Một câu nói khiến sắc mặt ba người đàn ông đều thay đổi, nhất là Đỗ Lợi
Tân, sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch. Anh ta ngơ ngác nhìn bác sĩ, một lúc lâu sau không nói một câu.
“Bệnh nhân vốn bị liệt,
mang thai đối với cô ấy sẽ càng khó khăn hơn người bình thường, lại còn
bị ngã như vậy. Có thể giữ lại người lớn đã là không dễ rồi.”
Bác sĩ thở dài, nghĩ tới một vấn đề khác: “Vừa rồi lúc phẩu thuật cho bệnh
nhân, chúng tôi phát hiện nửa người của cô ấy đã bắt đầu teo lại. Trên
thực tế mang thai lúc này đối với cô ấy cũng không thích hợp lắm. Vì tử
cung càng lúc càng lớn, có thể chèn ép dây thần kinh phần eo. Đến lúc
đó, đi đứng cũng không tiện. Quan trọng hơn là, sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ sinh ra. Nếu cô ấy không phải bị liệt bẩm sinh thì vẫn nên điều trị
chân trước rồi hãy có thai, như vậy đối với người lớn và đứa trẻ đều
tốt.”
Nếu là bẩm sinh thì từ góc độ sinh và nuôi dưỡng trẻ tốt
thì kỳ thật cũng không thể chấp nhận cơ thể như vậy mà mang thai. Chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đối đứa bé. Nếu lo cho tương lai thì vậy phải khẩn trương, dù sao cũng có thể thấy bệnh nhân đã không còn trẻ.
Cố Học Văn
gật đầu, bác sĩ cũng đã tìm được rồi nhưng Học Mai vẫn không chịu chấp
nhận giải phẫu, lúc này e là không thể để mặc cô nữa. Anh nói gì cũng
phải làm Học Mai chấp nhận giải phẫu.
Đỗ Lợi Tân không có nghe
thấy sau đó bác sĩ nói gì, anh ta chỉ biết là anh ta đã mất đi một đứa
con. Đứa con của anh ta và Học Mai. Cứ như vậy đã không còn. Bởi vì sự
coi thường của anh ta, bởi vì sự không cẩn thận của anh ta, bởi vì quả
tim ma quỷ của anh ta. Trong ngực chua sót, đau vỡ nát. Cơn đau này
khiến anh ta gần như nói không nên lời, chỉ có thể đứng ở đó, không nhúc nhích. Ngơ ngác nhìn cửa phòng bệnh, bây giờ, anh ta làm sao có thể vào gặp Cố Học Mai?
“Đỗ Lợi Tân, đồ chết tiệt này.” Cố Học Võ vung
hai quả đấm vào anh ta. Cố Học Văn ngăn lại, nhìn Đỗ Lợi Tân, cảm giác
của anh ta, anh có thể hiểu được.
Nhớ đến tâm trạng của anh khi
lúc trước Tả Phán Tình sảy thai, anh rất tin, Đỗ Lợi Tân lúc này là
người đau khổ nhất. Cho nên, anh ta từ đầu đến đuôi không nói một câu.
Chỉ có người đã từng mất đi mới có thể hiểu được cảm giác này. Anh liếc
nhìn Cố Học Võ: “Hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Lát
nữa mẹ em sẽ đến, nên nghĩ xem phải nói như thế nào đi. Còn nữa, em phải đi tìm bác sĩ đây. Lúc này, nói gì cũng không thể để cho Học Mai buông
xuôi thêm nữa. Cho dù xác xuất giải phẩu thành công là vài phần trăm đi
nữa, chúng ta vẫn phải buộc nó chấp nhận làm phẫu thuật.”
“Anh có quen một bác sĩ.” Cố Học Võ nhìn Cố Học Văn: “Để anh đi liên hệ.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, các mối quan hệ và năng lực của Kỳ Lân đường, anh tuyệt đối có thể tin tưởng.
Rất nhanh, Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường đã chạy đến. Vừa nghe tin Học
Mai có thai, lại bị sảy, Trần Tĩnh Như gần như muốn ngất. Đứa con gái
này, từ sau khi chuyện đó xảy ra, tính cách cũng trở nên kỳ quái. Ngay
cả với người làm mẹ như bà mà cô cũng xa lánh. Bà cũng chỉ là nghĩ cô
vẫn còn chưa thông suốt nên cũng tùy cô. Nhưng bà chưa từng nghĩ, cô lại mang thai, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với bà? Mà điều càng
làm cho bà khiếp sợ hơn là quan hệ giữa Đỗ Lợi Tân và Cố Học Mai.
