Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 124: Muốn bận đến chết



“Mẹ?” Cố Học Võ nhìn thấy Uông Tú Nga xuất hiện trong vườn hoa Kiều gia mà kinh ngạc vô cùng: “Sao mẹ lại tới đây?”

“Mẹ không thể tới sao?” Uông Tú Nga nhìn con. Trong lòng bực bội, quả thực là không còn lời nào để nói.

“Con đã bao nhiều ngày không về nhà? Hửm? Hở ra một cái là chạy đến Kiều gia, con dù sao cũng phải nghĩ tới mấy người trưởng bối chúng ta nữa chứ?”

Bà muốn có con dâu, có cháu gái chứ đâu có muốn cả con trai mình cũng thành con nhà người ta. Con trai không về nhà, còn nói cái gì mà đi công tác, hóa ra là chạy đến Kiều gia. Có chấp nhận được không chứ?

Cố Học Võ im lặng, đang nghĩ phải mở miệng như thế nào thì Uông Tú Nga lại nói: “Con nói con phải đưa Tâm Uyển về, vậy bây giờ con đang làm cái gì? Tâm Uyển rốt cuộc muốn gì? Còn con muốn gì? Bối Nhi đã lớn như vậy rồi, con định khi nào thì đưa mẹ con nó về hả? Mẹ mặc kệ. Bây giờ mẹ đi tìm bà thông gia. Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ chuyện của hai đứa luôn đi.”

Uông Tú Nga đúng là rất nôn nóng, ngày ngày bà đều phải nhìn cảnh Trần Tĩnh Như ra ra vào vào bế hai đứa cháu. Lúc ra ngoài dắt theo Tả Phán Tình, gặp ai Trần Tĩnh Như cũng nói đây là cháu tôi, đây là con dâu tôi. Trong lòng bà khó chịu lắm, cứ như là có một con chuột đang gặm cắn trong đó vậy. Rõ ràng là con bà kết hôn trước, rõ ràng là con bà có con trước. Vậy mà còn chưa kịp hưởng phúc thì hiện tại đã đổi ngược. Đừng nói là không thấy cháu gái, không thấy con dâu, bây giờ cả con trai cũng thành con người khác.

“Mẹ.” Không đợi Cố Học Võ mở miệng, Uông Tú Nga đã xăm xăm đi tìm Kiều mẹ.

Kiều mẹ sáng sớm đã nghe được động tĩnh mà đi xuống lầu, hai vị phụ huynh đi vào ngồi trong phòng khách mà như là tam đường hội thẩm.[1] Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển ngồi ở trên sofa, hoàn toàn không thể nào chen vào. Dự định kết hôn ở đâu, đãi tiệc ở đâu, đặt bao nhiêu bàn, mời những ai…

“Dừng lại.” Kiều Tâm Uyển không chịu nổi liền lên tiếng kêu mọi người dừng lại, tuy rằng đã đồng ý với kết hôn Cố Học Võ nhưng lúc này Cố Học Võ còn chưa tỏ thái độ gì hết. Cô không muốn giống lần trước, bị cha mẹ hai bên buộc anh phải cưới cô. Đến lúc đó thì phải làm sao chứ?

“Tâm Uyển?”

“Tâm Uyển?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, còn cô thì nhìn Cố Học Võ: “Người kết hôn là bọn con, hai người ít nhất cũng phải hỏi ý bọn con chứ?”

“Em không muốn?” Sắc mặt Cố Học Võ lập tức lạnh hẳn, trong khoảng thời gian này hai người ngày ngày sớm tối bên nhau, chẳng lẽ cô vẫn có ý khác?

“Em…” Cô đương nhiên là muốn, trừng mắt Cố Học Võ, sắc mặt cô hiện lên vài phần xấu hổ: “Không phải là sợ anh không muốn sao?”

“Tâm Uyển.” Cố Học Võ vươn tay, cầm lấy tay cô: “Em lại nói lung tung gì vậy?”

Sao anh có thể không muốn chứ, rõ ràng ở bệnh viện đã nói rõ ràng rồi mà. Không phải cô muốn đổi ý chứ?

