Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 131: Không cần ly hôn



“Vì sao không thể? Cố Học Võ, cô ta không chết, em vĩnh viễn không có cơ hội đến với anh. Cho nên, em làm vậy có gì sai chứ? Trên đời này mỗi ngày đều có nhiều người chết như vậy. Chẳng lẽ em đều phải có trách nhiệm với cái chết của bọn họ sao?”

“Em…”

Nhìn Cố Học Võ giật mình kinh ngạc, cô cũng không hối hận, thu lại những cảm xúc trong lòng, cô đứng dậy, nhìn thẳng vào anh.

“Chu Oánh đã chết thì sao? Phải, là em đả kích bảo cô ta phải bỏ đi, nhưng là em bảo cô ta đi thì cô ta sẽ đi sao? Nói cho cùng, đó không phải là do cô ta không đủ yêu anh, không đủ tin tưởng anh hay sao? Nếu cô ta yêu anh, tin tưởng anh thì sao có thể dẽ dàng bỏ đi như vậy?”

“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ lắc lắc đầu, siết chặt hai nắm tay. Anh không thể tin anh những gì vừa nghe: “Sao em có thể như vậy? Tới bây giờ mà em vẫn có thể đổ hết trách nhiệm lên một người đã chết sao?”

“Nếu không thì sao?” Kiều Tâm Uyển nhướng mày, khóe môi cong lên, lộ ra vẻ châm chọc: “Anh hy vọng em nói cái gì? Nói xin lỗi? Nói em sai rồi?”

“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ tiến lên, nắm bắt chặt bả vai cô, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: “Đừng nói như vậy.” Anh thật sự rất không thích, rất không thích bộ dạng này của cô.

“Em vẫn sẽ nói như vậy.” Kiều Tâm Uyển để mặc anh siết chặt bả vai cô, không hề phản kháng, chỉ nhìn Cố Học Võ: “Xem ra, cô ta chết rồi thật tốt. Cô ta không chết, chẳng phải bây giờ anh vẫn ở bên cô ta sao? Cô ta chết rồi thì anh mới chịu đến với em, không phải sao? Em đã đạt được mục đích, không phải sao?”

Cố Học Võ không nghe nổi nữa: “Em nói đủ chưa?”

“Chưa.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nhìn Cố Học Võ, sự mong chờ trong mắt anh bây giờ đã phai nhạt dần rồi trở thành thất vọng, cô không biết anh mong chờ điều gì cũng không biết anh thất vọng điều gì.

Cô chỉ biết người anh yêu là Chu Oánh, từ trước đến giờ vẫn không thay đổi. Lúc Chu Oánh còn sống, cô tranh không lại. Chu Oánh chết đi, cô vẫn không thể tranh được. Cô thua, hoàn toàn thua.

Cô còn biết cô chính là người như vậy, sẽ không bởi vì Cố Học Võ mà thay đổi, nhưng đó là trước kia, còn bây giờ: “Cố Học Võ, em là người như vậy đấy. Em tùy hứng, ích kỷ. Để đạt được mục đích em sẽ không từ thủ đoạn. Em yêu anh, em sẽ khiến anh cũng sẽ yêu em. Nếu anh không yêu em, em sẽ gạt bỏ tất cả chướng ngại bên cạnh anh để làm cho anh yêu em. Bây giờ anh đã rõ chưa?”

Cố Học Võ lùi ra sau từng bước, từng bước, nhìn vào gương mặt của Kiều Tâm Uyển. Người phụ nữ này không phải là người đã từng thẹn thùng ngả vào lòng anh trước kia. Người con gái anh thích sẽ không hung hăng, không chua ngoa đanh đá như vậy. Nhưng họ lại là một. Gương mặt giống nhau, dáng vẻ như nhau. Trí nhớ quay ngược lại những năm về trước, lúc đó Kiều Tâm Uyển chính là như vậy. Xốc nổi, chanh chua, tùy hứng mà ích kỷ. Ngày nào cũng tranh cãi, ầm ĩ với anh. Là anh đã yêu đến mù quáng hay là từ trước tới giờ anh vẫn chưa hiểu rõ Kiều Tâm Uyển? Đúng vậy, chính là như vậy.

