảm, "vù vù vù vù..." tức thì hơn mười cao thủ Ma tông đồng thời nhảy lên. Ngụy Đích quát một tiếng, đoạn quét Tích Thủy kiếm, "roạt roạt roạt roạt . ." kích ra tầng tầng kiếm khí như sóng, kiếm khí lớn mạnh thoáng cái chấn bay hơn mười cao thủ Ma tông, lập tức tắt thở.
Nhưng có ngăn cản, hai điện chủ đã ngăn ở phía trước Ngụy Đích, nàng đã không có khả năng bay tới chỗ Lãnh Nguyệt nữa.
- Sư phụ --
Ngụy Đích la lên thất thanh.
Sở Phong giật mình, vội nói:
- Vô Trần, đi cứu Lãnh Nguyệt!
Nói rồi thân hình hắn thoắt cái xoay quanh Lãnh Mộc Nhất Tôn, đồng thời Cổ trường kiếm kích ra vô số kiếm quang, hình thành một vòng kiếm tử hồng bao vây Lãnh Mộc Nhất Tôn ở chính giữa. Vô Trần vội bay về phía sau, xoay phất trần đâm thẳng tới Đông Tông trưởng lão.
Vòng kiếm của Sở Phong nhanh chóng co lại khóa trụ Lãnh Mộc Nhất Tôn, đáng tiếc, cái vòng kiếm khóa trụ chỉ là hư ảnh của Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn đã che ở trước phất trần, tay phải chặn lại Nhất Trần Phất Tâm của Vô Trần. Thật ra Sở Phong cùng Vô Trần đều rất rõ ràng, lấy sự đáng sợ của Lãnh Mộc Nhất Tôn, họ căn bản không có khả năng có cơ hội đi cứu Lãnh Nguyệt.
"Băng!"
Một tầng hàn sương cuối cùng sắp vỡ hết trông thấy, chợt một bóng người từ bên ngoài lướt vào, như tia chớp lướt qua mọi người, trường kiếm đâm thẳng tới cổ họng Đông Tông trưởng lão, kiếm khí sắc bén, không thua gì Hàn Sương kiếm của Lãnh Nguyệt.
Đông Tông trưởng lão hạ chưởng vội vàng thối lui, Lãnh Nguyệt phun ra một ngụm máu, người lung lay sắp đổ.
- Lãnh Nguyệt --
Người đến kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Lãnh Nguyệt, đoạn ấn hữu chưởng lên sau lưng Lãnh Nguyệt, phun ra chân khí, chính là Tiêu Dao Tử.
Lãnh Nguyệt quát lên:
- Ngươi buông tay!
Tiêu Dao Tử vẫn vận chân khí:
- Lãnh Nguyệt, lúc này muội còn chưa buông được sao?
- Buông tay!
Lãnh Nguyệt không ngờ phong bế kinh mạch toàn thân, không chịu tiếp thu chân khí của Tiêu Dao Tử, máu lại tràn ra từ khóe miệng.
Tiêu Dao Tử nóng nảy, buột miệng nói ra:
- Sư muội, chúng ta đã có quan hệ phu thê, muội hà tất...
- Câm miệng! - Lãnh Nguyệt phun ra một ngụm máu, môi run run.
- Sư muội, chúng ta đã hư hao hết hơn 20 năm thời gian, hà tất như vậy?
Thanh âm của Tiêu Dao Tử ngoại trừ than thở, càng nhiều là chua xót cùng thương cảm.
Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ, kinh mạch toàn thân bất giác buông ra, Tiêu Dao Tử vội truyền chân khí vào đan điền Lãnh Nguyệt.
Đông Tông trưởng lão trầm giọng quát một tiếng và đẩy tới hữu chưởng. Tiêu Dao Tử không thể tiếp lấy, cũng không thể tránh né, nhưng mấy đạo Bài Vân chưởng kình đột nhiên xuyên qua bên người hắn, "bang" tiếp lấy hữu chưởng của Đông Tông trưởng lão, tiếp theo Mạc Trầm Quang xuất hiện, tay phải vẫn giấu ở trong tay áo, tả chưởng vươn thẳng ra.