Kiều Tâm Uyển cười, cũng hiểu được mình đang làm kiêu, được rồi. Cố Học Võ vì cô mà đến mạng sống cũng có thể từ bỏ thì cô còn gì phải chần chờ chứ? Hôn sự của hai người cứ như vậy được ấn định.

Cố Học Võ cũng không ở lại Kiều gia nữa, Uông Tú Nga bắt anh phải về nhà cùng bà, cùng đi thông báo chuyện này cho Cố Thiên Sở, chọn một ngày hoàng đạo để tổ chức hôn lễ. Cũng thuận tiện nhập Tâm Uyển và Bối Nhi vào hộ khẩu.

Còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho hôn lễ. Nhưng điều làm cho Uông Tú Nga buồn bực chính là đặt tên cho Bối Nhi, bà và Trần Tĩnh Như đều không nghĩ ra. Cố Học Võ chỉ một câu đã quyết định tên cho Bối Nhi. Nhưng ngẫm lại Cố Tĩnh Đình cũng rất dễ nghe. Cho nên bà chỉ có thể chấp nhận.

Về tới Cố gia, Cố Thiên Sở gọi hai vợ chồng Cố Chí Cương, cũng gọi cả Cố Học Võ tới, trên gương mặt quắc thước của ông mang theo vài phần nghiêm trọng.

“Học Võ, bây giờ, ông cũng không khuyên con, ông chỉ hỏi, con có biết mình đang làm gì không? Con thật sự muốn lấy Tâm Uyển?”

“Ông nội, con đã nghĩ rất kỹ rồi, con muốn lấy Tâm Uyển.” Cố Học Võ gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.

Anh biết thái độ của anh chuyển biến quá nhanh nên người trong nhà khó có thể lý giải. Nhưng tính cách của anh là thế, thích là thích, không thích là không thích. Trước kia anh ghét Kiều Tâm Uyển, tất nhiên sẽ không vui vẻ, bây giờ thích cô, tất nhiên muốn chung sống cùng cô, chuyện này rất bình thường.

Cố Thiên Sở nhìn con trai và con dâu, Cố Học Văn hiện tại đã ổn định, hai vợ chồng với hai cậu chắt nhỏ, ông nhìn thấy cũng vui mừng. Chỉ còn lại Cố Học Võ, từ nhỏ đến lớn đều rất có chủ kiến.

“Nếu con đã nghĩ kỹ rồi thì được.” Cố Thiên Sở phất phất tay: “Ông đã xem rồi, năm sau có một ngày không tồi. Ngày 8 tháng 2, chọn ngày đó cưới đi.”

Bây giờ đến tết cũng chẳng còn bao nhiêu ngày, thời gian khoảng chừng một tháng.

“Vâng ạ.” Cố Học Võ gật đầu, chuyện đó anh cũng không để ý lắm: “Cám ơn ông nội.”

Uông Tú Nga nhẹ nhàng thở ra, những tưởng con bà chỉ vì Bối Nhi thì e là đến lúc thực sự tái hợp cùng Kiều Tâm Uyển sẽ lại giống như lần trước, bây giờ xem ra, là bà nghĩ nhiều rồi.

Cố gia đã định ngày xong, Uông Tú Nga chọn một ngày tốt đến Kiều gia cầu hôn. Để tỏ vẻ thận trọng, bà cư xử long trọng cứ như lần đầu Cố Học Võ kết hôn vậy. Cũng bởi vì thái độ của Cố gia như vậy nên Kiều mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, con gái bà lúc này thật sự có thể được hạnh phúc.

. . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

Cứ như vậy mọi chuyện qua đi. Buổi tối, Cố Học Võ xuất hiện ở trước cửa nhà Kiều gia, đưa Kiều Tâm Uyển ra ngoài ăn cơm. Mấy ngày nay lo chuẩn bị hôn lễ nên anh chưa có thời gian gặp Kiều Tâm Uyển. Hôm nay có chút thời gian, anh liền hẹn Kiều Tâm Uyển ra ngoài ăn cơm, thuận tiện hẹn hò.

