"Không! Còn chưa đủ
đâu!", Tiếu Như Nghê khẽ hé môi thốt ra mấy chữ này, gương mặt vô tội
đẹp như vậy, lại có thể nói ra những lời như thế, quả thật làm cho người ta không khỏi rợn cả tóc gáy.
Thì ra là do cô ta thiết kế tất
cả, giật dây Nam Cung Như lừa Tô Lưu Cảnh đến nơi hoang tàn vắng vẻ kia
sau đó dạy dỗ tiện nhân kia một trận, không nghĩ tới Hình lại nhanh một
bước, phá vỡ kế hoạch hoàn hảo này. Cô ta quả nhiên đã xem thường vị trí của tiện nhân kia ở trong lòng của Hình rồi!
Nghĩ đến đây, Tiếu
Như Nghê liền phẫn hận siết chặt lòng bàn tay: tuy nhiên cũng không sao hết, cô ta còn có những biện pháp khác.
Tiếu Như Nghê sờ sờ túi tài liệu trong tay, hỏi: "Tài liệu tôi đưa cho anh đã điều tra xong chưa?".
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại lập tức khúm núm trả lời: "Đã điều tra,
mười năm trước xác thực đã xảy ra chuyện như vậy, trong tài liệu kia đã
viết rõ, 89% sẽ không sai".
"Tôi không muốn 89%, mà phải là 100%, sau khi điều tra xong thì hãy báo cho tôi biết, về phần thù lao, anh
không phải lo lắng. Nhưng điều kiện tiên quyết là, không để cho bất luận kẻ nào phát hiện". Tiếu Như Nghê lợi dụng nói. Đối phó những thứ người
như thế này biện pháp hữu hiệu nhất chính là tiền, chỉ có đưa tiền, thì
chuyện gì cũng có người đứng ra làm thay cho cô ta.
Bên đầu kia điện thoại, người đàn ông lập tức cười như hoa nở: "Vâng vâng, cám ơn Tiếu tiểu thư, cô cứ yên tâm!".
Cúp điện thoại, Tiếu Như Nghê liếc nhìn từng tờ tài liệu trong túi giấy,
tựa như đang thưởng thức thứ thú vị gì đó. Túi giấy này trong lúc vô
tình phát hiện ra trong phòng làm việc của ở Hình Hạo Xuyên, không ngờ
đến lại vớ được bất ngờ cực lớn.
Nhìn những tờ giấy trong tài
liệu, trong mắt Tiếu Như Nghê lóe lên một tia sáng lạnh: năm lần bảy
lượt để cho cô chạy thoát, Tô Lưu Cảnh, nếu như biết rõ chân tướng sự
tình, sẽ có phản ứng đặc sắc như thế nào đây? Tôi thật đúng là kỳ vọng
đó. . . . . .
*********OOXX************OOXX***********
Với thủ đoạn của Hình Hạo Xuyên, tòa soạn kia đã hoàn toàn bị thu mua, từ
đó hoàn toàn biến mất trên thị trường, mà xì căng đan vừa bùng lên đã
được dập tắt, dù sao so sánh với một "người thứ hai" không có danh tiếng gì, thì những xì căng đan trong làng Giải Trí còn hấp dẫn hơn nhiều. Mà nhà Nam Cung cũng đã tự mình đưa Nam Cung Như về nhà, dĩ nhiên cái giá
phải trả cho việc này khỏi cần phải nói rồi, chỉ biết là nhà Nam Cung
sau khi đi ra khỏi nhà họ Hình, sắc mặt ai cũng đều xanh mét.
Đứa nhỏ trong bụng Tống Dĩ Hinh vì đã kịp thời cấp cứu, sau đó bị "Áp vào"
nhà họ Thẩm, 24 tiếng trong ngày đều được bảo hộ không rời, mặc kệ có đi đến chỗ nào cũng có người đi theo, ngày ngày không ngừng kêu khổ.
Tiểu Diệc cũng được chuyển đến phòng bệnh cao cấp có y tá chăm sóc hai tư
trên hai tư, bảo đảm không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Tô Lưu Cảnh mặc dù biết đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng hiện giờ cô cũng
không cách nào dẫn Tiểu Diệc theo cùng, chỉ sợ em trai bị liên lụy, cho
nên không thể không ra hạ sách này.
Bởi vì chuyện những tấm ảnh
nóng kia, mà bây giờ tất cả mọi người làm trong nhà họ Hình càng thêm
không muốn gặp cô, cũng như có như không bài xích, nói xấu sau lưng,
ngay cả thím Lưu vốn đối tốt với cô như thế cũng chỉ biết thương hại
đứng nhìn mà than thở.
Danh tiết của một cô gái, cho dù ở thời
đại nào, vào bất cứ lúc nào cũng đều rất quan trọng, chuyện xấu như vậy, có tới chỗ nào cũng không ngóc đầu lên để làm người, cô cũng không có
lập trường gì mà trách cứ thím Lưu, có điều lần này ở nhà họ Hình cô đã
chân chính trở thành tứ cố vô thân rồi.
Thương Thiên Kỳ liên tục
gọi điện thoại đến nhưng đều bị cô tắt đi, cô không biết phải đối mặt
với người đàn ông vẫn luôn quan tâm đến mình này như thế nào. Đây là con đường cô đã chọn, coi như có vỡ đầu chảy máu cũng phải nuốt ngược vào
trong, bởi vì cô bây giờ, hoàn toàn không đáng giá để anh lại vì mình bỏ ra bất kỳ thứ gì.
Tô Lưu Cảnh nắm chặt chiếc điện thoại không ngừng chớp lóe trong tay, cố gắng khắc chế bản thân không được nhận.