Chợt có bóng người chớp động, có một, hai trăm người hô hào nhảy vào, ba người dẫn đầu chính là vợ chồng Đường Uyên cùng với Giang lão tiêu đầu của Giang Nam tiêu cục!
Thì ra, sau khi vợ chồng Đường Uyên thoát thân từ kinh thành, một đường chạy gấp về Đường môn, trên đường nhận được tin tức nói chúng nhân Đường môn đang bị nhốt trong một sơn động ở vườn Phi Tử. Toàn bộ chủ lực của Ma Thần tông trấn giữ ở trước cửa động, muốn vây giết Đường môn.
Vợ chồng Đường Uyên mới vừa chạy về Đường môn, vừa ven đường bái phỏng những bang hội môn phái có giao tình với Đường môn, mời họ cứu trợ Đường môn. Những bang hội môn phái này vốn không dám xuất thủ, nhưng hiện tại vợ chồng gia chủ Đường môn tự mình đăng môn cầu cứu, tình cảm này không thể không cho, vì vậy có người đích thân dẫn đội xuống núi, người không đích thân dẫn đội cũng phái cao thủ trong bang đi cùng, cho nên khi vợ chồng Đường Uyên chạy đến Thục trung đã tập hợp hơn một trăm cao thủ, khi tới gần Đường môn thì lại gặp được Giang lão tiêu đầu.
Trước đó đã đề cập qua, Giang lão tiêu đầu cùng Bách Trượng Thái Quân vốn là tỷ đệ, cho nên khi Giang lão tiêu đầu nghe được tin Đường môn nguy nan, hắn vội vã dẫn theo hai, ba mươi tiêu sư chạy đến Thục trung tương cứu. Đừng thấy hai, ba mươi tiêu sư này đều chỉ là hạng người bình thường, không chịu nổi một kích, nhưng đã là tiêu sư tốt nhất của tiêu cục, cũng là toàn bộ gia sản của Giang Nam tiêu cục.
Lại nói vợ chồng Đường Uyên cùng Giang lão tiêu đầu dẫn theo mọi người đánh vào vòng hỗn chiến, mặc dù những người này đại thể cũng chỉ là nhân vật hạng hai hạng ba, chưa hẳn có thể xoay chuyển cục diện, nhưng đã khiến chiến cuộc xuất hiện biến hóa, chí ít bên chính đạo có thể miễn cưỡng giằng co với Ma tông rồi.
Lại nói Mạc Trầm Quang, y chỉ có thể lấy Bài Vân chưởng đấu với Đông Tông trưởng lão, bởi vì nếu như tránh né, chưởng kình của Đông Tông trưởng lão sẽ đánh lên người Tiêu Dao Tử cùng Lãnh Nguyệt, sau vài chưởng liên tiếp, Mạc Trầm Quang phun ra một ngụm máu, đã bị nội thương.
Vợ chồng Đường Uyên chạy tới vây quanh Đông Tông trưởng lão một vòng, hằng hà phi đao, cương châm, đinh sắt không ngừng bắn ra. Đông Tông trưởng lão vung tay áo liên tục đánh bay hết ám khí. Ám khí qua đi, vợ chồng Đường Uyên cùng Đông Tông trưởng lão triển khai đã đấu áp sát.
Không có ám khí, vợ chồng Đường Uyên cũng chỉ hơi mạnh hơn cao thủ nhất đẳng, khó mà đấu lại Đông Tông trưởng lão. Mạc Trầm Quang lập tức lướt tới, vẫn không thể chống lại. Tiêu Dao Tử muốn xuất thủ, lại không thể phân thân. Chợt thấy chân khí hồi nghịch, biết Lãnh Nguyệt không chịu tiếp thu mình truyền khí nữa, liền buông tay ra, thấp giọng nói: - "Muội điều tức đi." rồi người chớp lên, cùng Mạc Trầm Quang, vợ chồng Đường Uyên hợp kích Đông Tông trưởng lão.