Kiều Tâm Uyển bước ra, trên người mặc một chiếc áo khoác đỏ, bên trong là váy lông màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu đen. Đôi chân thon dài thẳng tắp được bao bọc trong đôi tất màu đen rất gợi cảm. Ánh mắt Cố Học Võ hơi hơi nhíu lại, mở cửa xe cho Kiều Tâm Uyển.

“Chúng ta đi đâu?” Kiều Tâm Uyển nhìn anh chạy xe ra khỏi khu biệt thự, trong mắt có chút tò mò.

“Ăn cơm.”

“Ăn cơm? Ở nhà ăn cũng được!” Có thể cùng Cố Học Võ chính thức hẹn hò như vậy kỳ thật Kiều Tâm Uyển rất vui, nhưng vừa nãy ra khỏi cửa, Bối Nhi cứ ầm ĩ đòi cô bế khiến cô có chút không đành lòng.

“Vậy anh đưa em về.” Cố Học Võ nói xong chuyển tay lái, Kiều Tâm Uyển trợn tròn mắt: “Anh, anh cố ý phải không?”

“Chúng ta đi ăn cơm trước. Mấy người Đỗ Lợi Tân nói tối nay có an bài. Cơm nước xong chúng ta cùng đi đi.”

“Có an bài?”

An bài gì? Kiều Tâm Uyển đi rồi mới biết thì ra Đỗ Lợi Tân nói an bài là buổi tối cùng đến trung tâm giải trí anh ta mới mở, hôm nay mọi người đều tụ họp đông đủ. Đỗ Lợi Tân, Trầm Thành, Hồ Nhất Dân, Tống Thần Vân, cả Cố Học Văn, Tả Phán Tình đều đến. Thậm chí còn thấy cả bóng dáng của Cố Học Mai.

“Náo nhiệt vậy?” Kiều Tâm Uyển thấy một phòng đông đủ mọi người thì có chút bất ngờ.

“Hôm nay là sinh nhật Học Văn và Học Mai.” Cố Học Võ chỉ chỉ bánh ngọt để giữa bàn: “Bên này mới khai trương cho nên Đỗ Lợi Tân nói chọn chỗ này để chúc mừng luôn.”

Tòa nhà này có mười tám tầng, tầng mười trở lên là phòng dành cho khách, tầng ngầm và tầng một là quán bar, tầng hai đến tầng năm là phòng karaoke, tầng năm đến tầng chín là các phòng giải trí đầy đủ công năng. Tầng chín còn có phòng tập thể hình, phòng bi-a.

Lúc này Kiều Tâm Uyển mới thấy trên mặt bàn mặt đặt hai cái bánh ngọt. Một cái hình trái tim, trên mặt bánh phủ đầy kem màu hoa hồng. Cái còn lại hình chữ nhật, trên đó có hình một nam một nữ và hai cậu bé. Không cần nói cũng biết bánh hình trái tim chắc chắn là của Cố Học Mai, bánh hình chữ nhật là của Cố Học Văn.

Đi theo Cố Học Võ tìm chỗ ngồi xuống, Trầm Thành từ xa thấy Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ mười ngón tay đan vào nhau thì xoay mặt đi, ngồi trước máy chọn bài hát. Tống Thần Vân là người đầu tiên đứng lên, nhìn Cố Học Văn và Cố Học Mai.

“Hôm nay thật sự là cơ hội hiếm có chúng ta có thể cùng tụ tập để chúc mừng sinh nhật anh Văn và Học Mai. Bánh kem thì lát nữa sẽ ăn, hát mừng sinh nhật lát nữa sẽ hát, hôm nay hai người thế nào phải biểu diễn đó.”

“Đừng có quậy.” Cố Học Mai ngồi trên xe lăn, hơi bất đắc dĩ nhìn Tống Thần Vân: “Tôi không hát đâu.”

“Đừng đùa chứ.” Tống Thần Vân phất tay: “Học Mai, giọng của chị hát những bài của Vương Phi đều không có vấn đề gì tại sao lại không hát chứ?”

Anh ta không tiện nói chính là trước kia đi KTV, Học Mai vừa mở giọng là sẽ kinh động bốn phương.