Cố Học Võ nhìn thấy ánh mắt cô như vậy, anh hẳn phải tức giận. Trên thực tế tới bây giờ, anh cũng không biết bản thân mình muốn nghe một đáp án gì nữa. Chu Oánh đã chết, tin cô chết tới quá đột ngột khiến anh trở tay không kịp. Mà Chu Oánh lại chết một cách bi thảm như vậy. Anh đã từng yêu cô gái ấy, từng ở sâu trong thâm tâm vô cùng mong muốn một đáp án. Có phải là anh không tốt? Có phải là anh bảo vệ cô chưa đủ khiến cô cảm thấy không an toàn nên mới không tin tưởng anh như vậy? Nên mới dễ dàng bỏ đi như vậy?

Phiền muộn trong lòng anh càng tích tụ, càng chồng chất. Đủ cung bậc cảm xúc khiến anh nóng lòng muốn biết một đáp án, một kết quả. Mà lúc này, sự khiếp sợ, luyến tiếc ban đầu đã dần biến thành bất đắc dĩ, khó hiểu và thất vọng. Còn có rất nhiều rất nhiều cảm xúc chính anh cũng không biết.

“Kiều Tâm Uyển. Em thật sự yêu anh sao?” Câu nói nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng, giọng nói của Cố Học Võ mang theo vài phần nghi hoặc: “Rốt cuộc là vì em yêu anh, hay vì em từ nhỏ đã luôn chấp nhất, vì không có được anh nên mới như vậy?”

Kiều Tâm Uyển sửng sốt, sự thất vọng trong mắt Cố Học Võ khiến cô phải quay đầu đi không nhìn vào mắt anh. Móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô đột nhiên quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh nói đúng đấy, có lẽ em không yêu anh. Có thể em chỉ là bị cuốn hút, sau đó là chấp nhất, vì không có được anh mà không cam lòng. Cho nên nhất định phải có được anh. Cố Học Võ. Có lẽ, căn bản em không yêu anh.”

“Không. Không phải có lẽ.” Kiều Tâm Uyển cong lên khóe môi: “Mà là em thật sự không yêu anh. Đúng vậy, em không yêu anh. Một chút cũng không.”

Cố Học Võ gật gật đầu, nhìn sâu vào trong mắt Kiều Tâm Uyển. Ngực khó chịu như bị đâm một nhát. Nếu nói lúc trước biết tin Chu Oánh chết làm cho anh rối rắm, khó xử không biết phải như thế nào mới đúng, ngoài buồn bực, vẫn là buồn bực. Thì lúc này đây, anh rất đau lòng. Đau lòng vì câu trả lời của Kiều Tâm Uyển. Đau đớn đến nỗi khiến anh cảm thấy trái tim anh như đang rỉ máu.

“Kiều Tâm Uyển. Em thật tàn nhẫn.” Anh hẳn phải tức giận, hẳn phải phẫn nộ. Nhưng giờ đây lại không tức giận nỗi chỉ biết nhìn Kiều Tâm Uyển trân trân, không rõ vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

“Cám ơn anh đã khen.” Nét mặt Kiều Tâm Uyển không chút thay đổi thốt lên: “Em vẫn luôn như thế, không phải lần đầu anh mới biết.”

Cố Học Võ gật đầu, quả thật, anh không phải lần đầu tiên mới biết. Anh cũng không phải lần đầu tiên hiểu được Kiều Tâm Uyển đối với người khác, đối với anh tàn nhẫn bao nhiêu. Nhưng vì sao anh lại đau lòng đến thế? Rất đau! So với biết Chu Oánh chết còn đau hơn gấp bội? Tâm Uyển, Kiều Tâm Uyển, sao em có thể như thế? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?

Gật đầu thật mạnh, hít một hơi thật sâu. Bây giờ anh rất rối loạn, anh cần thời gian để bình tĩnh lại. Anh không muốn đưa ra quyết định sai lầm gì khi đang xúc động như thế này. Nhìn vẻ bướng bỉnh của Kiều Tâm Uyển, những chuyện giữa hai người như là phù dung sớm nở tối tàn bàn hiện lên trong đầu, anh nhẹ nhàng đích mở miệng.