Chiến cuộc hình như giằng co, nhưng bên chính đạo thật ra nguy cơ tứ phía, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, Thân Sửu hợp kích Tây Tông trưởng lão, càng lúc càng rơi vào hạ phong, mà Nam Cung Trường Mại càng ngập nguy cơ, Cửu Cung Kiếm Pháp hoàn toàn bị Nam Tông trưởng lão áp chế, Nam Tông trưởng lão chỉ chờ một cơ hội sẽ cho hắn một đòn nghiêm trọng, hơn nữa không cần phải chờ lâu.
Hai nơi này nguy cơ chưa lui, sáu điện chủ thủ ở cửa động đột nhiên có bốn người lao vào đoàn người. Bốn điện chủ này như vào chỗ không người, thấy một người giết một người, thấy một đôi giết một đôi, lấy tính mệnh người như lấy đồ trong túi. Bên chính đạo thật sự không đào đâu ra một đạo nhân mã đi ngăn cản bốn điện chủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ tùy ý chém giết! Càng nguy cấp là Cửu Cung Kiếm Pháp của Nam Cung Trường Mại vào lúc này lộ ra một kẽ hở, Nam Tông trưởng lão không chút do dự vỗ song chưởng vào ngực Nam Cung Trường Mại.
"Xoát!"
Đúng lúc này, chín đạo kiếm quang như điện bắn tới, kiếm khí nhanh mạnh tiếp cận cao thủ đứng đầu. Bốn điện chủ thầm rùng mình, đoạn tung người lên, mũi kiếm đồng loạt cắt tới chín đạo kiếm quang. Nhưng kiếm quang thật sự quá nhanh, mũi kiếm của họ chưa hợp thì chín đạo đã bay xuyên qua, tiếp theo hóa thành một đạo, bắn thẳng đến Nam Tông trưởng lão.
Bốn điện chủ giật mình, xoay người toan đuổi theo, "vù vù vù vù..." lập tức có mười tám bóng người bay vút tới, lại phân ra, thoáng cái vây quanh bốn điện chủ, trang phục thuần một sắc, chính là Thập bát đệ tử của Nam Cung thế gia.
Mặc dù Thập bát đệ tử đều là cao thủ nhất đẳng, nhưng nếu tách ra chiến đấu, bốn năm người cũng chưa hẳn là địch thủ của một điện chủ, nhưng Cửu Cung Kiếm trận do Thập bát đệ tử cấu thành uy lực kinh người, đủ để vây bốn điện chủ ở chính giữa.
Lại nói Nam Tông trưởng lão chợt thấy một đạo kiếm quang như điện bắn tới, y vội thu lại song chưởng, giơ lên trên kẹp lấy kiếm quang, nhưng kiếm quang mạnh mẽ, đẩy y trượt lui lại liền mấy trượng, tạo ra hai vết kéo dài trên mặt đất.
Khi nhìn người đến, đầu buộc phương cân, y phục màu chàm, trường kiếm nơi tay phải trực chỉ Nam Tông trưởng lão, tay trái vẫn cầm một bầu rượu, ánh mắt vẫn mang theo vài phần chán chường, chính là Nam Cung Khuyết.
Nam Cung Khuyết giơ bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó chậm rãi đưa bầu rượu ra, ánh mắt lờ đờ nhìn Nam Tông trưởng lão.
"Xoảng!"
Bầu rượu đột nhiên vỡ toang, bọt nước vẩy ra, Nam Cung Khuyết rút trường kiếm khỏi song chưởng của Nam Tông trưởng lão, chân phải bước về phía trước, trường kiếm đâm thẳng tới Nam Tông trưởng lão, mũi kiếm chưa đến, kiếm khí đã kích cho y bào trên người Nam Tông trưởng lão phất phơ.