“Nói Học Văn hát đi.” Cố Học Mai chỉ vào Cố Học Văn: “Cậu ấy hát thay chị.”

“Hát hò có gì vui đâu cơ chứ?” Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình: “Chúng ta cũng không phải chưa từng hát, hôm nay mọi người chơi cái gì kích thích chút đi.”

“Chơi cái gì?”

“Phi tiêu.” Cố Học Văn nhìn bia trên tường: “Chúng ta thi phóng phi tiêu. Mỗi người ba lần, ai thua thì phạt một ly rượu, thấy thế nào?”

“Xì.” Tống Thần Vân mặc kệ: “Ai mà không biết anh chứ? Hồi còn đi bộ đội, có gì mà anh chưa luyện qua? Đây không phải là bắt nạt tụi em sao?”

Cố Học Văn từng đi lính, bọn họ có đi đâu.

“Vậy được rồi.” Cố Học Văn nghĩ nghĩ: “Tôi sẽ bịt mắt, còn các cậu cứ mở to mắt ra mà phóng tiêu, công bằng chưa?”

“Được, được, được.” Tả Phán Tình là người đầu tiên vỗ tay, cô chưa từng thấy qua bộ dạng Cố Học Văn phóng phi tiêu.

“Bịt mắt?” Kiều Tâm Uyển hơi ngạc nhiên, nhìn Cố Học Văn, cô không biết là Cố Học Văn còn có bản lĩnh này.

“Được.” Tống Thần Vân cũng là chơi từ nhỏ đến lớn. Anh ta nhìn những người khác trong phòng: “Hai người một tổ, không tính phụ nữ, người thua uống rượu, nhưng không phải một ly.”

Anh ta chỉ vào rượu trên bàn: “Mà là một chai.”

“Được.” Cố Học Văn không sợ, nhưng Tả Phán Tình thì có chút lo lắng: “Một chai? Đây không phải là muốn chuốc người ta say sao?”

“Ha ha. Chị Văn đau lòng à? Yên tâm, chỉ cần anh Văn nhận thua thì có thể không cần uống.”

“Xì.” Tả Phán Tình cười nhạt: “Ai thua còn chưa biết. Học Văn, em tin tưởng anh.”

“Cám ơn bà xã.” Cố Học Văn liếc Tống Thần Vân một cái: “Cậu trước đi.”

“Được.” Tống Thần Vân cầm lấy phi tiêu, xuyệt xuyệt phóng ba cái. Hai cái chín điểm, một cái tám điểm.

“Giỏi, giỏi.” Tả Phán Tình vỗ tay, thành tích này không tồi.

“Đến lượt em.” Hồ Nhất Dân cũng rất phấn khởi. Anh ta tới bia lấy phi tiêu xuống, cũng xuyệt xuyệt ba lần. May mắn hơn Tống Thần Vân, anh ta được hai lần chín, một lần mười.

“Tốt lắm, không tồi.” Tả Phán Tình nể phục vỗ tay.

Đỗ Lợi Tân cười cười, liếc nhìn Cố Học Mai một cái, đứng lên, gở phi tiêu xuống, cũng phóng ba phát. Hai lần ở vòng mười, một lần vòng chín, thành tích lại cao hơn Hồ Nhất Dân.

“Tốt lắm.” Lúc này, mấy cậu em đều vỗ tay, ánh mắt Đỗ Lợi Tân nhìn về phía Cố Học Mai, trong mắt cô có tia tán thưởng, hùa theo mọi người vỗ vỗ tay.

“Được rồi, đến phiên tôi.” Cố Học Văn lên sân khấu, gở phi tiêu xuống, đứng im, tìm một miếng vải bịt kín mắt, hơi hơi nghiêng đầu, phóng ba phát. Mỗi phát đều trúng vào hồng tâm, mười điểm.

“Học Văn vô địch!” Tả Phán Tình cảm thấy rất hãnh diện, nhìn Cố Học Văn: “Ông xã lợi hại quá.”

Kiều Tâm Uyển nhìn thấy, cũng khâm phục vỗ vỗ tay, liếc nhìn Cố Học Võ một cái: “Anh làm được không?”

