Tô Lưu Cảnh thận trọng bê món điểm tâm mới vừa nướng xong đi lên lầu.
Đây là món điểm tâm mà Hình Hạo Xuyên thích nhất cô vừa học được từ chỗ dì
Lưu, hương vị rất nhẹ, ngọt mà không ngán, để tăng thêm kích thích cô
còn cho thêm một chút xíu Bạc Hà vào, nếm thử một miếng, mùi vị quả thật rất tốt, chắc hẳn anh sẽ thích.
Tô Lưu Cảnh mỉm cười gõ cửa thư phòng.
Đúng như lời dì Lưu đã nói, hiện tại cô chính là người gần gũi với anh nhất, chỉ cần cô cố gắng, biết đâu có thể hòa tan được con tim của anh.
"Vào đi.", giọng nói trầm thấp mị hoặc từ bên trong cửa truyền tới.
Tô Lưu Cảnh mở cửa, mỉm cười, thận trọng nói: "Tiên sinh, đây là bánh điểm tâm mới vừa làm xong, còn có cả cà phê nữa".
Cây bút trong tay Hình Hạo Xuyên chợt dừng lại, khẽ nói: "Vậy sao, đã thế thì nên nếm thử một chút rồi."
Tô Lưu Cảnh cầm một miếng bánh đưa cho anh ăn thử.
Không nghĩ tới anh lại cắn một cái lên tay của cô, sau đó còn vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một vòng trên đầu ngón tay của cô.
Đầu ngón tay liền truyền tới cảm xúc tê dại, cả người của Tô Lưu Cảnh như
chạm phải điện, một giây kế tiếp ngang hông đã bị người nào đó nắm lấy,
kéo cô vào trong ngực, ngồi lên trên đùi của anh.
Tô Lưu Cảnh vội vàng kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó cằm đã bị nâng lên, môi của
anh liền phủ xuống, trong miệng ngập tràn hương vị của miếng bánh ngọt
vừa nếm thử, thông qua đầu lười khẽ khàng khuấy đảo chơi đùa với đầu
lưỡi của cô.
Hương vị thanh mát của chiếc bánh ngọt rất nhanh bị
dung hòa giữa môi lưỡi của hai người hầu như không còn tí nào, một dải
tơ bạc từ khóe miệng chảy ra, quả thật vô cùng ái muội.
Làm cho người ta nhìn thấy phải đỏ mặt.
Hai bàn tay Tô Lưu Cảnh bất tri bất giác đặt lên trên ngực anh, mặc cho anh càn quấy khoang miệng của mình, nhẹ giọng phát ra một tiếng ưm khe khẽ.
Nghe được tiếng ưm kia, động tác của Hình Hạo Xuyên lại càng thêm nóng nảy,
bàn tay dò vào trong cổ áo của cô, tùy ý xoa nắn nơi mềm mại trước ngực.
"Tiên. . . . . . Tiên sinh. . . . . ." Tô Lưu Cảnh vội kêu lên, khẽ hé mắt,
xấu hổ đỏ mặt, nơi này là phòng làm việc mà, sao có thể. . . . . .
"Gọi tôi là Hình.", Hình Hạo Xuyên há miệng ngậm lấy vành tai đỏ thắm trong suốt của cô.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, quả thật thụ sủng nhược kinh, cách gọi này, chỉ có rất ít người có thể gọi, cô thật có thể không?
"Không muốn?", Hình Hạo Xuyên cười hỏi.
Con ngươi thâm thúy đen nhánh như muốn hút cả người cô vào trong đó, khiến cho Tô Lưu Cảnh không tự chủ gật đầu, gọi: “Hình....”
Hình Hạo Xuyên nghe thấy cô gọi tên mình, tựa hồ như đã gợi lên khát vọng từ trong sâu thẳm của anh, liền cúi xuống hôn cô lần nữa, hôn lên làn da
ngọt ngào mềm mại không bỏ sót chỗ nào.
Tô Lưu Cảnh theo động tác của anh, càng víu gáy của anh thật chặt, bất lực rên lên khe khẽ......
Hiện tại giữa bọn họ hình như đã đạt tới một cảnh giới thăng bằng tế nhị,
tựa như cách một tầng giấy thật mỏng, rõ ràng ai cũng đều nhìn thấy, tuy nhiên lại không hề muốn phá rách nó mà vượt qua.
Anh xem cô như
người con gái kia mà sủng ái đối đãi, còn cô lại nấp dưới thân phận của
một thế thân khổ sở chờ đợi anh rộng mở cánh cửa lòng với mình.
Cô biết, anh không thích phụ nữ không thức thời, muốn ở bên cạnh anh lâu
một chút, nhất định phải chiều theo tâm ý của anh. Yêu như vậy thật sự
quá hèn mọn, nhưng ngoài cách này ra, cô còn có thể như thế nào?