Rốt cuộc là việc này xảy ra từ lúc nào? Vì sao bà lại không hề nhìn ra chút gì?
Trong lòng đầy nghi vấn, bà muốn hỏi con trai nhưng Cố Học Văn lại trầm mặc.
Cố Học Võ cũng không nói một câu. Còn Đỗ Lợi Tân, vết máu trên quần áo
vô cùng gây chú ý. Anh ta cũng không hề có ý định về thay quần áo, cứ
đứng trông ở giường bệnh nhìn Cố Học Mai.
Cố Học Mai cứ ngủ mãi,
đến trưa mới từ từ tỉnh táo, vừa mở to mắt liền nhìn thấy một đám người
đang vây quanh mình trong phòng. Cô nhất thời phản ứng không kịp, bàn
tay lại theo bản năng xoa xoa phần bụng. Đỗ Lợi Tân đứng ở bên cạnh
hoang mang cầm lấy tay cô trước tiên, vẻ mặt đau lòng thương tiếc, lại
kéo khóe miệng lên nói với cô.
“Học Mai, em sao rồi? Còn khó chịu không? Có khát không? Muốn uống nước không?”
Cố Học Mai nhìn Đỗ Lợi Tân, nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy hồi sáng, cô
không rút tay về mà chỉ đưa mắt nhìn những người khác, cuối cùng dừng
lại trên mặt của Đỗ Lợi Tân.
“Đứa bé mất rồi?” Bốn chữ thản nhiên mà nói không hết thê lương, giọng nói của cô tràn đầy sự vô định.
Đỗ Lợi Tân không thể nhìn cô thế này, hốc mắt đỏ bừng, nắm chặt lấy tay
cô: “Em không cần phải như vậy, Học Mai. Em hãy nghe anh nói, sau này
chúng ta còn có thể có đứa khác. Nhất định có thể.”
Một câu nói
có thể làm cho Cố Học Mai hiểu ra. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Đỗ
Lợi Tân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô nhắm mắt lại, sau đó mở ra,
đôi con ngươi vô cùng tĩnh mịch, nhìn về phía Trần Tĩnh Như có chút cầu
xin.
“Mẹ, con muốn về nhà.” Cô không muốn ở nơi này, không muốn thấy Đỗ Lợi Tân.
“Học Mai…” Trần Tĩnh Như không phải là lần đầu tiên nhìn thấy con gái thế
này. Năm năm trước. Cô bị kẻ xấu bắt cóc, lúc trở về cũng như vậy.
“Sức khỏe con còn chưa tốt. Chúng ta…”
“Không sao, về nhà cũng vậy mà.” Cố Học Mai không thích ở nơi này, ở bệnh viện sẽ làm cho cô có nhiều cảm xúc không tốt: “Mẹ, đưa con về nhà đi.”
“Em không thể về.” Cố Học Võ lúc này vừa vào cửa, nhìn Cố Học Mai: “Anh đã
đặc biệt mời bác sĩ nổi tiếng Locker, ông ấy sẽ đến phẫu thuật cho em.
Ông ấy nói thành công của cuộc giải phẫu đến sáu phần. Học Mai. Cơ thể
của em đã bắt đầu teo lại, nếu không phẫu thuật, e là em sẽ thật sự phải ngồi xe lăn cả đời.”
“Ai nói với anh là em muốn phẫu thuật?” Cố
Học Mai trừng mắt liếc nhìn Cố Học Võ một cái, cho dù cơ thể còn rất
yếu, nói chuyện cũng phải cố hết sức nhưng thái độ của cô vô cùng kiên
định: “Em muốn xuất viện.”
“Cố Học Mai.” Cố Học Văn nhìn không
được: “Chị có thể đừng tùy hứng nữa được không? Chị rõ ràng là có cơ hội đứng lên, chị muốn cả đời này cứ như vậy sao?”
“Chị muốn đời này cứ như vậy, liên quan gì đến em?”
Cơ thể Cố Học Mai còn rất yếu, nhưng cô không thích như vậy, cô không cần
những người này đến thu xếp cho cô: “Tránh ra, mọi người đi hết đi. Mẹ,
con muốn về nhà, con muốn về nhà.”
