Tô Lưu Cảnh bị trói, mắt cũng bị bịt kín, bị nhẫn tâm ném vào trong xe,
khẽ kêu đau, liều mạng giãy giụa, đứng dậy muốn chạy ra khỏi xe.
Người đàn ông to cao trông như hung thần ác sát liền tát cô một cái,
mạnh đến nỗi nổ cả đom đóm mắt, người cũng lệch sang một bên: "Mẹ kiếp!
An phận một chút cho ông, mày cho rằng bây giờ vẫn có người chịu bỏ tiền ra bao à? Nói cho mày biết, nếu còn dám gây rắc rối cho tao thì ông đây sẽ giết chết mày rồi trực tiếp ném vào trong biển làm mồi cho cá!"
Tô Lưu Cảnh bị tên kia tát cho một cái hoa mắt chóng mặt, khóe miệng
cũng rỉ máu, còn muốn tiếp tục giãy giụa, thì đã bị người nọ cầm băng
dính màu đen niêm phong miệng của cô vào, sau đó liền ném vào trong cốp
xe.
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Tô Lưu Cảnh cảm giác như xương cốt
của mình đã gãy lìa thành từng đoạn, mùi xăng nồng nặc bốc lên khiến dạ
dày nhộn nhạo khó chịu, trong đầu rối như tơ vò, cứ quay mòng mòng.
Thuốc mê trên người còn chưa tan hết, lại bị hung hăng ăn một cái tát,
đầu của Tô Lưu Cảnh đau như búa bổ, cảm giác bản thân mình như đang chìm dần vào một cái đầm sâu không đáy cực kỳ sợ hãi, bọn họ rốt cuộc muốn
mang cô tới nơi nào?
Mới vừa rồi ý của Nam Cung Như hình như là muốn đưa cô đến hộp đêm,
không được, phải trốn đi, một khi đã rơi vào địa phương đó, làm gì còn
có đường sống nữa?
Tại sao cô ta lại hận cô như vậy? Hận đến ngay cả một con đường sống cũng không muốn cho cô?
Thỉnh thoảng lại có tiếng xe gào thét vụt qua bên tai, Tô Lưu Cảnh ở cốp sau xe lăn qua lộn lại, tận lực va chạm vào thùng xe, muốn gây ra tiếng động để cho người khác chú ý tới nơi này. Nhưng vì bị trói rất chặt,
mỗi động tác đều phải dùng hết toàn lực, nhưng lại bị tiếng động cơ ầm
ầm nuốt mất.
Xe rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, rốt cuộc cũng dừng lại, Tô Lưu Cảnh bị xách
ra ngoài, kéo lê trên mặt đất, lúc kéo qua bậc cửa thì đầu gối nặng nề
va vào phía trên, cơn đau đớn lập tức truyền tới, nhưng cô vẫn cắn chặt
răng nhẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Sau đó cô bị bắt vào một gian phòng, một lần nữa lại bị ném xuống đất,
miếng vải đen trước mắt rốt cuộc cũng được cởi ra, ánh sáng chói mắt ập
tới, khiến Tô Lưu Cảnh khó chịu híp mắt lại
Cố gắng điều hòa một lúc, mãi sau mới nhìn rõ chỗ này.
Nơi này nhìn qua giống như tầng hầm, ánh sáng mờ mờ không rõ, chỉ có thể đại khái nhìn thấy bên cạnh mình có mấy người đàn ông hung dữ bặm trợn
canh giữ, cửa ken két được mở ra, đi tới trước mặt cô là một đôi giày
cao gót vô cùng đẹp.
Một người phụ nữ ước chừng hơn 50 tuổi mặt đầy nếp nhăn, lại còn trang
điểm thật đậm, toàn thân ăn mặc giống như đang ở thời kỳ dân quốc lắc
lắc cái mông mập mạp đi tới bên cạnh cô, sau đó bà ta ngồi xổm xuống,
đưa tay cầm lấy mái tóc dài của cô, cất giọng cực kỳ khó nghe nói:
"Đây chính là hàng mới đưa tới sao, nhìn khuôn mặt dáng dấp còn có thể,
còn là gái trinh sao? Gần đây gái trinh cũng càng ngày càng hiếm, chỉ
cần ra giá một chút thì đã lên tới mười vạn đồng, hiện tại Dì Từ tôi
đang cần loại hàng như thế.". Bàn tay đẫy đà của bà ta ra sức nắn bóp
lên người của Tô Lưu Cảnh, cuối cùng cũng sờ đến mặt của cô.
"Buông tôi ra!". Tô Lưu Cảnh ảo não quay đầu đi, không để cho bà ta đụng vào mình.
"Ai ôi, còn cứng đầu sao, tôi cho cô biết, đã đến nơi này của lão nương, thì có muốn trốn chạy cũng không được, cho nên phải ngoan ngoãn mà nghe lời.". Dì Từ hung dữ nói.
