Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 13: Cô bình tĩnh một chút



Cô rất hoảng loạng, không biết phải làm gì. Cố Học Võ cũng không nói gì, gật gật đầu. Lại lướt mở màn hình điện thoại.

“Đúng. Cô sẽ không có việc gì, con của cô cùng sẽ không có chuyện gì.”

Mặt Kiều Tâm Uyển tái nhợt, nắm chặt tay anh, thật kỳ lạ, anh cũng không hất tay cô ra.

Cô dựa chặt vào anh, thậm chí anh có thể cảm giác được cả người cô đang run rẩy. Mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều. Anh đỡ bả vai của cô, để cô nhìn vào hai mắt mình: “Cô bình tĩnh một chút, không có việc gì đâu.”

“Nhưng, tôi mệt quá.” Thật ra Kiều Tâm Uyển không phải mệt, mà là đau, thật sự rất đau, đau đến nỗi cô nói cũng không được rõ ràng lắm: “Làm sao bây giờ, tôi không đứng được.”

Cô khom người xuống, bắt đầu cong người lại. Tay thì còn nắm chặt quần áo của anh, nhưng người lại có cảm giác đang trượt xuống.

Cố Học Võ nhìn thấy người cô đang hướng xuống mặt đất mà ngồi xuống, mày anh nhăn lại, khi người cô sắp trượt xuống đất thì đúng lúc anh vươn tay, bế cô lên, nhìn thấy dáng vẻ cô bị anh dọa thì nhẹ nhàng mở miệng: “Như vậy thì sao, có đỡ hơn chút nào không?”

Kiều Tâm Uyển hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại của Cố Học Võ trước mặt. Anh, anh ấy ôm mình?

Không phải ảo giác của cô, không phải cô đang tưởng tượng. Càng không phải là cô đang mơ.

Cố Học Võ ôm cô vào ngực, không cho cô ngã xuống. Cô cắn môi, không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng của cô làm cho Cố Học Võ nhẹ nhàng thở ra, nhìn thời gian, một chút nữa người của anh sẽ cho người đến đây. Nhưng lúc này chỗ nào đó trên cánh tay lại truyền đến từng trận ẩm ướt.

Dựa vào ngọn đèn mỏng manh từ di động, anh thấy được ở giữa hai chân của Kiều Tâm Uyển bắt đầu thấm ra một ít máu đỏ.

Anh sợ chết khiếp, trừng lớn mắt, nhìn về phía Kiều Tâm Uyển. Lúc này bởi vì đau đớn, mà sắc mặt cô trắng bệch. Hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

“Kiều Tâm Uyển, cô không sao chứ?”

Kiều Tâm Uyển muốn lắc đầu, nhưng bụng lại đau thắt từng cơn từng cơn như dao đâm, tay cô siết chặt, móng tay bấu xước cả da cổ của Cố Học Võ.

Cô không cảm giác được, Cố Học Võ cũng không có cảm giác, nghe thấy thang máy vừa lúc này truyền đến tiếng hỏi. Anh liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái mở miệng: “Cô chờ một chút, có người tới cứu chúng ta.”

“Đứa bé. . . . . .” Tay lại nắm chặt, trong đầu Kiều Tâm Uyển chỉ nghĩ đến việc này: “Đứa bé. Cố Học Võ. Xin anh, cứu cứu đứa bé.”

Con của anh…..

“Cô kiên trì một chút.” Tim Cố Học Võ đập nhanh hơn một chút. Có chút buồn bực. Bên ngoài truyền đến tiếng người, đều nói là ở trong này có người. Người con gái trong lòng, trọng lượng không nhẹ, nhưng anh ôm cũng không cố hết sức.

Lúc này mặt Kiều Tâm Uyển không còn một chút tùy hứng cùng kiêu ngạo ương ngạnh. Trên mặt chỉ là sự yếu ớt và bất lực. Tái nhợt cùng vô lực.

Trí nhớ của Cố Học Võ đột nhiên có chút mơ hồ, vài lần gần đây nhất nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, cảm giác cô hình như đã thay đổi thành một người khác, là do anh nhìn nhầm, hay là, anh chưa bao giờ nghĩ đến một Kiều Tâm Uyển như vậy.

Suy nghĩ phân tán trong giây lát khiến cho anh không nghe rõ câu nói của Kiều Tâm Uyển. Cảm thấy sau cổ lại đau xót, anh cúi đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển. Hơi thở mong manh: “Cứu con tôi, hứa với tôi đi.”

“Tôi hứa.”

Dường như Kiều Tâm Uyển đã yên tâm, thả lỏng người, nhưng không ôm lấy cổ anh nữa. Cố Học Võ sửng sốt một chút, vỗ vỗ hai má của cô: “Kiều Tâm Uyển? Kiều Tâm Uyển. . . . . .”

Ngoài cửa thang máy lộ ra vài tia sáng, có người cầm đèn pin rọi vào bên trong một chút.

“Người ở bên trong sao rồi?”

Cố Học Võ mở miệng: “Mau gọi xe cứu thương, ở đây có phụ nữ mang thai sắp sinh.”