“Nói anh biết, em có hối hận không?”

Cô vì anh làm nhiều chuyện như vậy, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại phát hiện bản thân chỉ là nhất thời chấp nhất, nhất thời say mê mà không phải là yêu, như vậy, cô có hối hận không?

“Hối hận?” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, điều tàn nhẫn nhất mà cuộc đời dành cho con người là không cho người ta cơ hội để hối hận. Cô cũng vậy. Nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều này trước mặt Cố Học Võ.

“Em không hối hận.” Bốn chữ nói ra đầy khí phách, khóe môi cô cong lên, cười đến rạng rỡ, nhưng anh không biết rằng tay cô siết chặt đến suýt chảy máu.

“Cố Học Võ. Em không hối hận. Cho dù thời gian có quay trở lại, em cũng sẽ làm như vậy.”

Cô sẽ vẫn ép Chu Oánh đi. Cô vẫn bỏ thuốc anh, vẫn dùng mọi thủ đoạn để có được anh. Cô không hối hận.

“Em chắc không?” Cố Học Võ đã không còn biết phải nói gì. Anh lùi ra sau từng bước, từng bước. Rồi xoay người, rời đi. Anh phải bình tĩnh lại một chút.

Kiều Tâm Uyển thấy anh đi về phía cửa, ngay lúc tay anh chạm đến nắm cửa, cô nhẹ nhàng mở miệng:

“Bây giờ chúng ta không cần phải ly hôn.”

Lời nói của Kiều Tâm Uyển làm cho Cố Học Võ khựng lại một chút, tay siết chặt nắm cửa, thân hình cao lớn gồng lên, không nhúc nhích. Suy nghĩ thật lâu, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Anh sẽ không hủy bỏ hôn lễ.”

“Nhưng em sẽ.” Khóe mắt Kiều Tâm Uyển đã hơi ươn ướt, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Cố Học Võ, em không cần anh nữa. Em sẽ không kết hôn với anh.”

Trên tay Cố Học Võ nổi đầy gân xanh. Nắm tay siết chặt, trong đầu lại hiện lên một câu em không yêu anh vừa rồi của Kiều Tâm Uyển.

“Tùy em.”

Giọng nói của anh không chút ngập ngừng. Mở cửa một cách dứt khoát sau đó đóng sập lại rồi bỏ đi. Kiều Tâm Uyển sau khi thấy cánh cửa đóng lại thì cả người mềm nhũn, trượt xuống đất. Ánh mắt cô trống rỗng nhìn cánh cửa đóng kín mà cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút sạch. Rất nhiều cảnh tượng rối loạn từng chút từng chút xẹt qua đầu cô. Hốc mắt nóng hổi, đỏ bừng.

Trong lòng có một áp lực rất khó chịu, muốn khóc nhưng lại không khóc được. Hạnh phúc chỉ ngắn ngủi thế thôi, mà cô thì đã mất Cố Học Võ. Không, không đúng, cô chưa từng có được Cố Học Võ, trước kia không, bây giờ vẫn là không. Tương lai, anh cũng không thuộc về cô.

Quãng thời gian ngắn ngủi này cũng là thời gian đẹp nhất đã thành quá khứ. Nhớ lại ký ức như là một giấc mộng vậy. Mà bây giờ, tỉnh mộng, tất cả đều biến mất, biến mất toàn bộ.

Kiều Tâm Uyển ngã xuống sàn nhà, thật lâu không thể nhúc nhích.

Trịnh Thất Muội nhìn Quan Lực xuất hiện trước mặt mình, trên tay cầm một bó hồng lớn, vẻ mặt lấy lòng cười cười: “Tiểu Thất, em tha thứ cho anh đi.”

“Cút ngay.”

Nhìn thấy anh ta so với khi nhìn thấy Thang Á Nam còn bực mình hơn. Cô đã đóng cửa tiệm lại rồi mà vẫn nhìn thấy Quan Lực đứng lì ra đó.

“Tôi với anh đã chấm dứt rồi, anh có thể đi rồi.”

“Tiểu Thất, em đừng như vậy.” Quan Lực giơ bó hoa đến trước mặt cô: “Anh muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa. Em tha thứ cho anh đi.”

