Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 117: Đau dữ dội



Đang bị thương, Cố Học Võ không có cách nào cử động mạnh hơn, đôi tay giữ sau gáy Kiều Tâm Uyển, để cô áp sát mình. Con rắn nhỏ mê luyến chui vào khoang miệng của cô, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, dẫn dắt cô cùng chơi đùa với mình. Cơ thể đau đớn cũng không ảnh hưởng tới nụ hôn của anh. Cũng có thể là chìm đắm trong sự ngọt ngào của cô khiến anh quên đi cả đau đớn.

Kiều Tâm Uyển bị anh hôn, hai tay chống hai bên giường, cố gắng để không đụng tới vết thương của anh. Đôi môi của anh ấm áp, mềm mại, quyến rũ vô tận. Cảm giác miệng lưỡi anh càng ngày càng tiến vào sâu hơn, cô hơi hơi dùng sức, lui người ra phía sau một bước dài. Đứng ở nơi đó, chống tay, nhìn Cố Học Võ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng lại càng hồng.

“Cố Học Võ, anh, anh đừng quá đáng.”

“Quá đáng?” Cố Học Võ cất giọng nói hơi khàn khàn, ngực đang bị thương nên anh không thể tiếp tục tiến thêm bước nữa: “Chờ vết thương của anh tốt lên, anh sẽ cho em biết thế nào là quá đáng.”

Kiều Tâm Uyển vẻ mặt xấu hổ, vừa thẹn lại quẫn, không cần Cố Học Võ nói, cô cũng biết anh nói quá đáng là có ý gì.

“Cố Học Võ, anh, anh đã bị thương rồi còn không chịu an phận?”

Đều đã như vậy rồi còn muốn chuyện đó, đúng là, đúng là…

Đôi mắt Cố Học Võ híp lại, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển bởi vì hành động vừa rồi mà quần áo có chút lộn xộn, khuôn ngực đầy đặn phập phồng. Nếu không phải anh đang bị thương thì bây giờ chắc chắn anh đã đè cô xuống, muốn làm gì thì làm. Còn hiện tại, thôi bỏ đi.

“Yên tâm, hiện tại anh lực bất tòng tâm, em đừng có dùng bộ mặt như nhìn sói già ấy mà nhìn anh nữa.”

Phổi anh đang bị thương, nói thêm mấy câu cũng thấy đau, muốn tiến thêm một bước xem chừng khó khăn.

Lời của anh, làm cho mặt Kiều Tâm Uyển từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang hồng. Cuối cùng là không biết phải làm sao. Cố Học Võ này, thật là…

… …www.sakuraky.wordpress.com… …

Nếu Kiều Tâm Uyển nghĩ đến đây là xấu hổ, thì đến tối, cô liền biết mình đã sai. Hai ngày trước, Cố Học Võ bởi vì thương quá nặng nên lúc cô lau người cho anh anh đều trong tình trạng hôn mê. Hôm nay thì khác. Buổi tối, lúc cô lau người cho anh mới thấy thực sự là xấu hổ.

Lúc cô lau người cho Cố Học Võ, anh tỉnh dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, mỗi một động tác của cô, đều cảm giác được đến tầm mắt của anh giống như tia X quét trên người cô.

Cẩn thận tránh miệng vết thương lau xong nửa người trên, cô rốt cuộc chịu không nổi đứng lên trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Anh nhìn đủ chưa? Nhìn chằm chằm em làm gì?”

Cố Học Võ nhướng mày, khuôn mặt trước nay luôn cương nghi lại mang theo vài phần tà tứ: “Em không nhìn anh thì sao biết anh đang nhìn em?”

“Em, em biết.” Ánh mắt nhìn cô, giống như cô không mặc quần áo vậy, thật là làm cho người ta mất tự nhiên: “Anh không được nhìn chằm chằm em, bằng không, em không giúp anh lau nữa.”

“Được rồi. Anh không nhìn chằm chằm em.” Cố Học Võ ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Anh ngủ, được chưa?”

Anh đồng ý sảng khoái như vậy khiến Kiều Tâm Uyển có chút hoài nghi, nhìn anh thật sự nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi hơi cong lên, người đàn ông này biết nghe lời như vậy từ khi nào vậy?

Thay chậu nước ấm, vắt khăn mặt tiếp tục lau người cho Cố Học Võ, anh nhắm mắt lại, giống như thật sự đang ngủ. Kiều Tâm Uyển đỏ mặt cởi quần của anh. Cô cũng lau chùi giống ngày hôm qua. Nhưng so với ngày hôm qua hôm kia lại có chút khác, chính là khi cô lau đến bắp đùi cho Cố Học Võ thì nó ngóc dậy.

Kiều Tâm Uyển lúc đầu còn không có chú ý, khăn mặt lau xong bên trái rồi bên phải, đến lúc nhìn thấy quần trong của anh bị nó đẩy lên như một cái lều nhỏ cô mới thực sự hoảng sợ.