Bà ta là người có thâm niên trong nghề này, bên ngoài hay trong giới hắc đạo không ai là không biết danh hiệu của này của bà ta, hồi trước ba
mươi tuổi cũng từng là bông hoa đẹp, nhưng sau lại đi theo một lão đại
hắc bang, đáng tiếc lão đại này chưa đến hai năm trong một lần hỗn chiến bang phái đã chết rồi, cho nên bà ta liền đổi nghề, làm người giao dịch trong giới này, mọi người ai cũng gọi bà ta một tiếng dì Từ.
"Dì Từ, ha ha, cô không phải là gái trinh đâu, nhưng đây chính là hàng
mà người có tiền bỏ ra bao nuôi, công phu trên giường khẳng định không
kém, nhìn gương mặt này của cô ta thật thanh thuần, mà phụ nữ dáng vẻ
càng thanh thuần thì trong xương lại càng dâm đãng, rất hợp với khẩu vị
của đàn ông.". Người kia ha ha cười lớn, nói ra những lời vô cùng thô
tục.
Tô Lưu Cảnh nghe xong càng kinh hãi, mặc dù cố ra vẻ trấn định, nhưng mặt đã trắng bệch cả ra.
Lần này không giống với lần rơi xuống nước kia, nhiều nhất chính là bị
mấy đại tiểu thư kia khi dễ mà thôi, lần này thật sự quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức hậu quả của nó bản thân cô không có cách nào chấp nhận
nổi.
"Cô ta là tình nhân được một đại gia bao nuôi? Vậy sẽ không lo có người
đuổi theo tới đây?". Dì Từ làm ăn ở nơi này nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có chút kiêng kỵ.
"Làm sao có thể chứ, người có tiền coi trọng nhất chính là mặt mũi, cũng chỉ là tình nhân bị mất tích, tìm thêm là được, làm sao có thể gióng
trống khua chiêng để cho người khác chế giễu chứ? Huống chi, bên trên đã có người chống lưng rồi!". Tên cầm đầu chẳng hề để ý nói huỵch toẹt ra.
Dì Từ nghiệm hàng xong, vỗ vỗ tay đứng lên, lấy ra một xấp tiền nói:
"Được rồi, lần này cám ơn cậu, đã đưa đến cho tôi một món hàng miễn phí, chỗ này có chút tiền, dì Từ mời mấy anh em cậu uống rượu."
Mấy người đàn ông kia có thể lấy tiền của cả hai phía, vội cười hì hì cảm ơn, sau đó kéo nhau rời đi.
Móng tay đỏ tươi của dì Từ khẽ vạch lên trên mặt của Tô Lưu Cảnh, thao
túng nói: "Mặt còn rất tốt, như thế này chỉ cần trang điểm một chút, mặc thêm quần áo hở hang khêu gợi, vẫn còn có thể kiếm được giá hời."
"Buông tôi ra! Cứu mạng!". Tô Lưu Cảnh càng ngày càng thấy sợ, theo bản năng liền la lên. Không biết phải làm thế nào bây giờ?
"Con bà nó, chán sống rồi hả! Cứu cái rắm mà cứu, đã đến chỗ này thì bà
đây chính là mạng của mày!". Dì Từ túm tóc của cô, mắng một tràng, sau
đó còn tát cho cô hai cái bạt tai, nổ cả đom đóm mắt, lần này đầu nặng
nề bị đập vào cạnh ghế, nhất thời hoa mắt chóng mặt muốn ngất xỉu. Dì Từ nặng nề hừ một tiếng, rồi phân phó cho người bên cạnh: "Trông coi cô ta cho kỹ! Đến sáu giờ, hãy đưa cô ta đến cửa số bảy! Chuẩn bị tham gia
buổi đấu giá tối nay !. Sau khi căn dặn xong liền lắc mông đi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh đau đớn nằm xụi lơ trên mặt đất, trong lòng vừa là đau, vừa nóng nảy, vừa tuyệt vọng.
Hai cô gái kia đi tới đỡ cô dậy than thở nói: "Vừa tới đây ai cũng đều
như vậy, về sau quen là tốt thôi, đối nghịch với dì Từ cũng chỉ chịu
thua thiệt mà thôi."
Tô Lưu Cảnh quật cường tránh né bàn tay của bọn họ, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
Làm thế nào mới tốt đây? Cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất
chẳng hay hoá ra là như vậy! Tô Lưu Cảnh lần đầu tiên cảm thấy tuyệt
vọng như thế, nước mắt bất lực từ trong khóe mắt khép chặt từ từ chảy
ra.
Hình Hạo Xuyên, anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu. . . . . .
Anh có nghe được tiếng em gọi không? Anh có biết em bị bắt cóc hay không? Hay là, vẫn đang ngọt ngào ôm ấp người khác?