“Quan Lực!” Trịnh Thất Muội không nghe nổi nữa, nắm chặt túi, mặc xác anh ta bước đi.

“Tiểu Thất, Thất Thất!” Quan Lực đi theo sau cô về phía trước: “Thất Thất, anh yêu em lắm. Lúc trước kia là anh sai, em hãy cho anh một cơ hội, anh thề anh nhất định sẽ không như vậy nữa. Về sau anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt với con em, được không?”

“Cút!” Trịnh Thất Muội hận không thể đá hai chân anh ta: “Tôi nói lần cuối cùng, anh tránh xa tôi một chút. Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Thất Thất.” Quan Lực cười có chút cường điệu: “Em đừng tuyệt tình như vậy chứ. Ngẫm lại chúng ta trước kia từng rất vui vẻ, sau này cũng có thể như vậy. Em nghĩ lại đi, con em, anh cam đoan, sẽ đối xử tốt với nó. Anh sẽ coi nó như con anh. Em tha thứ cho anh đi.”

“Họ Quan kia.” Trịnh Thất Muội lúc này thật sự không nghe nổi nữa: “Anh nói đủ chưa vậy? Rất vui vẻ? Tôi vừa thấy anh là đã ghê tởm, nghĩ đến anh cùng người đàn bà kia ở trên giường là muốn nôn. Anh còn muốn tôi nghĩ đến trước kia? Anh cút cho khuất mắt tôi, đừng để tôi thấy mặt anh nữa!”

Quan Lực cho dù đã chuẩn bị tâm lý tốt mấy đi chăng nữa thì nghe vậy sắc mặt vẫn thay đổi, nhìn Trịnh Thất Muội: “Cô. Trịnh Thất Muội. Cô. Cô đừng có quá đáng. Tôi, tôi chấp nhận cô là phúc của cô đó. Nếu không cô nghĩ có thằng đàn ông nào thèm chấp nhận một người đã có con như cô chứ?!”

“Cám ơn.” Trịnh Thất Muội thực hối hận, trước kia cô bị mù hay sao mà lại coi trọng người như vậy: “Anh không muốn thì có thể cút xa một chút. Đừng có đến làm phiền tôi.”

“Tôi…” Quan Lực bực bội muốn bỏ đi nhưng nghĩ đến một chuyện khác anh ta lập tức đổi giọng tươi cười hớn hở: “Thất Thất, anh sai rồi. Anh sai rồi được chưa? Em tha thứ cho anh đi. Anh cam đoan, sau này nhất định không như vậy nữa. Thật đó, vừa rồi là anh bị em chọc tức. Anh…” (Ladybug: Sao anh sai hoài vậy?? >”

Câu sau không kịp thốt ra thì đã bị thân hình cao lớn phía sau Trịnh Thất Muội dọa cho rét run, cảm giác bị ném ngã hai ngày trước vẫn còn, rụt cổ lại, anh ta nhét hoa hồng vào tay Trịnh Thất Muội.

“Thất Thất, em suy nghĩ một chút đi, anh, ngày mai anh lại tới tìm em.”

Nói xong câu này, anh ta cụp đuôi bỏ chạy.

“Đồ điên!”

Đúng là có tật giật mình, Trịnh Thất Muội hất mặt khinh thường, nhìn bó hoa hồng trên tay, vừa định ném đi thì có một đôi tay nhanh chóng đoạt lấy rồi ném đi. Cô giật mình hoảng hốt, đưa mắt ra sau liền thấy vẻ mặt âm trầm của Thang Á Nam đứng ở phía sau, cô xấu hổ vô cùng.

Hai tay vòng lại trước ngực, liếc Thang Á Nam một cái, định nổi nóng nhưng nghĩ lại nên nhẫn nhịn, quên đi. Lướt qua Thang Á Nam định rời đi, cánh tay bị anh nhanh nhẹn bắt lại, kéo về phía anh, anh nhìn mặt cô: “Trịnh Thất Muội, em là vợ tôi.”

“Chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Tôi không nhớ.”