“Bịt mắt chơi cái này?” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, ghé sát tai cô: “Nếu anh nói không, có phải em sẽ rất thất vọng không?”

“Không đâu.” Kiều Tâm Uyển thành thật lắc đầu: “Có phải ai cũng ăn no rửng mỡ thích làm cái trò này.”

“Ừhm.” Cố Học Võ gật gật đầu: “Anh cũng phóng. Nếu anh thắng, tối nay cái gì em cũng phải nghe theo anh.”

Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Cố Học Võ, anh đã đứng lên: “Em không nói lời nào thì anh xem là đồng ý rồi đó.”

Đồng ý cái gì? Tối nay cái gì cũng đều nghe lời anh? Kiều Tâm Uyển vừa muốn phản bác, cô còn lâu mới đồng ý, Cố Học Võ đã đi đến bên kia lấy phi tiêu xuống. Nhận mảnh vải trên tay Cố Học Văn, bịt hai mắt lại, vươn tay phóng ba phát, mỗi phát đều trúng hồng tâm.

Lúc này Kiều Tâm Uyển kinh ngạc há hốc mồm. Trước kia cô chưa bao giờ thấy anh thể hiện bản lĩnh này. Quá thần kỳ. Cô nhịn không được mà vỗ tay.

“Thật là lợi hại.”

“Lão Đại. Anh cũng làm được sao?” Tống Thần Vân tiến lên, vỗ vỗ vai Cố Học Võ: “Học cái này hồi nào vậy? Tới em cũng không biết?”

Cố Học Võ thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu tưởng chỉ có các cậu biết chơi sao?”

Về chỗ ngồi xuống bên cạnh Kiều Tâm Uyển, anh nhìn cô: “Anh thắng, tối nay em phải nghe theo anh đó.”

Trong khoảng thời gian này anh phải về Cố gia, còn phải bận chuẩn bị cho hôn lễ nên anh không có cơ hội thân mật cùng Kiều Tâm Uyển. Bây giờ có cơ hội tốt vậy, sao mà bỏ qua được chứ?

Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, có chút không được tự nhiên, trong phòng mọi người đều đang nhìn về phía bên này. Cô hơi xấu hổ, liếc Cố Học Võ một cái: “Anh đàng hoàng chút đi.”

Cố Học Võ im lặng, ngồi xuống bên cạnh Kiều Tâm Uyển, vươn tay nắm tay cô, không nói gì cả.

“Ha ha, Tống Thần Vân, cậu thua rồi, uống rượu, uống rượu đi.” Bên kia, Tả Phán Tình nhắc nhở thành tích Tống Thần Vân kém nhất: “Là chính miệng anh nói đó nha, uống hết một chai đó.”

“Uống thì uống.” Tống Thần Vân không sợ, cầm lấy chai rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch. Mọi người vỗ tay.

Uống rượu xong, lại bắt đầu ca hát. Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn cùng hát tình ca. Cố Học Mai cũng trốn không được, mấy người Hồ Nhất Dân cứ ầm ĩ ép cô phải hát. Đỗ Lợi Tân cũng đã chọn xong bài. Đưa microphone cho cô. Cô hơi xấu hổ đón lấy rồi cùng Đỗ Lợi Tân song ca bài Vì yêu.[2]

Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển nghe Cố Học Mai hát, không riêng gì cô, Tả Phán Tình cũng vậy, ánh mắt mọi người đều bị Cố Học Mai thu hút, giọng hát của cô rất nhẹ, hát ca khúc của Vương Phi, tuy không thanh và có hồn bằng Vương Phi nhưng lại mang một sắc thái khác. Có điều trong một khắc đó, Kiều Tâm Uyển lại bắt gặp được ánh mắt thâm tình của Đỗ Lợi Tân, cô hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra một chuyện. Đỗ Lợi Tân thích Cố Học Mai? Sao có thể? Chuyện này quá khó tin.