Cô không muốn ở lại đây, không muốn nhìn thấy Đỗ Lợi Tân. Cô chịu đủ rồi.
“Đủ rồi.” Cố Chí Cường nãy giờ vẫn chưa mở miệng giờ lên tiếng, ánh mắt đảo qua mấy người trẻ trong bệnh phòng, cuối cùng đặt trên mặt Cố Học Mai:
“Học Mai. Không được tùy hứng. Con hiện tại không được về nhà.”
“Ba…” Cố Học Mai ngơ ngác nhìn ba, lần đầu tiên ông dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói với cô.
“Nếu con muốn về thì tự mà về đi.” Cố Chí Cường trước kia đã để mặc cô,
nhưng mà kết quả thì sao? Ông hiện tại sẽ không lại để cho Cố Học Mai
tùy hứng nữa: “Nếu con không thể tự mình về, vậy ở lại đây. Chúng ta sẽ
không đưa con trở về.”
“…” Cố Học Văn liếc mắt nhìn ba mẹ, muốn
nói cái gì, cuối cùng lại trầm mặc, lúc này quả thật chỉ có thể để cho
ba mẹ tỏ thái độ cứng rắn như vậy mới có thể làm cho Cố Học Mai chùn
xuống.
Cố Học Mai trầm mặc, nằm ở trên giường không nhúc nhích,
cuối cùng nhìn thấy nãy giờ Đỗ Lợi Tân không nói gì, cô đột nhiên mở
miệng: “Muốn em làm phẩu thuật cũng được. Đưa anh ta đi đi.”
“Học Mai?” Học Văn cùng Học Võ đồng thời nhìn cô. Cố Học Mai lại xoay mặt
đi: “Đưa anh ta đi khỏi đây, bằng không em tuyệt đối sẽ không chịu phẫu
thuật, cho dù mọi người bắt buộc em cũng vậy thôi. Em có bò cũng sẽ bò
ra khỏi phòng bệnh này.”
“Học Mai.” Đỗ Lợi Tân vẻ mặt vội vàng,
vươn tay muốn nắm tay Cố Học Mai nhưng cô không để ý đến Đỗ Lợi Tân, chỉ xoay mặt đi, nhắm mắt lại, nén nỗi đau lòng.
Tay Đỗ Lợi Tân đặt
giữa không trung, đứng dậy, lại đối diện với tầm mắt của hai anh em Cố
gia, ý tứ trong đó anh ta hiểu. Bất đắc dĩ thở dài, anh ta chỉ có thể ra quyết định trước: “Học Mai, em nghĩ ngơi cho tốt, anh ngày mai lại đến
thăm em.”
Phản ứng của Học Mai là nhắm hai mắt lại, không nhìn Đỗ Lợi Tân. Trần Tĩnh Như muốn nói cái gì thì Cố Chí Cường đã nhìn bà một
cái, lắc lắc đầu với bà, bà đành phải im lặng.
Đỗ Lợi Tân nhìn Cố Học Mai ngủ ở trên giường sau một lúc lâu rồi nắm tay thật chặt, cuối
cùng xoay người rời đi. Trần Tĩnh Như tiến lên, đứng trước giường bệnh:
“Học Mai. Con có đói không? Muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ bảo thím Trương làm.”
“Mẹ.” Cố Học Mai lắc đầu, cô cảm thấy rất mệt: “Con mệt quá, muốn nghỉ ngơi. Mọi người đều đi ra ngoài đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì nữa. Đều trở về hết đi. Trong nhà còn có trẻ nhỏ. Con ở đây không cần ai trông coi.”
Cô thực sự là rất mệt, trải qua nhiều chuyện như vậy, thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi. Hoàn toàn không biết mình phải làm sao. Cô hiện tại muốn im lặng, giống như lần trước trong quá khứ. Một mình yên lặng,
không suy nghĩ gì, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Trần Tĩnh Như còn muốn nói gì thì Cố Học Văn tiến lên, kéo tay bà lại, lắc lắc đầu với bà.
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi.” Trần Tĩnh Như và Cố Chí Cường liếc mắt nhìn
nhau một cái rồi cùng nhau rời đi. Cố Học Mai nhắm hai mắt lại, làm như
là đang ngủ. Cố Học Văn và Cố Học Võ không đi mà ra ngoài ngồi trước cửa phòng bệnh.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ: “Xem ra, anh đã biết trước rồi?”
“Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, chuyện này Đỗ Lợi Tân chưa từng giấu diếm được anh: “Năm ngoái anh đã biết rồi.”
“Năm ngoái?” Cố Học Văn lúc này thực hận mình mắt mù tâm đui: “Sao em lại không nhìn ra?”
“Cậu không nhìn ra?” Cố Học Võ trừng mắt liếc nhìn anh: “Cậu mỗi ngày ngoài
vợ và con thì làm gì có thời giờ quan tâm anh em này nọ? Làm gì có tâm
tình quan tâm Học Mai?”
Cố Học Văn bị lời nói của anh làm cho
nghẹn họng, nói không ra lời. Không phải anh không quan tâm Học Mai. Mà
là Học Mai đã xây một bức tường ngay trước con tim mình, người khác vào
không được mà cô cũng không chịu đi ra.
“Quên đi.” Cố Học Võ khoát tay áo, đây không phải là lúc thảo luận ai đúng ai sai: “Cậu về đi. Anh ở lại đây.”
“Anh là đàn ông. Làm sao biết chăm sóc phụ nữ?” Cố Học Văn lắc đầu, không chịu đi.
“Cậu về đi, bảo thím Trương làm ít canh gà mang qua đây, phụ nữ lúc này phải uống canh gà. Lát nữa anh chờ Học Mai tỉnh dậy sẽ nói chuyện cùng con
bé một chút.”
“Được rồi.” Cố Học Văn gật đầu, anh tin Trần Tĩnh Như nhất định về nhà sẽ chuẩn bị.
Trở lại phòng bệnh, sắc trời đã bắt đầu tối, Cố Học Mai thật ra không có
ngủ, bụng cô rất đau, cứ co rút đau đớn từng cơn làm cho cô đau đến ngủ
không được. Còn nơi ngực thì vừa đau, lại chua sót, lại buồn bực. Khó
chịu muốn chết đi được.
“Học Mai?”
Nghe thấy giọng Cố Học Võ, Cố Học Mai xoay đầu lại: “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh lo cho em.”
Cố Học Võ hận mình đã không kịp thời nói chuyện với Cố Học Mai. Năm ngoái
lúc đưa cô đến trang viên Lavender anh nên tâm sự cùng cô nhiều hơn.
“Anh lo gì chứ?” Dù sao cũng không phải là cái dạng này sao? Cố Học Mai
trong mắt đầy chán ghét bản thân, cái cảm xúc đó không có tránh được mắt Cố Học Võ.
Anh ngồi xuống bên giường: “Nếu đã có thai thì vì sao không kết hôn? Nghe nói em bị ngã? Em ngã từ đâu xuống?”
Cố Học Mai xoay mặt: “Em không muốn nói.”
“Học Mai.” Cố Học Võ nhìn sườn mặt của cô, cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì: “Lợi Tân yêu em anh vậy, cậu ta…”
“Yêu em?” Cố Học Mai quay sang, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, trong mắt hiện
lên vẻ mỉa mai: “Yêu em chính là lên giường với mấy người phụ nữ khác?
Yêu em chính là ở trước mặt em thân thiết ôm người phụ nữ khác? Nếu đây
là tình yêu của anh ta thì em đây thật đúng là đã lĩnh giáo.”
“Cái gì?” Cố Học Võ không tin, trợn to mắt nhìn Cố Học Mai: “Không thể nào. Đỗ Lợi Tân tuyệt đối không phải là người như thế.”
“Em tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả?” Lòng Cố Học Mai rất đau, hôm qua cô mới biết mình mang thai, do dự một buổi tối, vẫn không ngủ được, muốn
đi nói với Đỗ Lợi Tân, ai biết buổi nay lại nhìn thấy Đỗ Lợi Tân nằm
trên giường với người phụ nữ khác.
“Học Mai.” Cố Học Võ nói không nên lời. Lúc này, anh không cách nào bào chữa cho Đỗ Lợi Tân nữa. Nhưng mà trong lòng dù thế nào cũng không tin, Đỗ Lợi Tân không phải là loại
đàn ông đó: “Có lẽ, trong đó có hiểu lầm. Học Mai. Em, em phải tin cậu
ta.”