“Anh đương nhiên không nhớ rồi.” Trịnh Thất Muội cười lạnh: “Chúng ta kết hôn như thế nào anh còn không nhớ thì làm sao mà nhớ được chúng ta ly hôn như thế nào?”

Thang Á Nam quả thật không nhớ, nhưng cô là vợ anh, Tiểu Niệm là con trai của anh, đây là chuyện không thể phủ nhận.

“Vậy thì kết hôn thêm một lần nữa.”

“Không cần.” Trịnh Thất Muội không chút cảm kích: “Làm phiền anh tránh xa tôi một chút, tôi thấy anh là lại phiền lắm.”

“Trịnh Thất Muội.” Khuôn mặt Thang Á Nam lạnh lùng nhìn Trịnh Thất Muội: “Nói tôi biết. Rốt cuộc em muốn tôi phải thế nào?”

“Tôi không phải mới vừa nói sao, tránh xa tôi một chút.” Trịnh Thất Muội hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Tôi chỉ muốn điều này thôi.”

“Đừng có mơ.” Nếu Tiểu Niệm không phải con anh, có lẽ anh sẽ suy nghĩ. Nhưng Tiểu Niệm, còn cả cô nữa, đều khiến cho anh có cảm giác không thể buông tay.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Tiểu Niệm, đó là con anh. Lúc hôn Trịnh Thất Muội, anh có cảm giác nóng bỏng quen thuộc, giống như không phải lần đầu tiên anh hôn cô gái này. Cảm xúc này cứ quấn lấy anh, làm cho anh không chịu buông tay.

“Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội thật sự rất mệt, mệt muốn chết, nếu anh còn chưa nhớ rõ vậy đến tìm cô làm cái gì? Lằng nhằng như vậy làm gì?

“Anh có phải là đàn ông không vậy? Anh là đàn ông thì nên dứt khoát một chút. Tránh xa tôi một chút, trước kia không có anh tôi sống rất tốt. Về sau không có anh tôi cũng vẫn có thể sống tốt. Anh hiểu chưa?”

Cũng không nhìn anh, cô hất tay anh ra rồi bước về nhà. Hôm nay thời tiết không tốt lắm nên cô không đưa Tiểu Niệm theo, bây giờ cô chỉ muốn mau mau về nhà thôi. Bước chân vội vàng, cô cũng không để ý Thang Á Nam vẫn đứng đó bất động. Xa xa vang rền từng trận sấm đùng đùng, xem chừng tối nay sẽ mưa.

Thang Á Nam vẫn đứng đó bất động. Câu nói vừa rồi của Trịnh Thất Muội làm cho đầu anh đau không chịu được.

“Anh có phải là đàn ông không vậy?” Những lời này sao nghe quen quá vậy, hình như đã có ai từng nói như vậy với anh, rốt cuộc là ai?

Cơn đau bén nhọn làm cho người anh hơi lảo đảo, lui ra phía sau vài bước, tựa vào lan can ven đường.

“Thang Á Nam, em cùng anh đi Mĩ.”

Vẫn là câu nói vừa rồi, giọng nói rất quen, hình như là, là của Trịnh Thất Muội? Là giọng của cô phải không? Đầu Thang Á Nam đau đớn, phải tựa người vào lan can bất động. Mà xa xa, Trịnh Thất Muội đã chạy tới cửa tiểu khu, đưa mắt nhìn ra sau thấy Thang Á Nam không đến trong lòng cô lại trào dâng cảm giác mất mát. Anh chỉ kiên trì được tới đây thôi sao?

Hừ. Đàn ông đều như vậy. May mà cô không đồng ý cho Thang Á Nam trở lại cuộc sống của cô. Nếu đã quên, vậy thì cứ quên hết đi. Cô sẽ xem như anh chưa bao giờ xuất hiện, như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Cô lại không biết rằng Thang Á Nam bởi vì đầu đau như búa bổ mà hôn mê bất tỉnh, may có người qua đường phát hiện được, đưa vào trong bệnh viện…

Có gì đó là lạ.

Kiều mẹ nhìn mấy tấm ra giường khách sạn vừa đưa tới để trên bàn. Lại nhìn lên trên lầu. Vừa rồi kêu Tâm Uyển xuống dưới xem danh mục quà tặng, cô cũng không chịu xuống, trên mặt không có tý gì gọi là nóng lòng.

