Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 95: Hiệp lộ tương phùng





Ngày hôm sau, Sở Phong thảnh thơi mở mắt ra, trời đã sáng. Hắn phi thân nhảy khỏi hố, bốn phía một bóng người cũng không có.

Nàng đi rồi sao?

Sở Phong cảm thấy một trận mất mát không hiểu. Hắn thử vận khí, đã không có gì trở ngại. Hắn rất kỳ quái, thương thế của mình sao lại hồi phục nhanh như vậy.

Hắn lại ra khỏi rừng cây, đi dọc theo ven bờ Hán Thủy, phía trước có một người đang dạo bước đi đến, thực sự là oan gia ngõ hẹp, chính là Thanh Bình Quân ngày đó trên tửu lầu từng đấu khẩu một chút với hắn.

Thanh Bình Quân dừng lại, hai mắt nhìn Sở Phong. Nhưng Sở Phong đối với người này không có thiện cảm gì, trực tiếp đi qua bên người hắn.

-Đứng lại!
Thanh Bình Quân quát lạnh một tiếng.

Sở Phong mặc kệ hắn, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Thanh Bình Quân đang quay lưng về Sở Phong, thân hình không chuyển, lại thoắt cái cả người đã thối lui hai trượng, ngăn ở phía trước Sở Phong. Thức này chính là thân pháp độc môn của Thanh Thành "Thanh Ảnh Đảo Chiếu", có thể nói xuất thần nhập hóa.

Sở Phong nhướng mày, Thanh Bình Quân vẻ mặt ngạo mạn nói:
-Nghe nói ngươi tại Cổ Đãng sơn phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, trong một đêm diệt môn Chấn Giang Bảo, lại xông ra khỏi từ Vân Mộng Trạch, mấy ngày hôm trước bị đánh rớt xuống Hán Thủy dĩ nhiên dìm ngươi không chết, thật muốn nhìn xem ngươi có đúng là ba đầu sáu tay hay không, thì ra làm cho người ta thất vọng rồi.

Sở Phong lang lảnh nói:
-Ta thật là có ba đầu sáu tay, chỉ là có một số người con mắt mọc trên đỉnh đầu, đương nhiên nhìn không thấy!

-Ý này của ngươi là gì?
Thanh Bình Quân quát lên.

-Không có gì. Nghe nói có một số người mắt mọc ở trên mông, giống như nhau nhìn không thấy!

-Ngươi dám vũ nhục bản công tử?
Thanh Bình Quân đột nhiên biến sắc.

-Ôi, là chính ngươi tự nhận, ta cũng không có biện pháp!

Thanh Bình Quân giận dữ:
-Được! Hôm nay ta sẽ vì võ lâm trừ hại, rút kiếm đi!

Sở Phong hắc hắc cười nói:
-Nhưng lại vừa lúc, hôm nay ta không dự định vì võ lâm trừ hại, ngươi đi đi!

Wa! Thanh Bình Quân tức giận đến từng sợi gân xanh đều hiện lên, quát lạnh một tiếng, lấy chưởng làm kiếm, chém thẳng tới Sở Phong, chưởng phong hiện lên thanh khí lạnh lẽo, sắc bén như đao phong, chính là tuyệt học của Thanh Thành-Thanh Phong Chưởng Kiếm.

Sở Phong không dám đón đỡ lấy chưởng của hắn, song chưởng dẫn dắt, lập tức xoay người tránh đi chưởng phong, lại phản thủ cắt tới. Thanh Bình Quân không tránh, hồi chưởng kiếm chém qua, hai người thoáng cái giao thủ qua mấy chiêu, cũng thầm lấy làm kinh hãi.

Sở Phong thầm nghĩ: tên công tử phái Thanh Thành này quả nhiên lợi hại, chưởng kiếm sắc nhọn không thua kém chút nào cương đao bảo kiếm, thảo nào Hoa Dương Phi nói thẳng là không bằng.

Trong lòng Thanh Bình Quân cũng là kinh ngạc, nghe đồn võ công của tiểu tử này bình thường thôi, nhưng xem từ vài chiêu ứng biến vừa rồi, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vả lại chưởng pháp đó vô cùng thâm diệu, chẳng qua công lực có hạn, không thể hoàn toàn phát huy.

Thanh Bình Quân suy cho cùng là đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Thành hiện nay, cho dù võ công của Sở Phong tiến bộ thần tốc thế nào, cũng còn kém một đoạn cự ly, một thanh chưởng kiếm của Thanh Bình Quân rất nhanh bức cho Sở Phong loạn chuyển, đã hiện ra chật vật.

Thanh Bình Quân cũng không nóng lòng đánh hắn ngã xuống đất, chỉ như mèo vờn chuột trêu đùa Sở Phong, trên mặt chứa đầy sự xem thường giễu cợt.