Trong lòng có chút nghi hoặc, quay sang liếc nhìn Cố Học Võ một cái, phát hiện anh không hề ngạc nhiên, giống như là đã biết trước vậy. Đỗ Lợi Tân cùng Cố Học Mai? Hai người hoàn toàn không cùng một thế giới, lúc này nhìn cũng khá hòa hợp. Ca khúc chấm dứt, mọi người trong phòng vỗ tay nồng nhiệt.

Kiều Tâm Uyển có chút hâm mộ nhìn hai người đó, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Cố Học Võ.

“Anh…” Có muốn cùng em song ca một bài không? Muốn nói lời này, lại nghĩ lỡ như Cố Học Võ từ chối cô thì sao, nghĩ vậy sắc mặt cô hai tái đi, câu kế tiếp không nói ra được.

Cố Học Võ cảm nhận được sắc mặt của cô như muốn nói gì đó lại không nói ra, liền nắm chặt tay cô: “Em muốn hát sao? Hát bài gì?”

“Anh chịu hát?”

Kiều Tâm Uyển chưa từng có ý muốn tình nợ cũ với anh, nhưng bởi vì vừa nghĩ những hồi ức ấy mới thấy đã lâu rồi không nhớ đến nữa. Mấy ngày nay, mọi động thái của Cố Học Võ đã làm cho cô dần dần quên đi chuyện này.

“Nói ngốc nghếch gì đó?” Cố Học Võ nhìn cô, kéo tay cô đến trước máy chọn bài hát: “Em muốn hát bài nào?”

“Em…” Kiều Tâm Uyển nhất thời bất ngờ, nghĩ nghĩ, chọn một bài hát cũ, Hãy hiểu lòng em. [3]

Cố Học Võ gật đầu, cầm lấy microphone, tất cả mọi người vô cùng chờ mong, không khí trong phòng bỗng im ắng hẳn. Hai người trở lại vị trí, sau khi nhạc vang lên thì cùng nhau hát.

“Rõ ràng trong lòng khát vọng một đoạn tình cảm chân thành.”

“Em từng yêu sâu sắc đến vậy, vì sao giấc mộng ngọt ngào lại trôi qua quá nhanh.”

“Ánh mắt em rất dịu dàng, em cũng có một tâm hồn rất thiện lương. Nếu em đồng ý cho anh lại gần, anh nghĩ anh sẽ hiểu được lòng em.”

. . . . . .

“Tuyệt vời.” Ca khúc chấm dứt, Tống Thần Vân vỗ tay đầu tiên, hai người đối diện nhau, trong mắt Cố Học Võ tràn ngập dịu dàng. Trong lòng Kiều Tâm Uyển cũng rất cảm động, cô luôn hy vọng có một ngày, có thể song ca cùng Cố Học Võ. Trước kia cảm thấy không có khả năng, bây giờ lại thành sự thật.

Đám em út đều có chút bất ngờ, Cố Học Võ như vậy thật giống nhiều năm trước, lúc anh còn hẹn hò với Chu Oánh, ánh mắt anh cũng dịu dàng như vậy. Bây giờ thấy lại Cố Học Võ như vậy, tất cả mọi người đều tin, lúc này Cố Học Võ đối với Kiều Tâm Uyển là thật lòng, vì thế bọn họ ai cũng vui mừng. Trầm Thành ngồi ở trong góc vẻ mặt chua xót nhìn Kiều Tâm Uyển.

Đây là Kiều Tâm Uyển mà trong lòng vĩnh viễn chỉ có lão Đại, chỉ cần cho cô một chút cơ hội cô sẽ chạy về bên Cố Học Võ. Còn anh ta, cho dù là trước đây, hay hiện tại, đều không có một chút cơ hội. Bưng rượu lên, uống một ngụm lớn, cũng không ca hát, cầm lấy bình rượu từng ngụm lại từng ngụm nuốt xuống.

Kiều Tâm Uyển liếc thấy hành động của Trầm Thành, sắc mặt hơi ngưng lại, bỏ microphone trong tay xuống, định đứng lên. Tay Cố Học Võ căng thẳng, kéo cô không cho cô đứng lên. Miệng kề sát tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mở miệng: “Em định làm gì?”

[1] Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.