Chợt, có một người chống nạnh, ngang nhiên chỉ tay khiển trách: "Cô rất rảnh
rỗi có phải hay không, còn ở đây mà lười biếng, còn tưởng là mình vẫn
được tiên sinh sủng ái sao?". Người đến là nữ giúp việc tên gọi Tiểu
Mân, cô ta ỷ mình là cháu gái của chú Bình, nên ở nhà họ Hình vẫn ngang
ngược kiêu ngạo, hiện tại đối xử với Tô Lưu Cảnh càng thêm hà khắc.
Tô Lưu Cảnh lơ đãng nhíu mày lại, cũng không muốn gây hấn xung đột với cô
ta. Hiện nay cô ở nhà họ Hình tứ cố vô thân, vì chút chuyện nhỏ này mà
trở mặt, cũng không phải là hành động sáng suốt, vả lại, cô cũng không
còn sức để tính toán chi li với mấy người đó.
Thấy cô không nói
lời nào, nữ giúp việc kia lại càng cho rằng bản thân đã chiếm thế thượng phong, bén nhọn châm chọc nói: "Mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, cũng chỉ là muốn tìm cách quyến rũ tiên sinh? Sao không soi gương xem bản thân
có bao nhiêu giá trị! Làm ra chuyện xấu như vậy còn muốn nương nhờ nơi
này, quả thật là bôi nhọ cả nhà họ Hình mà!".
Ở ngôi nhà này,
thân là nữ giúp việc không có mấy ai chưa từng không có ý niệm tơ tưởng
với Hình Hạo Xuyên, muốn trở thành Cô bé lọ lem trong truyện cổ tich,
tuy nhiên sau đó cũng đã chặt đứt những tư tưởng không thiết thực này
xuống. Mà những người này thường có thói quen hay bỏ đá xuống giếng.
Cô ta cầm dụng cụ làm vệ sinh ném đến trước mặt Tô Lưu Cảnh nói: "Còn đứng ở nơi này làm gì? Không mau đi quét dọn các phòng đi!".
Tô Lưu
Cảnh bị khăn lau nện lên chân, nhíu nhíu mày, rốt cuộc cũng ngẩng đầu
lên mở miệng nói: "Quét dọn phòng không phải là trách nhiệm của tôi,
tiên sinh đã dặn, tôi chỉ cần chăm sóc Tiếu tiểu thư là được rồi, cô đi
tìm người khác làm đi". Trong ánh mắt là ánh sáng không yếu thế chút
nào.
Cô cũng không phải là người mặc cho người khác tùy tiện khi
dễ, ai cũng có thể tới đây chà lên đạp xuống, không muốn tính toán chi
li, không có nghĩa là cô chịu yếu thế!
Nữ giúp việc kia tức nghẹn, giận dữ chỉ tay về phía cô nói: "Cô!", nói xong liền muốn tiến lên dạy dỗ cô.
"Tiểu Mân, cô làm gì ở đây?". Đúng vào lúc này, Tiếu Như Nghê đi tới lên tiếng khiển trách.
"Tiếu tiểu thư." Tiểu Mân thấy Tiếu Như Nghê tới ra mặt thay cho Tô Lưu Cảnh, vội thu tay lại, biểu tình thay đổi nhanh như chớp, cung kính dạ thưa.
"Chẳng phải tôi đã nói với mấy cô, tôi xem Lưu Cảnh như em gái của mình , các
cô làm thế nào mà vẫn năm lần bảy lượt khi dễ cô ấy? Thật sự cho rằng
tôi sẽ không tức giận sao?". Tiếu Như Nghê vẫn ôn nhã dịu dàng trước sau như một, hiếm có khi lại nói năng nghiêm túc như thế, lại cũng là vì ra mặt bảo vệ cho Tô Lưu Cảnh. Cô ta mặc trên người bộ váy dài màu trắng
thướt tha, trông thanh thuần đẹp đẽ chẳng khác nào tiên tử.
Tiểu
Mân vội cúi đầu nhận sai: "Tiếu tiểu thư, tôi biết sai rồi, lần sau
không dám nữa". Nói xong liền đi qua cầm dụng cụ làm vệ sinh lên, ảo não tự động đi quét dọn.
"Cám ơn Tiếu tiểu thư." Tô Lưu Cảnh cảm
kích nói, nhưng sâu trong thâm tâm lại vừa thấy cực kỳ xấu hổ khi phải
đối mặt với cô ta.
Người con gái trước mặt, thanh thuần thiện
lương, vẫn luôn dịu dàng mở rộng tấm lòng vị tha, tim của Tô Lưu Cảnh
như bị người ta xé toạc ra, mở rộng, rồi lại càng mở rộng, như thiêu như đốt. Vừa nhìn thấy Tiếu Như Nghê, sẽ để cho cô nghĩ đến những bức hình
của mình cùng với Hình Hạo Xuyên ở trên giường, mặc dù không mặt mũi của anh không được rõ nét, nhưng chỉ cần phàm là người quen biết đều có thể nhìn ra đó là ai, điều này làm cho cô ở trước mặt Tiếu Như Nghê, càng
không ngóc đầu lên được.
Tiếu Như Nghê ấm áp cười cười, dắt tay
của cô nói: "Đã nói rồi thôi, tôi xem cô như chị em tốt của mình, chị em với nhau còn cần khách khí như vậy sao?". Tuy nói thế nhưng ở phía Tô
Lưu Cảnh cúi đầu không thấy được, trong mắt của cô ta thoáng qua một tia sắc bén quyết tâm.
Tô Lưu Cảnh nghe thấy cô ta nói thế..., trong lòng lại càng thêm áy náy.