Sở Phong cười lạnh một tiếng, ngón tay đột ngột bắn ra, "Chíu" một tia chỉ kình bắn thẳng đến mi tâm Thanh Bình Quân. Thanh Bình Quân quá hoảng sợ, vội nghiêng đầu đi, "Tê" vài sợi tóc bên tai bị chỉ kình quét đứt rơi xuống đất. Không đợi Thanh Bình Quân lấy lại tinh thần, song chưởng của Sở Phong vốn mềm mại uyển chuyển đột nhiên như thái sơn áp đỉnh đánh thẳng huyệt bách hội của hắn. Thanh Bình Quân bị hoảng hốt ngã lăn xuống đất, chật vật lăn lộn, người đã đầy bùn đất.

Sở Phong ha ha cười nói:
-Hay cho một chiêu ' Lại lư đả cổn' [1], thực sự là xuất thần nhập hóa!

-Muốn chết!
Vừa rồi Thanh Bình Quân bởi vì một chút khinh địch, dĩ nhiên lại khiến cho chật vật như vậy, không khỏi thẹn quá thành giận, hai mắt sát khí bạo thịnh, song chưởng tề xuất, như trảm đao mạnh mẽ chém tới Sở Phong, một chiêu trí mạng.

Sở Phong vốn đã không phải là đối thủ của hắn, bây giờ Thanh Bình Quân dưới cơn thịnh nộ rắp tâm muốn đẩy hắn vào chỗ chết, lập tức tẫn hiện hung hiểm. Hắn hiện tại mới biết được mình đem so sánh với cao thủ hiện nay, chênh lệch lớn như thế nào rồi.

Vài chiêu chưởng kiếm của Thanh Bình Quân đã áp chế được Sở Phong, lập tức hét lớn một tiếng: "Thập Tự Thanh Phong Kiếm ", hữu chưởng tại không trung mãnh liệt đan xen xuất ra, bức thẳng tới Sở Phong.

Sở Phong chỉ cảm thấy một loạt chưởng phong hình chữ thập từ bốn phương tám hướng lao tới, vô cùng sắc bén, vội vàng liên tục thối lui, nhưng mà chưởng phong chớp mắt đã vạch tới yết hầu, mắt thấy sẽ phải bị cắt đứt!

Bỗng chốc có bóng người lóe lên, một bóng trắng chợt từ trong rừng cây lướt tới phía sau Sở Phong, duỗi tay nắm cổ áo Sở Phong lôi về phía sau, thoắt cái đã kéo lại hai thước, "Tê tê" hai tiếng, áo trước ngực Sở Phong vẫn là bị chưởng phong vạch ra hai lỗ hổng thật dài, giao nhau hợp thành hình chữ thập, quả thật là nguy hiểm!

-Lăng Ba Vi Bộ!
Thanh Bình Quân kinh hô ra tiếng. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Sở Phong nhìn lại, vừa mừng vừa sợ:
-Là cô ?

Cứu Sở Phong cũng không phải ai khác, chính là một thân bạch y như tuyết Ngụy Đích.

Thanh Bình Quân thấy bên cạnh Sở Phong bỗng nhiên có thêm một nữ tử thanh lệ thoát tục thoáng như thiên tiên, đã đoán ra tám chín phần, lập tức hai mắt phát quang, thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo, làm ra vẻ nhanh nhẹn chắp tay nói :
-Nguyên lai là Trích Tiên Tử, tại hạ là Thanh Bình Quân đệ tử Thanh Thành, tiểu sinh có lễ.

Ngụy Đích buông tay ra, khẽ đáp lễ với Thanh Bình Quân một cái, nói:
-Thanh công tử, hắn cùng với công tử không cừu không oán, tại sao phải độc ác hạ sát thủ!

Thanh Bình Quân đương nhiên sẽ không nói là Sở Phong đấu khẩu mà đắc tội hắn, cho nên muốn mạng của Sở Phong .Bèn nói:
-Trích Tiên Tử, người này mặc dù cùng tiểu sinh không cừu không oán, nhưng hắn là hung thủ sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo, tại Giang Nam tiêu cục lại tàn sát võ lâm đồng đạo, phái Thanh Thành chúng ta luôn luôn lấy trừ bạo giúp kẻ yếu, trảm ác trừ gian là nhiệm vụ của mình, đương nhiên không thể ngồi yên không lý đến!

Một lời nói khách sáo này của hắn nhưng lại rất ra vẻ đường hoàng, có lý chẳng sợ.

Ngụy Đích hỏi:
-Hắn sát hại một môn Chấn Giang Bảo, Thanh công tử tận mắt nhìn thấy?

-Tiểu sinh dù chưa từng thấy, tuy nhiên Thiên Sơn Phi Tương Quân lại...

-Phi Tướng Quân đã tuyên bố đêm đó thấy hắn chưởng sát Giang lão bảo chủ đó là một sự hiểu lầm, Thanh công tử không phải không biết chứ!