“Phải không?” Cố Học Mai nhắm hai mắt lại: “Anh, đừng nói nữa. Em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi.”
“Học Mai…”
Cố Học Võ còn muốn nói gì đó nhưng Cố Học Mai đã nhắm hai mắt lại, dù thế
nào cũng không chịu để ý đến anh. Thở dài, nhìn xem thời gian, hiện tại
đã hơn bảy giờ tối. Ngoài phòng bệnh truyền đến một loạt tiếng bước
chân. Trần Tĩnh Như đã trở lại, trên tay mang theo canh gà.
Nhìn thấy là bà, Cố Học Võ đứng dậy: “Học Mai đang ngủ, thím, thím ở đây, con ra ngoài một chút.”
“Ừ.” Trần Tĩnh Như đau lòng nhìn Cố Học Mai: “Cám ơn con.”
“Không có gì đâu ạ.”
Cố Học Võ rời đi, lên xe, nhấn điện thoại của Đỗ Lợi Tân.
“Cậu đang ở nơi nào?”
Nghe Đỗ Lợi Tân nói địa chỉ, anh thản nhiên mở miệng: “Tôi lập tức đến đó.”
Ở hội sở của Đỗ Lợi Tân. Đỗ Lợi Tân ngồi ở trên sofa trong một phòng bao
mà bọn họ thường ngồi, trước mặt đặt hơn mười chai rượu, có mấy chai đã
mở nắp, có mấy chai còn chưa. Anh ta đang cầm rượu liên tục nốc vào
bụng, cái kiểu uống rượu đó, cũng giống như anh thời gian trước mới vừa
làm.
Tiến lên, anh xách vạt áo Đỗ Lợi Tân lên, cướp ly rượu trong tay anh ta. Cố Học Võ lại vung một nắm đấm lên mặt anh ta. Vết bầm hồi
sáng còn chưa kịp tan, giờ lại đậm thêm một chút. Cố Học Võ còn muốn
vung tay thì Đỗ Lợi Tân nở nụ cười: “Đánh đi, đánh đi, đánh chết em luôn đi.”
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ này của anh ta, Cố Học Võ oán hận thu tay lại, dùng sức đẩy anh ta ngã lên sofa.
“Cậu là đồ chết tiệt, làm sao cậu có thể làm như vậy? Cậu không phải rất yêu con bé sao? Cậu yêu con bé mà sao lại có thể đi quan hệ với phụ nữ
khác?”
Cố Học Võ không thể khống chế cơn giận của mình, trừng mắt với Đỗ Lợi Tân, quả thực không tin anh ta có thể làm chuyện như
vậy. Đỗ Lợi Tân mà do anh quen tuyệt đối không phải như vậy.
“Cô ấy nói với anh? Cô ấy vậy mà lại đi nói với anh?” Đỗ Lợi Tân khóe miệng tràn đầy chua sót, nhắm mắt lại, đột nhiên anh ta đứng phắt dậy, nhìn
Cố Học Võ, vẻ mặt kích động điên cuồng, vươn ngón trỏ chỉ vào ngực anh:
“Phải, không sai. Em cùng người phụ nữ khác lên giường, vậy thì sao?”
Ngón tay run run, giọng Đỗ Lợi Tân đề cao mấy phần: “Em cho dù có quan hệ
với người phụ nữ thế nào đi nữa cũng bằng cô ấy? Ít nhất, lúc em lên
giường với người phụ nữ khác, trong lòng em vẫn chỉ nghĩ đến cô ấy. Còn
cô ấy thì sao? Lúc cô ấy lên giường với em, trong lòng chỉ nghĩ đến
Lương Hữu Thành. Anh có nghe thấy không, người cô ấy nghĩ đến là Lương
Hữu Thành…”
Dùng sức rống những lời này xong, Đỗ Lợi Tân đột
nhiên đạp vào bàn, ánh mắt đỏ bừng: “Cố Học Võ, anh cũng là đàn ông, anh cũng biết cảm giác này đúng không? Lúc cô ấy ở bên em, trong đầu cô ấy
chỉ nghĩ đến người đàn ông khác. Cô ấy người thì ở chỗ em nhưng trái tim lại ở chỗ khác. Em mệt rồi, anh có biết không, em mệt rồi! Em mệt quá
rồi.”
