Không đề cập tới cũng may, nhắc tới cái này trong lòng Tô Lưu Cảnh lập tức sẽ bốc hỏa, vốn hết sức duy trì nhu thuận, toàn bộ đều biij tiêu hủy, cả người vừa mệt lại vừa bực mình, giọng điệu có chút hơi cao: "Tiên sinh, hình như ngài là người đuổi tôi xuống xe cơ mà."
Hình Hạo Xuyên nhướng mày, sắc mặt càng thêm âm trầm, nặng nề khép tài liệu trong tay lại, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn giết chết cô.
Tâm tình Tô Lưu Cảnh từ trước cho tới nay luôn bị đè nén theo tình huống này liền bộc phát, quật cường tiến lên nhìn lên đối mặt với anh, cả phòng khách nhất thời yên lặng như tờ, yên tĩnh đáng sợ bao trùm khắp nơi, ngay cả người hầu nữ vốn muốn tới đây đưa cà phê cũng bị sợ đến run rẩy .
Chú Bình thình lình sợ run cả người, tiên sinh giống như đã thật lâu không có phát giận lớn như vậy.
"Hình, sao lại trưng bộ mặt đó ra chứ, chẳng lẽ không hoan nghênh mình sao?" Một tràng tiếng cười sảng lãng theo bước chân từ ngoài cửa truyền tiến tới.
Ah?
Trong lòng Tô Lưu Cảnh âm thầm nghi ngờ, vội quay đầu lại nhìn, chủ nhân của âm thanh này thật quen thuộc, chính là Thẩm Minh Phong năm phút trước vừa mới tạm biệt với cô.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Thẩm Minh Phong ném chìa khóa xe trong tay cho người giúp việc, cười ha hả đi tới nói: "E hèm? Tiểu mỹ nhân nhanh như vậy đã không nhận ra tôi sao?" Hẳn là khách quen của nơi này.
Tô Lưu Cảnh bị cách xưng hô huyên náo kia làm cho mặt đỏ ửng, hơi ngượng ngùng lên tiếng: "Anh Thẩm." Đối với Thẩm Minh Phong người vừa chìa tay giúp đỡ cô trong lúc khó khăn, đã để lại ấn tượng trong cô thật tốt .
Tuy nhiên lại không chú ý tới cách gọi này của mình có vẻ hơi thân mật khiến khuôn mặt của Hình Hạo Xuyên chợt lóe lên một tia âm u.
"Còn đứng ở nơi này làm gì? Còn không mau đi xuống cho tôi!" Hình Hạo Xuyên nhìn Tô Lưu Cảnh khẽ quát lên.
Tô Lưu Cảnh quật cường nhìn lại anh một cái, cuối cùng đánh không lại lực áp bức cường đại kia, đành phải khẽ gật đầu chào Thẩm Minh Phong rồi đi xuống.
Mắt của Thẩm Minh Phong lướt qua trên người Tô Lưu Cảnh, sau đó chân thành đi tới trước mặt Hình Hạo Xuyên, không hề khách khí ngồi xuống, cầm ly cà phê mà người hầu gái mới vừa đưa lên, nhấp một ngụm rồi cất lời trêu ghẹo: "Tại sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy? Lãng phí cả mỹ nữ nhà người ta."
Hình Hạo Xuyên hừ lạnh đáp: "Thứ nhất, tôi trả tiền. Thứ hai, nếu cậu thích tôi sẽ nhường cho cậu."
Thẩm Minh Phong cười đập lên ngực anh một cái nói: "Này, vợ bạn không thể chạm, đạo lý này mình vẫn còn nhớ rất rõ." Hai nhà Hình, Thẩm vốn là thế giao lâu đời, hai người cũng coi như là anh em cùng nhau lớn lên, mấy năm kia Hình gia rung chuyển , Thẩm gia liền chìa tay giúp đỡ, tất nhiên quan hệ so với người khác luôn tốt hơn nhiều.
Thẩm Minh Phong hất cằm, xoay chuyển lời nói: "Chỉ là đặt cô ấy ở bên người, trong lòng cậu chắc chắn thoải mái sao? Mặc dù bác gái bức hôn quá gấp có thể tạm thời lấy ra làm bia đỡ đạn, nhưng là dù sao dáng dấp của cô ấy cùng với Tiếu Như Nghê . . . . . ." Dù sao quen biết nhau đã lâu, chuyện hai năm trước anh cũng biết được phong phanh chút ít.
Hình Hạo Xuyên rõ ràng không tình nguyện nghe những lời nói kia: "Nếu cậu tới có việc khác thì cứ nói thẳng, còn chuyện này đừng bàn lại nữa."