Nam Tông trưởng lão hơi nghiêng người, đoạn vỗ ra hữu chưởng. Nam Cung Khuyết thoắt cái điểm mũi chân liên tục, thân hình trong nháy mắt chớp động quanh Nam Tông trưởng lão liền chín lần, bắn ra chín đạo kiếm quang. Chín đạo kiếm quang này rõ ràng có trước có sau, nhưng nói không rõ cái nào trước cái nào sau, rõ ràng có nhanh có chậm, nhưng nói không rõ là cái nào nhanh cái nào chậm, rõ ràng có mạnh có yếu, nhưng không nhìn ra cái nào mạnh cái nào yếu, rõ ràng có thể thấy được, nhưng lại không đoán ra phương vị quỹ tích. Một chiêu Kiếm Xuất Cửu Cung này đã tiếp cận cảnh giới tuyệt cao của Cửu Cung Kiếm Pháp -- kiếm xuất vô hình.
Nam Tông trưởng lão thoắt cái xoay người, song chưởng đồng thời kéo theo một luồng kình khí vô cùng hùng hậu, chín đạo kiếm quang bắn lên kình khí, hoàn toàn bị lệch đi, hơn nữa đều lệch về một điểm, thoáng cái hợp lại một chỗ và bắn ngược lại Nam Cung Khuyết.
Nam Cung Khuyết vội vàng thối lui, nhưng hắn lui nhanh, kiếm quang còn nhanh hơn, đã bắn tới ngực hắn. Nam Cung Trường Mại vội lao tới và vung kiếm chém ra. "Băng", Nam Cung Trường Mại bị chấn trược về phía sau, trường kiếm tuột tay bay đi. Nam Cung Khuyết cả kinh, vội lao tới đỡ lấy Nam Cung Trường Mại.
- Cha...
- Cẩn thận --
Nam Cung Trường Mại một tay đẩy ra Nam Cung Khuyết, lại đẩy ra song chưởng, thì ra song chưởng của Nam Tông trưởng lão đã vỗ tới, "bang", bốn chưởng va chạm. Nam Cung Trường Mại bị chấn bay, phun ra một ngụm máu.
- Cha --
Vẻ chán chường đột nhiên biến mất trong mắt Nam Cung Khuyết, tinh quang lóe lên, đoạn hắn tung người lên, đảo người trên đỉnh đầu Nam Tông trưởng lão, trường kiếm chỉ xuống dưới, trong nháy mắt hóa thành chín đạo kiếm quang, hợp thành một vòng chụp xuống.
Nam Tông trưởng lão lấy song chưởng muốn đẩy ra kiếm quang, nhưng hai tay áo trong nháy mắt bị cắt rách nát, kiếm khí sắc bén cắt xuyên chưởng kình hùng hậu của y, "cạo cạo cạo cạo" cắt lên song chưởng của y, để lại nhiều vết máu. Nam Tông trưởng lão gầm lên, song chưởng hợp lại kẹp lấy mũi kiếm, giữ Nam Cung Khuyết tại không trung.
Nam Cung Trường Mại cố áp chế nội thương bay lên, lăng không thu hồi trường kiếm, đoạn rung mũi kiếm, chín đạo kiếm quang bắn thẳng đến Nam Tông trưởng lão. Nam Tông trưởng lão vung song chưởng, hất Nam Cung Khuyết lẫn kiếm bay tới chín đạo kiếm quang. Nam Cung Trường Mại lại hoàn toàn không có ý thu kiếm, chín đạo kiếm quang vẫn bay thẳng ra.
Ngay khi kiếm quang đâm tới, Nam Cung Khuyết thoắt cái bay lên, mũi chân liên tục điểm lên chín đạo kiếm quang thi triển ra Cửu Cung Bộ Pháp tinh diệu tuyệt luân, đồng thời theo kiếm quang bay vút đi, nhìn qua quả thật tựa như đang ngự kiếm phi hành.