Cố Học Võ ngơ ngác nhìn anh ta, trong mắt hiện lên tia
khiếp sợ: “Không, không có khả năng.” Chuyện đó đã qua lâu vậy rồi, Học
Mai, con bé chắc hẳn là đã buông xuống rồi mới đúng, bằng không, sẽ
không đến với Đỗ Lợi Tân.
“Tại sao không có khả năng?” Trong lòng Đỗ Lợi Tân rất đau, thật sự rất đau. Kỳ thật trong lòng anh ta đầy ảo
não, hối hận. Còn có cả tự trách. Bởi vì anh thật sự không biết, Cố Học
Mai có thai, anh cũng không biết cô sẽ tìm anh ta. Nếu anh ta biết…
Bất lực ôm đầu, cả người Đỗ Lợi Tân trượt khỏi sô pha, ngồi dưới đất, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Học Võ.
“Mười mấy năm. Anh có biết không em yêu cô ấy mười mấy năm. Từ lúc theo cô ấy đến trường đã thế rồi. Trong lòng em chỉ có mình cô ấy. Có cô ấy ở bên, em chả thèm liếc mắt nhìn những người phụ nữ khác một cái. Cô ấy vui,
em cũng vui, cô ấy buồn, em cũng khó chịu. Cô ấy đính hôn với người đàn
ông khác, em đau lòng muốn chết. Nhưng em lại nói với chính mình là
không sao. Cô ấy hạnh phúc là được.”
“Nhưng kết quả thì sao?
Lương Hữu Thành đã chết. Em cứ tưởng là mình đã có cơ hội. Anh biết
không em vì cô ấy mà cái gì cũng làm? Cô ấy cả đêm không ngủ, em cũng
cùng cô ấy mất ngủ cả đêm. Cô ấy khổ sở trong lòng, trong lòng em cũng
khổ sở như vậy. Lúc cô ấy đi vào ngõ cụt, em mấy ngày mấy đêm không ngủ
canh chừng cô ấy. Cô ấy nói cần thêm thời gian em cho cô ấy thêm thời
gian. Cô ấy không muốn công khai em sẽ không công khai chuyện em cùng cô ấy lén lút yêu nhau. Hơn bốn năm, em nghĩ cô ấy cho dù là một khối băng thì em cũng làm cho cô ấy tan ra.”
“Nhưng mà không, cô ấy căn
bản là là một khối băng không thể tan. Trong lòng của cô ấy vẫn nghĩ đến Lương Hữu Thành.” Vẻ mặt Đỗ Lợi Tân thống khổ, có chút cuồng loạn: “Có
lúc em rất hận, hận Lương Hữu Thành vì sao phải chết. Nếu anh ta không
chết, em còn có thể cùng anh ta cạnh tranh công bằng. Mà không phải như
bây giờ, em là người sống, vĩnh viễn không thể cạnh tranh với một người
chết.”
Cầm lấy chai rượu trên bàn, anh ta nốc từng ngụm từng
ngụm. Cố Học Võ đứng đó nhìn sự thống khổ trong mắt Đỗ Lợi Tân. Tay anh
nâng lên, muốn nói cái gì, lại không nói được.
Nốc không nổi nữa, Đỗ Lợi Tân dùng sức ném cái chai lên trên tường rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười đó vô cùng chua sót: “Nhưng có một chuyện, em còn biết rõ
hơn. Nếu Lương Hữu Thành còn sống, em một chút cơ hội cũng không có. Như vậy tính ra, chắc là em may mắn, anh ta chết rồi. Chết rồi…”
Nhưng mà chết rồi, lại làm cho anh ta hiểu được, cơ bản trên thế giới này,
người sống vĩnh viễn không thể tranh giành với người chết. Vĩnh viễn
cũng không thể tranh giành. Bởi vì anh ấy đã chết nên ở trong lòng Cố
Học Mai, vĩnh viễn có một vị trí của anh ấy. Mà anh ta vĩnh viễn không
thể thay thế được vị trí đó.
Thân thể Cố Học Võ chấn động, nhìn Đỗ Lợi Tân, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Kiều Tâm Uyển.
“Xem đi, cô ta chết cũng quá tốt. Cô ta không chết, em làm sao có cơ hội ở bên anh…”
Bước chân mềm nhũn, anh ngồi ở trên sofa, nhìn Đỗ Lợi Tân lại cầm lấy chai rượu không ngừng nốc mà hai tay nắm chặt thành quyền.