“Lập tức tới đây, nhanh thôi.” Người kia cũng thấy rồi. Khẩn trương phất tay ra hiệu cho phía sau. Thang máy dừng ở giữa hai tầng. Mọi người thương lượng sau đó quyết định cứu người từ tầng dưới.

Cố Học Võ cũng không có tâm tình quan tâm phản ứng của những người đó, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tâm Uyển ở trong lòng mình. Vẻ mặt anh có phần ngưng trọng, biểu hiện ra ngoài lại bình tĩnh.

“Kiều Tâm Uyển, cô tỉnh dậy đi, cô có nghe thấy không? Xe cứu thương đang đến đây, tôi sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện.”

Anh chưa từng đối mặt với phụ nữ có thai, lại rõ ràng cảm nhận cô để ý đến đứa bé này biết bao nhiêu. Trong lòng có một chút xúc động, cánh tay ôm chặt cô, trước sau chưa từng buông ra.

Cửa thang máy được người ta đẩy hết ra, anh cẩn thận ôm Kiều Tâm Uyển đi xuống, nhìn thấy nhân viên y tế đã cầm cáng chờ ở đó. Đặt Kiều Tâm Uyển nằm lên, anh muốn lùi lại, nhưng tay lại bị cô nắm chặt lấy.

“Cố Học Võ. Đừng, đừng đi. . . . . .”

Mắt cô vẫn không mở ra, nhưng vẫn cảm giác được cái ôm ấm áp kia đang rời khỏi mình.

Cả đời cô khát vọng, chỉ muốn chỉ xin được một lần tới gần, nhưng nhanh như vậy. Ấm áp liền cách xa cô mà đi. Tay cô huơ ở không trung thì bắt được tay anh. Dựa vào cảm giác mà không buông ra.

Khóe mắt có một giọt lệ trào ra, người cô đau, rất đau.

Có lần đọc trong một cuốn sách, có người đem đau đớn chia làm mười cấp, đau khi sinh con chính là cơn đau cấp mười. Nhưng cô cảm thấy, cơn đau trong người cô lúc này vẫn còn thua đau lòng.

Ngực từng trận từng trận co rút đau đớn, người đàn ông kia, vì sao, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu nhìn cô? Cho dù bọn họ ly hôn, cho dù cô không còn là vợ anh, nhưng ba năm kết hôn, chẳng lẽ với anh mà nói, chẳng có gì quan trọng sao?

Cố Học Võ sửng sốt một chút, nhìn bàn tay thon dài nhỏ bé, tái nhợt đang nắm chặt tay mình. Lúc này trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Theo bản năng xoay tay nắm chặt tay cô, anh đến gần rồi nói bên tai cô: “Tôi không đi, cô kiên trì một chút, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện.”

Dường như đã hiểu rõ. Kiều Tâm Uyển không nói gì, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại. Trong mắt một giọt lệ xẹt qua. Không phải do vừa rồi bị đau, mà là vui sướng. Anh không đi, anh chịu ở lại với cô.

Có lẽ anh không biết đứa bé này là con anh. Nhưng cô biết.

Mặc kệ về sau thế nào, ít nhất trước mắt, cô cảm thấy rất an tâm. Lại một trận đau đớn đánh úp lại, tay cô lại nắm chặt, trên mặt đầy mồ hôi, mấy sợi tóc vương trên trán đều ướt nhẹp.

Cố Học Võ liếc nhìn hai người đứng bên một cái, chỉ chỉ dưới lầu: “Mau đi.”

Một đám người chạy nhanh đến đưa cô đi bệnh viện. Cố Học Võ không ngồi xe mình, mà lên xe cứu thương, nhìn tay mình nắm chặt tay Kiều Tâm Uyển. Có một tâm trạng vô cùng quái dị xẹt qua trong lòng.

“Cố Học Võ. Em muốn anh thích em.”

“Cố Học Võ, em yêu anh, cho nên anh phải yêu em.”

“Cố Học Võ. Tôi là vợ anh, anh có biết hay không?”

“Cố Học Võ, tôi có chết cũng sẽ không ly hôn với anh, anh bỏ suy nghĩ này đi.”

“Cố Học Võ, tôi sẽ quấn lấy anh cả đời. Đời này, anh đừng mong thoát khỏi tôi.”

“Cố Học Võ. Tôi hận anh. Tôi hận anh. . . . . .”

“Cố Học Võ, chúng ta ly hôn.”

“Cố Học Võ. . . . . .”

Kiều Tâm Uyển trong trí nhớ của anh thật sự không thể liên hệ với một Kiều Tâm Uyển vẻ mặt yếu ớt tái nhợt lại bất lực trước mắt này thành một người.

Lòng bàn tay Kiều Tâm Uyển càng lúc càng lạnh, sắc mặt cô càng lúc càng tái. Cố Học Võ có chút lo lắng nhìn cô: “Kiều Tâm Uyển, cô tỉnh lại đi. Cô có nghe thấy không?”