"Này, cậu vẫn là bộ mặt thối, thật không hiểu nổi tại sao những người phụ nữ kia thiếu ngược hay sao mà người nào cũng muốn nhào tới trên người cậu, thật là làm cho người ta đỏ mắt mà thôi. . . . . ." Thẩm Minh Phong đang cười đùa, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị nói tiếp: "Nói vào chuyện chính, dự án gần đây chính phủ kêu gọi đầu tư, Lý thị cùng mấy Công ty lớn khác đều muốn cạnh tranh, thủ đoạn cũng không lấy gì làm tốt đẹp lắm, chúng ta giải quyết thế nào?"
Dự án này hai tháng trước đã thả ra tin tức, sẽ có lợi nhuận cực kỳ cao vì vậy hấp dẫn không ít công ty, dự án như vậy vụng trộm làm chút chuyện mờ ám vốn không thể tránh khỏi, nhưng nếu thực sự quá phận mà nói, liền bị người ta chỉ trích.
Hình Hạo Xuyên cầm tách cà phê tinh mỹ trên tay, hương vị nồng đậm tỏa ra, ưu nhã đưa vào trong miệng, đáp: "Thủ đoạn? Tôi nhớ Lý thị này có thể xuất ra thủ đoạn trước mặt hai nhà Hình, Thẩm hình như còn chưa có xuất hiện." Anh vốn cũng không phải là người lương thiện gì, đã có người dám khi ở trên đỉnh đầu anh giương oai, thì không thể trách anh ngoan thủ cay nghiệt rồi.
***********************************
Tô Lưu Cảnh ôm cái bụng đói lép kẹp, làm bộ đáng thương chạy đến phòng bếp, cũng không thể trách cô được, cả ngày hôm nay từ sáng đến bây giờ, ngay cả nước trắng cũng không được uống một giọt, còn phải chịu đủ giày vò, nên bụng đã sớm kêu gào.
Thời gian ăn tối cũng đã sớm qua, thím Bình càng sẽ không cố ý sai người chuẩn bị cơm tối cho cô.
Trong nhà bếp, dì Lưu thấy Tô Lưu Cảnh đi vào, vội nhỏ giọng gọi cô đến trước mặt nói: "Lưu Cảnh à, chắc vẫn còn chưa ăn cơm tối đi, dì Lưu chừa lại cho cháu chút đồ ăn, mau tới ăn đi."
Dì Lưu hiền lành cười nói: "Không cần phải cảm ơn, bình thường cô cũng tới phòng bếp giúp tôi không ít việc mà." Cô bé này xem ra cũng không giống với những người khác, theo kinh nghiệm nhiều năm của bà, mỗi người đều có chỗ khó xử của họ, cô gái đáng thương này chỉ sợ cũng là vạn bất đắc dĩ .
Tô Lưu Cảnh cũng không khách khí nữa, liền ngồi xuống ăn ngon lành.
Dì Lưu nhìn cô ăn cất lời khuyên giải: "Lưu Cảnh à, về sau đừng làm ngược ý của tiên sinh nữa, cuối cùng người thua thiệt vẫn là cháu mà thôi."
Tô Lưu Cảnh gật gật đầu đáp: "Dạ." Sao cô lại không biết cái đạo lý này chứ, chỉ là bị người ta khi dễ đến nông nỗi như vậy, thì sao không tức giận cho được.
"Cháu cũng đừng trách tiên sinh mới vừa rồi lại tức giận như thế, sau khi cậu ấy trở lại đã phái người đi đón cháu, kết quả là cả một buổi chiều cũng không đón được, mặt vẫn còn âm trầm, cho nên khi cháu về liền chạm phải họng súng sắp phát nổ." Dì Lưu vừa dọn dẹp bát đũa, vừa nói liên miên.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc hỏi lại: "Anh ta phái người đi tìm cháu?"
Dì Lưu lại kể lại chuyện này một lần nữa, nhưng Tô Lưu Cảnh lại đang đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình không nghe vào tai chữ nào.
Anh ta như vậy có khác gì vừa tát một cái lại cho một quả táo ngọt sao? Trước tiên ném cô xuống đường, giả bộ sai người làm đi đón cô, cuối cùng còn bày ra gương mặt đó hưng sư vấn tội, chẳng lẽ còn muốn cô cảm ân đái đức? Cô mới không lạ gì!
Nhưng tại sao khi nghe câu nói kia, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của anh ta chứ. . . . . .