Nam Tông trưởng lão thầm giật mình, "Cửu cung ngự kiếm" là một chiêu trong Cửu Cung Kiếm Pháp diệu tuyệt khiến người sợ hãi than, nghe đồn cả Nam Cung gia tộc chưa ai có thể thi triển ra một chiêu này, khi chiêu này thi triển đến mức tận cùng thì đó là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, từ cổ chí kim, chưa từng có một đệ tử Nam Cung nào đạt được cảnh giới như vậy, càng chưa có người thấy qua ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết, không ngờ được hôm nay được kiếm quang của Nam Cung Trường Mại hỗ trợ, Nam Cung Khuyết thi triển ra "Cửu cung ngự kiếm", kỹ kinh tứ tọa.
Lại nói Nam Cung Khuyết chân đạp chín đạo kiếm quang thoắt cái lướt tới trước người Nam Tông trưởng lão, đoạn rung trường kiếm, cũng bắn ra chín đạo kiếm quang, càng thêm tinh diệu tuyệt luân. Chính là chân đạp cửu cung, lăng không ngự kiếm; cửu cung kiếm xuất, tuyệt vời thiên hạ!
Nam Tông trưởng lão thấy trên có Nam Cung Khuyết cửu cung kiếm xuất, dưới có Nam Cung Trường Mại kiếm xuất cửu cung, mười tám đạo kiếm quang đều là sắc bén sát tuyệt, y liền lui gấp lại, nhưng nhanh nữa cũng không nhanh hơn kiếm quang. Nam Tông trưởng lão quát lớn một tiếng rồi dừng lại, tả chưởng đè trước bụng, chân khí toàn thân khoảnh khắc rót vào hữu chưởng rồi đẩy về phía trước, muốn lấy chưởng kình hùng hậu vô cùng đẩy đi mười tám đạo kiếm quang.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.Chín đạo kiếm quang của Nam Cung Khuyết phút chốc hợp lại, chín đạo kiếm quang của Nam Cung Trường Mại cũng phút chốc hợp lại, lượng đạo kiếm quang lại hợp lại, thoáng chốc hóa thành một đạo kiếm khí tinh nhuệ vô bì, kích xuyên chưởng kình của Nam Tông trưởng lão, kích xuyên hữu chưởng của Nam Tông trưởng lão, nhưng đồng thời trong lúc đó, Nam Cung Khuyết cùng Nam Cung Trường Mại cũng bị chấn bay đi mấy trượng.
Nam Tông trưởng lão cảm thấy đau đớn, vừa nhìn hữu chưởng, lòng bàn tay đã bị xuyên thủng, y tức giận đến râu tóc dựng đứng, quát một tiếng thu hữu chưởng về, người lao tới trước, tả chưởng vỗ ra như thái sơn áp đỉnh. Nam Cung Khuyết cùng Nam Cung Trường Mại vội tránh đi lại hồi kiếm đâm tới, nhất thời kịch chiến.
Chiến cuộc lần thứ hai rơi vào giằng co, nhưng phía sau Lãnh Mộc Nhất Tôn còn có một nhóm giáo chúng, họ là một nhánh quân dự bị phòng ngừa Đường môn ngoài ý muốn đột phá vòng vây, mặc dù võ công cũng không cao, nhưng thắng tại nhiều người, họ bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập chiến cuộc. Quả nhiên, nhóm người này đã đánh vào trong hỗn chiến.
Hiển nhiên, Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn ra Đường môn căn bản không có biện pháp đột phá phòng thủ của Bắc Tông trưởng lão cùng hai điện chủ, nên y cho nhánh quân dự bị này gia nhập chiến đoàn. Chiến cuộc lần thứ hai ngả về bên Ma tông.
Chợt có bóng người lướt tới, lại có nhân mã chạy đến. Mọi người tức thì thở phào một hơi, cho rằng lại có giúp đỡ, ai dè vừa nhìn thì thấy là hai vị tả hữu tôn sứ cùng với tả hữu hộ pháp của Ma Thần tông, phía sau còn có mười mấy cao thủ Ma tông.
Trời! Tả hữu hộ pháp là cao thủ tiếp cận nhất đẳng, mà hai vị tôn sứ càng võ công tuyệt cao, còn trên cả Tứ tông trường lão, họ đột nhiên xuất hiện, không hề nghi ngờ, chính đạo bị phá trong một kích!