“Cô ta không chết, em vĩnh viễn cũng không có cơ hội, cô ta chết, em mới có cơ hội.”
Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển…
Cái tên đó, như cây kim châm hiện lên trong đầu, nơi lồng ngực cứ nhói đau
từng cơn, cơn đau này kết hợp với sự mệt mỏi đè nặng lên lồng ngực khiến anh không thở nổi. Muốn nói cái gì muốn làm cái gì nhưng lại hoàn toàn
không thể khống chế, thân thể cứ cứng đờ cả hồi lâu không thể nhúc
nhích. Trong đầu chỉ có ba chữ, Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển, vẫn là
Kiều Tâm Uyển.
Đỗ Lợi Tân cũng không quản anh, lúc này trong lòng của anh ta thực sự rất tồi tệ. Anh ta quả thật là mệt mỏi. Yêu một
người phụ nữ mười mấy năm, dõi theo cô ấy bốn năm năm, kết quả là, lại
không thể sánh với một người đã chết.
Ngày hôm qua lúc rời khỏi
hội sở, có người phụ nữ nói muốn tiễn anh ta, anh ta cũng không từ chối, đi theo người đó về. Có lẽ ở trong lòng của mình, anh ta chính là muốn
cho Cố Học Mai nhìn thấy. Anh ta muốn cho cô thấy, Đỗ Lợi Tân anh ta
không phải là không có ai. Không phải không thể không có Cố Học Mai.
Nhưng mà anh ta không hề nghĩ tới, Cố Học Mai lại có thai.
Cô
sáng sớm đến tìm anh ta, thấy anh cùng người phụ nữ đó nằm ở trên
giường. Anh ta theo bản năng muốn giải thích, nhưng Cố Học Mai lại xoay
người bỏ đi. Cô đẩy xe lăn, cử động ban đầu thuận lợi. Anh ta đuổi theo
ra thang máy, muốn ngăn cô lại, cũng không ngờ nhìn thấy anh ta, Cố Học
Mai lại di chuyển xe lăn nhanh hơn, bởi vì vội vã bỏ đi nên không nhìn
thấy bậc thang bên cạnh, xe lăn không khống chế được mà đổ xuống…
Hình ảnh cả người cô đầy máu hiện lên trong đầu khiến tâm trạng của Đỗ Lợi
Tân càng buồn bực, càng đau đớn. Lại mở một chai rượu. Nốc từng ngụm.
Anh ta sai rồi, anh ta thật sự sai rồi. Tình cảm là thứ không thể lấy ra mà thử. Lúc này, e là Cố Học Mai sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta
nữa. Anh ta sẽ vĩnh viễn mất đi Cố Học Mai.
“Ha ha ha ha.” Đỗ Lợi Tân bật cười, cười đến vô cùng chua sót, rượu theo khóe miệng chảy
xuống, làm ướt cả quần áo mà anh ta cũng không quan tâm, chỉ biết uống.
Anh ta biết, sai lầm anh ta phạm đã đẩy anh ta xuống mười tám tầng địa
ngục, vĩnh viễn không có cơ hội trồi lên.
Trong phòng, ngoại trừ
tiếng Đỗ Lợi Tân uống rượu, không còn tiếng động nào khác. Cố Học Võ
cũng nhờ tiếng chai rượu va lên bàn mới lấy lại tinh thần, nhìn động tác uống rượu của Đỗ Lợi Tân, anh giơ tay, nhẹ nhàng ngăn lại.
Áp chế nội tâm đang đau đớn, khó chịu cùng rối rắm, trước mắt anh phải giải quyết chuyện của Cố Học Mai trước.
“Dù nói như thế nào, chuyện Học Mai có thai, sảy thai, cậu đều có trách
nhiệm. Nếu cậu thật sự yêu con bé thì có phải cũng nên tỉnh táo lại
không? Đi xin Học Mai tha thứ cho cậu?”
“Tha thứ?” Đỗ Lợi Tân lắc lắc đầu, vẻ mặt chua sót: “Cô ấy sẽ không tha thứ cho em. Anh có nghe
qua chưa? Một lần bất trung, trăm lần bất dung.”
Anh ta biết rõ cá tính của Cố Học Mai, với cá tính của cô tuyệt đối sẽ không có chuyện tha thứ cho anh ta.