“. . . . . .” Không có tiếng trả lời, mắt cô vẫn nhắm chặt lại, toàn bộ cảm giác đều bị cơn đau đớn trong bụng cướp đi mất. Cô cũng không biết cô có thể sống tiếp không.

“Kiều Tâm Uyển?” Cố Học Võ nhìn thấy môi cô giật giật, dường như muốn nói gì đó. Anh cúi người xuống, muốn nghe cho rõ cô đang nói gì.

“Đứa bé, đứa bé. . . . . .”

Cô đang lo lắng cho đứa bé? Cố Học Võ nhìn thấy những chiếc xe đang chặn đống phía trước, lông mày nhíu chặt lại, lại cúi người xuống, đến gần cô: “Đứa bé không có việc gì, cô kiên trì một chút.”

Lúc này tuy rằng không phải giờ cao điểm, nhưng xe cộ trên đường rất nhiều. Cố Học Võ nhìn nhân viên y tế trên xe cứu thương: “Còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện?”

“Sắp đến, sắp đến rồi.” Không phải bọn họ không nhanh đâu. Mà là xe lái không nhanh được.

Cố Học Võ trầm mặc không nói, nhìn thấy tay anh vẫn nắm tay Kiều Tâm Uyển không buông. Một tay kia lấy di động ra ấn số của Trầm Thành, lúc này xe phanh gấp một cái. Anh cầm không chắc nên di động liền rơi xuống.

Lại cầm di động lên thì phát hiện xe đã dừng ở cửa bệnh viện, trước cửa đã có mấy nhân viên y tá đứng sẵn, giúp đỡ nhau cùng đưa Kiều Tâm Uyển xuống xe.

Trong quá trình này, tay Kiều Tâm Uyển vẫn nắm tay anh. Cố Học Võ không có cách nào, chỉ có thể đi theo vào bệnh viện.

Kiều Tâm Uyển được đưa vào phòng sinh. Cố Học Võ muốn lánh đi, nhưng bởi vì Kiều Tâm Uyển vẫn nắm chặt không buông nên đành đi theo vào. Muốn bỏ tay cô ra, nhưng cô nắm quá chặt, mày anh nhăn lại.

Mắt vẫn còn nhắm, mở miệng nói một câu: ‘Đừng’.

Một tiếng ‘đừng’ kia cực suy yếu làm cho Cố Học Võ đi không được. Cho dù lúc này anh không có trách nhiệm với Kiều Tâm Uyển, nhưng anh vẫn có nghĩa vụ chăm sóc cô, không chỉ vì chú Kiều, mà còn vì Trầm Thành.

Đặt Kiều Tâm Uyển ở trên giường sinh, nhìn thấy một nữ bác sĩ khoảng 40 tuổi đang kiểm tra cho cô. Sau khi kiểm tra xong chị ta quay sang nhìn Cố Học Võ: “Vợ anh đã vỡ nước ối, cũng đã mở ba phân, có thể chuẩn bị đỡ đẻ.”

“Ừ, chảy máu rất nhiều.” Trên cái áo sơmi anh đang mặc toàn là vết máu của cô.

“Đó là nước ối bị vỡ.” Bác sĩ liếc mắt nhìn Cố Học Võ một cái, nhìn bộ dáng không chút sức lực của Kiều Tâm Uyển: “Cô kiên trì một chút. Lát nữa tôi bảo cô dùng sức, thì cô bắt đầu dùng sức. Đã mở bốn phân, sẽ nhanh thôi.”

Kiều Tâm Uyển nghe thấy nhưng không có sức trả lời. Chỉ động đậy hàng mi. Cố Học Võ không có kinh nghiệm, nhìn bác sĩ bắt đầu chuẩn bị làm việc, ánh mắt anh dừng ở trên khuôn mặt Kiều Tâm Uyển.

Cô sinh con, anh là đàn ông, hình như không nên ở trong này?

Muốn bỏ tay Kiều Tâm Uyển ra, nhưng tay cô nắm quá chặt không chịu buông, môi giật giật, dường như muốn nói gì đó. Cố Học Võ nhìn thấy. Muốn rời đi nhưng bước chân dừng một chút. Cố Học Võ cầm lại tay cô: “Tôi không đi.”

“. . . . . .” Môi của cô lại giật giật. Cố Học Võ tức giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Có sức như vậy, không bằng lát nữa nghe lời bác sĩ đi.”

Kiều Tâm Uyển bất động, nhưng ngực lại kịch liệt phập phồng thở phì phò. Nhìn ra được, cô rất đau đớn. Bác sĩ còn đang làm công tác chuẩn bị, nhìn Kiều Tâm Uyển ý bảo cô chuẩn bị dùng sức.

Mặc dù đau đớn đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của Kiều Tâm Uyển, nhưng căn bản cô không ra lực được.

Bác sĩ gọi vài lần, cô vẫn không hề động tĩnh. Chỉ không ngừng thở. Mặt bác sĩ biến sắc, lại kiểm tra cô một chút, ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Cố Học Võ có chút bất ngờ.

“Tử cung thai phụ co thắt bất thường, khí huyết cơ thể lại quá yếu không ra lực được, e là khó sinh……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.