Buổi chiều nghe nói Cố Học Võ đến, anh vừa đi con gái bà liền như người mất hồn, không có chút không khí vui mừng khi sắp kết hôn. Không phải vợ chồng son cãi nhau đấy chứ? Đầy một bụng băn khoăn, nghĩ nghĩ, bà vẫn là đi thẳng lên lầu, hỏi Kiều Tâm Uyển.

“Tâm Uyển. Khách sạn đã đặt xong, sân khấu cũng đã bố trí xong xuôi. Buổi chiều mẹ cùng con đi xem nhé?”

“Không cần đâu mẹ.” Kiều Tâm Uyển ở trong phòng thu dọn hành lý: “Mẹ. Không cưới hỏi gì hết.”

“Cái gì?” Mẹ Kiều trợn to mắt nhìn con: “Con, con nói cái gì vậy?”

“Con nói, không cưới hỏi gì hết.” Kiều Tâm Uyển đưa tay nhét quần áo vào hành lý, nhìn Kiều mẹ: “Con vừa đặt vé máy bay. Cuối tuần sau đi Đan Mạch.”

“Tâm Uyển?” Kiều mẹ cảm thấy tai mình có vấn đề: “Con, con đang nói cái gì vậy? Hôn lễ đã chuẩn bị hết cả rồi, cũng là các con tự đồng ý, con đang hờn dỗi cái gì vậy?”

“Không phải con hờn dỗi.” Kiều Tâm Uyển rất bình tĩnh: “Mẹ, con sẽ không lấy Cố Học Võ, hôn lễ bị hủy bỏ. Gây cho ba mẹ thêm phiền phức, con xin lỗi.”

“Tâm Uyển.” Kiều mẹ thật sự không biết mấy người trẻ tuổi đang nghĩ cái gì nữa: “Cái gì phiền phức với không phiền phức chứ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ý của Cố Học Võ sao? Hay ý của con? Tụi con, tụi con cãi nhau sao?”

“Không có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nhìn Kiều mẹ, giọng nói rất bình tĩnh: “Là ý của con. Cũng là ý của anh ấy. Chúng con không hợp nhau.”

“…” Kiều mẹ nhìn mặt con gái, một câu cũng nói không nên lời. Rốt cuộc là sao?

“Cứ như vậy đi.” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, nụ cười không thật lòng: “Một mình con vẫn có thể sống rất tốt.”

Trong phòng bao của Đỗ Lợi Tân, anh ta nhìn Cố Học Võ uống hết ly này đến ly khác không ngừng. Không. Động tác đó không thể gọi uống rượu. Gọi là nốc rượu thì đúng hơn. Chiều nay Cố Học Võ tới, vừa tới là đã cứ như vậy uống không ngừng. Đã xảy ra chuyện gì?

“Lão Đại?” Lúc Cố Học Võ khui chai rượu thứ hai, anh ta vươn tay chặn lại: “Anh uống như vậy sẽ có hại cho sức khỏe đó.”

“Tránh ra.” Cố Học Võ hất tay anh ta ra. Khui chai rượu, lại nốc một ngụm to: “Không cần lo cho tôi.”

“Lão Đại.” Đỗ Lợi Tân sao có thể mặc kệ? Anh muốn uống rượu thì đi chỗ khác uống đi?

“Cậu đừng có hét lên.”

“Tôi bảo cậu cút xéo cậu có nghe không?”

Đỗ Lợi Tân im lặng, đây là lần đầu tiên Cố Học Võ dùng những lời lẽ như vậy nói với anh ta. Nắm tay thật chặt, anh ta xoay người rời đi. Anh ta đi rồi, trong phòng bao liền im ắng. Cố Học Võ thư thái nốc một ngụm rượu, trong đầu hiện lên gương mặt Kiều Tâm Uyển.

“Anh nói đúng, có lẽ em không yêu anh. Có thể em chỉ là say mê, sau đó chấp nhất, vì không có được anh nên không cam lòng. Cho nên nhất định phải có được anh. Cố Học Võ. Có lẽ, em căn bản không yêu anh.”