Cô chính là thế thân của người khác, một thế thân không hơn không kém, vì
thế thật sự không nên có tình cảm, mặc dù không biết bao nhiêu lần tự
nhắc nhở, thuyết phục bản thân nhưng chỉ cần anh che chở yêu thương một
chút lại không khống chế được mà thụ sủng nhược kinh. Tô Lưu Cảnh quật
cường trước đây, đã sớm biến mất, bởi vì tình yêu, đã làm cho con người
ta trở nên mềm yếu......
Hình Hạo Xuyên vừa định tiếp tục, thì
cửa lại chợt bị gõ vang. Tô Lưu Cảnh vội vàng từ trên người anh nhảy ra, mặt đỏ bừng, e lệ hốt hoảng sửa sang lại quần áo xộc xệch của bản thân, tuy vậy ánh mắt vẫn còn ẩn chứa vài phần phong tình ái muội.
Lưu Thừa cung kính đi vào nói: “Tổng giám đốc”.
“Chuyện gì?” Hình Hạo Xuyên bị cắt ngang giữa chừng, không kiên nhẫn hỏi.
“Sự kiện kia đã có đầu mối rồi.” Lưu Thừa đưa tay đẩy gọng kính lên, giống
như bản thân không hề nhìn thấy cái gì không nên nhìn, vô tội nói.
Nghe được lời này, khuôn mặt mới vừa rồi còn nhuốm đầy ham muốn của Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, chân mày hơi nhíu lên, liền nói với Tô Lưu Cảnh: “Em ra ngoài trước đi”.
“Dạ.”, Tô Lưu Cảnh
đáp lời, rồi xoay người đóng cửa lại chuẩn bị rời đi, mới vừa rồi thật
xấu hổ chết người, tại sao anh lại có thể như vậy......
Nhưng mới vừa nâng bước, liền dừng lại, tiếng thảo luận bên trong cửa loáng
thoáng truyền tới, khiến Tô Lưu Cảnh kinh ngạc đứng sững lại.
“Tổng giám đốc, mới vừa rồi người của văn phòng thám tử gọi điện thoại đến
nói: “Đã nhìn thấy một người rất giống Tiếu tiểu thư ở Châu Âu.”, Lưu
Thừa cẩn thận báo cáo.
“Châu Âu?” Nghe được tin tức của Tiếu Như
Nghê, Hình Hạo Xuyên lập tức lên tiếng hỏi: “Tại sao Nhược Nhược lại ở
Châu Âu? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
Lưu Thừa giơ quả đấm lên để ở dưới môi ho nhẹ hai tiếng, có chút khó xử nói: “Bọn họ hình như đã bị
phát hiện, có điều, dường như vẫn có một người đàn ông vẫn luôn ở bên
cạnh Tiếu tiểu thư.”
Nghe được tin này, Hình Hạo Xuyên đột nhiên
tức giận, hất toàn bộ bánh ngọt cà phê trên bàn xuống đất rồi nói: “Mau
đi tìm cho tôi! Tăng gấp đôi người tìm kiếm, tiền tăng lên gấp đôi không đủ thì tăng lên gấp ba! Nhất định phải tìm cho bằng được!”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”, Lưu Thừa cung kính đáp.
“Còn có một việc, là về Tô.......” Lưu Thừa ấp úng nói, nhưng còn chưa nói hết, liền bị Hình Hạo Xuyên cắt đứt.
Hình Hạo Xuyên cau mày khẽ quát lên: “Khoan đã!” sau đó sải bước đi tới cửa, mở toang ra, khi nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đứng ở trước cửa, liền nổi giận
quát: “Cô đứng ở đây làm gì?!”
Tô Lưu Cảnh không ngờ sẽ bị anh phát hiện, sợ đến phát run, tránh né ấp úng nói: “Tôi....... Tôi xin lỗi, Hình......”
“Nếu để cho tôi phát hiện cô nghe lén lần nữa, cô nhất định sẽ chết!”, Hình
Hạo Xuyên hung dữ cảnh cáo: “Mau cút ra khỏi đây cho tôi!”
Tim Tô Lưu Cảnh hơi chậm lại, đôi môi run rẩy như muốn thanh minh, nhưng khi
nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của anh, lại không thể thốt ra lời, chỉ đành
cứng ngắc xoay người rời đi, sau đó vô tri vô giác đi vào phòng của
mình, tự nhốt ở bên trong.
Tô Lưu Cảnh ngồi ở trên mặt đất lạnh
lẽo, hai cánh tay dùng sức ôm lấy thân mình, mắt vô hồn mở lớn, nhưng
trong mắt lại là một mảnh trống trải, đầu ngón tay không kìm được mà
phát run.
Người kia sắp trở về rồi sao?
Cô vốn cho là chỉ
cần có thời gian, thì có thể cảm hóa được trái tim của Hình Hạo Xuyên,
nhưng tại sao nhanh như vậy, nhanh như vậy sẽ phải kết thúc?
Nhân vật chính sắp trở về rồi, vậy còn cô thì sao? Cô nên làm như thế nào?
Thứ duy nhất cô có, đó chính là giá trị thế thân, cũng đã không còn.......