Đưa mắt liếc Cố Học Võ một cái, cô phát hiện anh còn nhắm mắt. Mang theo vài phần thăm dò, cô gọi anh một tiếng: “Học Võ?”

Cố Học Võ ngủ không phản ứng, Kiều Tâm Uyển cắn cắn môi, cúi đầu, tiếp tục động tác trên tay. Nhưng cái lều kia dường như lại có vẻ càng lúc càng cao. Lúc thu khăn lại, cô còn nhìn thấy nó động đậy.

“Cố Học Võ?”

Lúc này còn cần nói sao? Tên kia nhất định là đang giả bộ ngủ.

“Cố Học Võ, anh, anh đứng lên cho em.”

Cố Học Võ vẫn nhắm mắt. Kiều Tâm Uyển đưa tay thu hồi khăn mặt, ném vào trong chậu, trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, anh mà còn giả bộ ngủ, em, em, em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa.”

Cố Học Võ mở to mắt, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Sao em lại ồn ào vậy, anh đang ngủ cũng bị em đánh thức.”

“Anh. Anh làm cái gì vậy?” Kiều Tâm Uyển chỉ vào nơi nào đó: “Anh, anh lưu manh.”

“Em đổ oan cho anh.” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên một tia dường như là bất đắc dĩ: “Anh đâu có làm cho nó như vậy, là tự nó muốn vậy đấy chứ.”

Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng. Nhìn Cố Học Võ một lúc lâu, sắc mặt của cô cũng thay đổi vài lần.

“Anh, anh làm nó trở lại bình thường đi.”

Anh thế này, cô làm thế nào mà làm tiếp được, còn chưa có lau xong mà.

“Nó cũng không chịu anh khống chế.” Người phụ nữ anh để ý châm ngòi thổi gió ở trên người của anh, chỉ cần là đàn ông thì ai mà chẳng có phản ứng.

“Anh, anh không phải là đang bị thương sao?” Người còn đang băng bó thế kia mà sao có thể dễ dàng như vậy đã…?

“Anh bị thương ở phổi, chứ có phải là nó đâu.”

Cố Học Võ nhìn thấy bộ dạng cô đỏ mặt xấu hổ lại cảm thấy đùa rất vui. Anh không biết Kiều Tâm Uyển cũng có một bộ mặt như vậy?

Hiện tại Kiều Tâm Uyển trong trí nhớ ngày trước kia càng ngày càng xa xôi, nhạt nhòa chỉ còn là một bóng dáng mờ ảo. Còn Kiều Tâm Uyển mấy tháng nay lại hoàn toàn thay thế bóng dáng đó.

Kiều Tâm Uyển hiện tại hoạt bát nhưng lại dịu dàng đáng yêu, kiêu ngạo nhưng thùy mị. Tuy tính tình còn có chút trẻ con nhưng vẫn trong phạm vi anh có thể chịu đựng được.

“Cố Học Võ.” Cái gì mà bị thương ở phổi chứ không phải ở đó? Không chịu anh khống chế, chẳng lẽ lại chịu cô khống chế?

“Em đừng có gọi nữa.” Bộ dạng cô tức giận như vậy, sắc mặt kiều diễm, hai má phiếm hồng, ngực phập phồng kịch liệt, bản thân cô có thể không biết, nhưng với anh mà nói, đã lâu không chạm vào cô lại phải nhìn bộ dạng này của cô nữa thì thật là tương đối khó chịu.

“Em mà gọi nữa, nó sẽ càng đứng cao hơn đấy.”

Kiều Tâm Uyển nói không nên lời, luận về trơ tráo cùng da mặt dày, cô không phải đối thủ của Cố Học Võ. Trong lòng cô kích động muốn đem chậu nước trước mặt dội lên người anh, nhưng suy nghĩ nửa ngày, cô lại đứng lên oán hận đem chậu nước vào nhà vệ sinh, cho dù có tức giận cũng không thể thật sự dội chậu nước lên người anh.

Cố Học Võ nhìn bộ dạng cô vừa tức vừa thẹn chạy trối chết thì cong khóe môi lên, cúi đầu nhìn “người anh em” mình, mi tâm nhăn lại, trong mắt lại hiện lên vài tia bất đắc dĩ. Được nhìn mà không được ăn, quả đúng là khổ hình nhân gian. Có ý muốn Kiều Tâm Uyển dùng phương thức khác giúp mình dập lửa, nhưng nghĩ đến cô về mặt chuyện hai người này vẫn luôn ngờ nghệch, lỡ dọa cô sợ rồi thì lần sau có thể sẽ không có lợi thật.

An phận, an phận. Nhắm mắt lại, kìm nén phần dưới bụng đang kích động, anh kéo cao chăn, nhắm mắt lại ngủ. Dù có chút khó khăn nhưng vẫn phải nén cơn kích động kia xuống. Một phần cũng mệt mỏi, nên trong lúc đang cố gắng, anh từ từ đi vào giấc ngủ.