-Nhưng ngày đó tại thọ yến của Giang lão tiêu đầu, hắn đích thực là tàn sát rất nhiều võ lâm đồng đạo, hôm đó Trích Tiên Tử cũng có mặt nhìn thấy mà.

-Tàn sát? Nếu có một đám người vung đao vung kiếm vây Thanh công tử chém lung tung, Thanh công tử sẽ mặc cho mọi người xâu xé sao!

-Nhưng nghe nói hắn còn là hậu nhân của Tinh Ma chủ...

-Thanh công tử cũng hiểu được là nghe nói, vậy nếu có người nói Thanh công tử là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo, như vậy Thanh công tử liền cho là thật đã giết một môn Chấn Giang Bảo sao!

-Cái này...
Thanh Bình Quân nhất thời cứng họng, xem ra Ngụy Đích xác định là muốn giúp tiểu tử này.

Ngụy Đích ngữ khí chuyển sang hoà nhã, nói:
-Thanh công tử, chuyện Chấn Giang Bảo có rất nhiều điểm đáng ngờ, ngay cả Phi Tướng Quân cũng cho rằng lúc đầu chính là hiểu lầm, sau này nếu như điều tra rõ hung phạm, thiên hạ nhất định cùng nhau tru sát, Thanh công tử cũng đừng oan uổng giết người vô tội, không thì sẽ tổn hại uy danh của phái Thanh Thành!

Thanh Bình Quân làm ra vẻ rất tán đồng cười, nói :
-Trích Tiên Tử nói rất đúng.

Nói rồi bỗng chốc thu liễm dáng tươi cười, quát lên với Sở Phong:
-Hôm nay nể mặt Trích Tiên Tử, tha cho ngươi một mạng, sau này nếu như tra ra ngươi chính là hung phạm diệt môn, tất lấy mạng chó của ngươi, cút đi!

Sở Phong lạnh lùng nói :
-Thì ra Phái Thanh Thành chẳng qua chỉ là bọn người ỷ mạnh hiếp yếu, nghe nói Thanh Nam Thiên tiền bối rất là anh hùng, thực sự là hổ phụ khuyển tử, hổ phụ khuyển tử!

-Ngươi...

Thanh Bình Quân giận tím mặt, một chưởng đánh thẳng mi tâm Sở Phong. Ngụy Đích chợt tiến lên trước một bước, tay phải vận chỉ quyết, ngón cái và ngón giữa chắp vào nhau, ngón út nhếch lên, ngón trỏ và ngón áp út cùng duỗi thẳng đâm tới hai mắt Thanh Bình Quân!

-Nghịch Chỉ Tru Tiên!
Thanh Bình Quân thất kinh, vội vàng thối lui mấy bước.

"Lăng Ba Vi Bộ" và "Nghịch Chỉ Tru Tiên" chính là hai tuyệt kỹ độc môn của Tích Thủy Kiếm phái, diệu tuyệt thiên hạ.

-Thanh công tử cũng đừng khinh người quá đáng!
Ngụy Đích thu lại ngọc chỉ.

-Tiểu tử này quá vô lễ, lại nhục mạ tiểu sinh.

Ngụy Đích lạnh lùng nói:
-Nếu không phải Thanh công tử nói năng lỗ mãng trước, sao lại đến mức này!

Thanh Bình Quân trong lòng rất kỳ quái, nghe đồn Trích Tiên Tử luôn luôn thanh cao khí ngạo, vì sao nhiều lần cứ bảo vệ cho tên vô danh tiểu tử trước mắt này, trên mặt hắn còn có vết chỉ ngân, có chỗ nào hơn người đâu!

Thanh Bình Quân sắc mặt xoay chuyển, đắp lên dáng tươi cười nói:
-Tiểu sinh vừa rồi thật là nhất thời hơi nặng lời, thực sự thất lễ. Tiên tử quá bộ đến đây, có phải là bởi vì đại hội Hồi Long Tự?

-Không sai.
Ngụy Đích thản nhiên nói.

Thanh Bình Quân vội vàng nói:
-Tiểu sinh cũng vì việc này mà đến, vừa lúc gặp được tiên tử, thực sự là tam sinh hữu hạnh. Tiểu sinh sớm đã ngưỡng mộ phương danh tiên tử, sao không kết bạn cùng đi dự hội chứ?

-Không cần, Ngụy Đích xưa nay đã quen độc hành, công tử xin cứ tự nhiên!

Thanh Bình Quân ngẩn ra, nhưng liền cố làm ra vẻ tự nhiên nói :
-Vậy tiểu sinh xin cáo từ trước!

*[1]: chiêu thức thường dùng để miêu tả người bị đánh lăn lộn trên mặt đất để né tránh, lăn giống như con lừa lười nhác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.