“Không. Không phải có lẽ. Mà là em thật sự không yêu anh.”

“Em không yêu anh.”

Cố Học Võ ném chai rượu đi, nó đập thẳng vào tường rồi rớt xuống dưới. Anh ngả người ra sau.

“Đi, cái cm ấy.”

Anh rất ít khi chửi tục, từ sau khi đi con đường chính trị, anh vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tí. Ngôn ngữ, hành động, cử chỉ chưa bao giờ để người khác bắt bẽ. Có điều bây giờ ở đây không có người khác, đây lại là chỗ của Đỗ Lợi Tân nên anh không cần kiêng kỵ. Dùng sức kéo kéo cà vạt, anh lại khui thêm một chai rượu. Ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Ngoài cửa, Đỗ Lợi Tân cũng không đi xa, lắng nghe động tĩnh bên trong, nhíu mày một cái nhưng không nói gì rồi xoay người rời đi.

Buổi sáng, lúc Cố Học Văn bước vào, cả căn phòng thực tối tăm. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh xoay người nhìn Đỗ Lợi Tân. Mắt hơi trợn trợn.

“Làm cái gì vậy? Hôm qua cậu không biết khuyên nhủ một chút sao?”

“Không phải em gọi điện thoại nói anh tới khuyên sao? Anh có đến không?” Đỗ Lợi Tân nói xong liếc anh một cái: “Em gọi cho anh lúc mười một giờ đêm, bây giờ đã là tám giờ sáng.”

Sắc mặt Cố Học Văn có chút mất tự nhiên, nên biết buổi tối là thời gian anh ở cùng vợ, bây giờ Tả Phán Tình đã đi làm lại, ban ngày không ở nhà, đến khi về là lại ôm cứng hai thằng nhóc, chẳng đoái hoài gì đến anh. Nếu anh không biết nắm chặt cơ hội lúc vợ ở nhà, chắc vợ anh sẽ quên anh mất.

“Em mặc kệ, anh lo liệu đi.” Đỗ Lợi Tân cũng rất phiền. Ném những lời này xong, anh ta liền xoay người bỏ đi.

Cố Học Văn hít một hơi thật sâu rồi bước vào cửa, mùi gay gay của rượu làm cho anh phải nhíu mày. Mở quạt thông gió trong phòng bao, anh tiến lên vỗ vỗ Cố Học Võ đang ngủ trên sofa.

“Anh?”

Cố Học Võ không hề động đậy.

“Anh?” Lại vỗ vỗ vai, Cố Học Võ vẫn không động đậy.

Ánh mắt Cố Học Văn đảo qua một vòng bên trong, thật bừa bãi. Có ít nhất năm chai rượu. Cố Học Võ này, thật sự là không muốn sống nữa rồi. Trong lòng tức giận, Cố Học Văn đứng lên đi vào phòng tắm, lúc ra còn bưng theo một chậu nước lạnh, hắt thẳng vào Cố Học Võ trên sofa.

“Ào” một tiếng, nước lạnh như băng kích thích làm cho Cố Học Võ trên sofa giật mình bật dậy. Đầu đau như muốn nứt ra, anh nhất thời không rõ mình đang ở đâu.

Muốn mở to mắt nhưng đầu lại đau kinh khủng. Lắc đầu, rũ sạch nước động trên mặt, mở to mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Cố Học Văn trước mắt.

“Học Văn?” Sao nó lại ở đây? Lúc mở miệng nói hai chữ này, anh liền phát hiện cổ họng đau rát muốn chết.

“Tỉnh rồi?” Cố Học Võ rút một chiếc khăn giấy trên bàn trà ra đưa cho anh: “Đã tỉnh chưa?”

Cố Học Võ bình tĩnh lại một chút, ngồi dậy, cầm lấy cái khăn, lau khô nước trên mặt: “Sao cậu lại tới đây?”

“Sao cậu lại tới đây?” Cố Học Văn nghe anh hỏi mà như đang nghe chuyện cười: “Anh tự hỏi anh đang làm gì đi?”

Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của anh, xoa xoa trán, đầu anh rất đau, ngày hôm qua uống bao nhiêu rượu, anh cũng không nhớ. Trên người toàn là nước, rất không thoải mái. Anh khó chịu đứng lên, tính lên lầu tắm rửa một chút.