Kiều Tâm Uyển trốn trong buồng vệ sinh hồi lâu, vất vả lắm mới áp chế thẹn thùng, lúc trở ra, nhìn thấy Cố Học Võ đã ngủ, cô liền nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại trên người anh còn có thương tích. Cô vừa rồi đúng là thực sự có chút lo lắng, sợ anh kích động một cái thì…

May quá, may quá. Cố Học Võ coi như có tự chủ. Thâm tâm cô vừa thở phào, lại vừa thấy có chút mất mát. Trong đầu hiện lên cảnh tượng khi ở trên đảo hai người kiều diễm quấn lấy nhau.

Mặt lập tức lại biến sắc, cô thấy thực may là lúc này Cố Học Võ đang ngủ, bằng không nhìn thấy bộ dạng này của cô nói không chừng lại muốn giễu cợt cô. Bình thường, cô cũng không để ý tới anh. Nhưng hiện trên người anh có thương tích, lại là vì cô mới bị thương. Ngẫm lại, cô vẫn nên nhịn anh.

… …www.sakuraky.wordpress.com… …

Miệng vết thương của Cố Học Võ khôi phục rất nhanh. Thang Á Nam từ ngày đó cũng biến mất tăm, không thấy xuất hiện nữa, theo tin tức của Tiểu Lâm thì anh đã đến thành phố C.

Cố Học Võ nghe tin ấy thì thở phào một hơi. Quen biết Thang Á Nam cũng mười mấy năm, trong lòng anh rất rõ. Thang Á Nam đối với gia đình có khát vọng rất sâu. Chỉ bởi vì đang ở Long đường, lại phải làm việc cho anh, trong tình thế kẹp giữa anh và Long đường, Thang Á Nam mới không có thời gian nghĩ đến vấn đề cá nhân. Nhưng sâu trong thâm tâm, cha mẹ qua đời quá sớm, sống đời cô nhi từ quá sớm khiến anh vẫn luôn khát khao có một gia đình.

Cố Học Võ rất rõ điểm này. Cho nên mới đề nghị Thang Á Nam lấy vợ sinh con. Anh còn nhớ mấy năm trước, chính anh không chỉ một lần đề cập, muốn bảo Thang Á Nam quay về Trung Quốc, tìm một người phụ nữ kết hôn, quay về cuộc sống bình thường. Nếu lúc ấy Thang Á Nam nghe lời anh, có lẽ sẽ không những chuyện sau này. Nhưng chuyện trên đời này làm gì có cái nếu như?

Kiều Tâm Uyển đi vào, liền thấy Cố Học Võ đứng ở trước cửa sổ ngẩn người, đôi mi thanh tú nhướng lên, cô tiến lên nhìn Cố Học Võ: “Sao anh lại xuống giường? Không phải anh nên nằm trên giường à?”

“Đã nằm sáu ngày rồi, giờ nằm nữa chắc anh sẽ biến thành người tàn phế mất.”

Thời gian sáu ngày qua đi trong tích tắc, vết thương của anh cũng gần lành hẳn. Bác sĩ bảo ngày mai là có thể cắt chỉ.

“Anh trở về nằm đi.” Kiều Tâm Uyển kéo anh đi về phía giường: “Bác sĩ nói anh bị thương ở phổi, cắt chỉ không có nghĩa là khỏi hoàn toàn. Còn phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Nếu anh không chịu phối hợp tốt với bác sĩ, em cũng chỉ có thể nói bác gái tới đây chăm sóc anh.”

Phải giấu diếm Uông Tú Nga bảy ngày cũng không phải là chuyện đơn giản. Cơ quan cũng không đến. Kiều Tâm Uyển cũng không biết, anh làm như thế nào mà không có ai gọi điện đến Cố gia, hay là liên hệ với Cố Chí Cương hỏi thăm.

“Bác gái?” Cố Học Võ ngồi xuống giường, động tác muốn nằm liền ngừng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển: “Còn gọi bác gái? Xa lạ quá nhỉ?”

Kiều Tâm Uyển mím môi, nhìn Cố Học Võ, trong mắt hiện lên vài phần bướng bỉnh: “Không gọi bác gái? Vậy gọi là gì?”

“Đương nhiên gọi là mẹ.” Tay Cố Học Võ dùng sức một cái, kéo cô ngồi xuống bên giường cùng mình, nhìn chằm chằm mặt cô: “Chẳng lẽ không đúng?”

“Bây giờ em là cô Kiều.”

Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ, vẻ mặt có chút đắc ý: “Nếu là cô Kiều thì tất nhiên phải gọi là bác gái.”

“Cô Kiều.” Cố Học Võ hơi híp mắt lại, đột nhiên dùng sức một cái, vươn tay đem kéo cô ôm vào trong lòng, cô căng thẳng khẩn trương, hai tay giữ chặt trên bờ vai anh.

“Cố Học Võ. Thương thế của anh.”

Anh điên rồi sao? Vết thương của anh còn chưa khỏi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.