Cố Học Văn nhanh chóng chụp tay anh lại, nhìn vào mắt anh: “Sắp kết hôn rồi, không phải nên tiết chế một chút?”

Tiết chế? Cố Học Võ không để ý đến Cố Học Văn, anh đứng dậy, lập tức đi lên lầu rửa mặt.

Cố Học Văn đang muốn theo sau thì di động của Cố Học Võ lúc này reng lên hai tiếng, anh cầm lên, nhìn thấy có tin nhắn mới, ngón tay ấn một cái mở ra đọc.

“Lão Đại, chị dâu đã đặt vé máy bay đi Đan Mạch. Hai người định đi Đan Mạch hưởng tuần trăng mật sao? Vì sao chỉ đặt một vé?”

Đan Mạch?

Cố Học Văn không có tâm tư đọc tiếp nữa, anh gập điện thoại, đi theo lên lầu. Trên lầu Cố Học Võ đã vào phòng tắm rửa mặt, cũng không đóng cửa. Nghĩ nghĩ, Cố Học Văn lại đi rót cho anh ly nước. Lại gọi điện thoại kêu nhân viên phục vụ đem cơm lên.

Xong xuôi, Cố Học Võ cũng tắm xong đi ra, quần áo đã bẩn nên anh chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông. Nhận lấy cái ly Cố Học Văn đưa, anh uống hết nước bên trong, cảm giác cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều.

“Cám ơn.” Nhìn Cố Học Văn: “Cậu tìm anh có chuyện gì?”

“Em vừa nghe được một tin.” Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ, trong mắt hiện lên vẻ tò mò: “Kiều Tâm Uyển đặt vé máy bay đi Đan Mạch.”

“Choang.” Cố Học Võ sảy tay làm rơi cái chén xuống đất, vỡ tan tành.

Ánh mắt sắc bén đảo qua Cố Học Văn: “Cậu nói cái gì?”

“Kiều Tâm Uyển đặt vé máy bay đi Đan Mạch.” Cố Học Văn trong lòng cũng ngạc nhiên, nhìn vẻ hoảng hốt trong mắt Cố Học Võ: “Nếu em nhớ không lầm, nửa tháng nữa hai ngươi sẽ kết hôn?”

Kết hôn? Cố Học Võ nhắm mắt lại. Ngồi xuống sofa không nhúc nhích.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Học Văn đi theo ngồi xuống trên sofa: “Vì sao Kiều Tâm Uyển muốn đi Đan Mạch? Còn chỉ đặt một vé? Hai ngươi không kết hôn sao?”

Cố Học Võ không trả lời, cũng không cử động. Trong đầu hỗn loạn.

“Bây giờ chúng ta không cần phải ly hôn.”

“Anh sẽ không hủy bỏ hôn lễ.”

“Nhưng em sẽ, em không yêu anh, em không cần anh nữa.”

“Tùy em…”

Cuộc đối thoại ngày hôm qua một lần nữa hiện lên trong đầu. Nhất là câu nói kia của cô, em không yêu anh. Em không yêu anh, em không yêu anh, em không yêu anh, em không yêu anh…

“Anh?” Thấy anh im lặng, trong mắt Cố Học Văn hiện lên vẻ lo lắng.

Cố Học Võ ngồi một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhìn Cố Học Văn không biết phải nói gì.

“Anh, Kiều Tâm Uyển muốn đi Đan Mạch. Anh…”

Không đợi Cố Học Văn nói hết lời, di động của Cố Học Võ trong lại một lần nữa reng lên hai tiếng. Vẫn là Tiểu Lâm gọi tới. Anh cầm điện thoại đưa cho Cố Học Võ bắt anh (Cố Học Võ) phải nghe.

“Đại ca, chị dâu đặt vé máy bay đi Đan Mạch, chỉ đặt một vé, bọn em có cần ngăn lại như lần trước không?”

Thân thể của Cố Học Võ giật mình bất động, rất lâu, rất lâu sau đó, rốt cục anh cũng mở miệng nói với người bên kia đầu dây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.