Kiều Tâm Uyển nhìn
thấy sự nhiệt thành trong mắt anh mà trong lòng chua xót: “Cố Học Võ,
hôm nay em không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà.”
“Em khó chịu ở đâu sao?” Cố Học Võ đưa tay xoa trán cô, trên mặt tràn đầy thân thiết: “Không sốt, em khó chịu chỗ nào?”
“Em không sao.” Kiều Tâm Uyển kéo tay anh xuống, nhìn thấy sự quan tâm
trong mắt anh cô liền rối rắm: “Em chỉ là không muốn ra ngoài. Chúng ta ở nhà đi, được không?”
Cố Học Võ nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, gật gật đầu: “Không muốn đi ra ngoài thì để hôm khác vậy, em đi thức Bối
Nhi dậy đi. Chúng ta ăn sáng xong, anh sẽ dạy con học nói. Anh thấy con
học nói rất nhanh.”
Ngày hôm qua trên đường đi anh đã dạy mấy câu đơn giản, Bối Nhi đều học rất nhanh. Cố Học Võ trong lòng vẫn hy vọng
con gái sẽ học tiếng Trung trước rồi mới học các ngôn ngữ khác.
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, đi gọi Bối Nhi dậy.
Ăn cơm xong, hai người cùng chơi với Bối Nhi, chỉ vào đồ dạc trong phòng
rồi dạy Bối Nhi nói theo. Lúc trước Kiều Tâm Uyển đã mua rất nhiều những tấm thẻ học tiếng Đan Mạch và tiếng Anh màu sắc sỡ. Cố Học Võ chỉ vào
thẻ dạy Bối Nhi nói.
“Ô tô.”
“Xe.”
“Không phải xe, là ô tô.”
“Xe…” Bối Nhi lặp lại, Cố Học Võ mỉm cười, rất kiên nhẫn. Nhưng sự kiên nhân
của Bối Nhi có hạn, học một hồi lại không muốn học nữa, chỉ muốn chơi
chiếc ô tô nhỏ mà Cố Học Võ tặng hôm trước.
Cố Học Võ cũng không
tức giận, trẻ con đều là như vậy, “cả thèm chóng chán”, anh lấy chiếc ô
tô ra, đặt điều khiển trên bàn trà, bày con gái chơi. Bối Nhi lập tức bị thu hút, chơi rất vui vẻ. Anh cầm di động chụp ảnh cho con gái. Thời
gian một buổi sáng cứ thế trôi qua nhanh chóng, mới đó đã tới trưa.
Ăn cơm xong Bối Nhi phải ngủ trưa, Kiều Tâm Uyển thu dọn chén dĩa xong
xuôi lại nhìn Cố Học Võ ngồi trong phòng khách nghịch di động. Cô bước
tới, phát hiện Cố Học Võ đang nhìn ảnh chụp lúc nãy, thật ra cũng không
chỉ ảnh chụp lúc nãy mà còn có ảnh chụp ba ngày nay. Cố Học Võ đã chụp
rất nhiều. Lúc trước không có cảm giác gì nhưng bây giờ Kiều Tâm Uyển
đột nhiên hiểu ra anh làm như vậy là có mục đích.
“Học Võ, anh có thấy là mấy ngày nay anh chụp rất nhiều ảnh không?”
“Nhiều sao?” Cố Học Võ đặt di động xuống: “Mấy tháng trước, anh không có cơ hội ở bên cạnh em. Bây giờ phải bù lại.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cầm tay anh, nhìn vào mắt anh: “Vì sao lâu như
vậy mới đến tìm em? Vì sao có thể để em cô đơn một mình lâu như vậy?”
Nếu anh nói yêu là thật. Vậy thì sao có thể chịu đựng như thế?
“Anh còn có chuyện chưa xử lý xong.” Đối với sự nghi hoặc của cô, anh chỉ
nhẹ nhàng mở miệng: “Em biết không? Thời gian trước, Học Mai bị sẩy thai sau đó lại phải tiến hành phẫu thuật. Con bé với Đỗ Lợi Tân có chút khó chịu. Anh cùng với con bé là đồng bệnh tương liên, cho nên, anh chờ hai người họ làm lành, mới có thời gian tới đây.”
Nhưng quan trọng
hơn là, anh cầm lấy tấm thẻ trên bàn, chỉ vào dòng chữ Đan Mạch, đọc rõ
ràng từ được in trên đó. Sau đó lại dùng tiếng Đan Mạch thổ lộ với Kiều
Tâm Uyển: “Anh yêu em.”
Đối diện với sự kinh ngạc trong mắt Kiều Tâm Uyển, anh nhẹ nhàng cười.
“Lý do anh không tới là bởi vì anh bận học tiếng Đan Mạch.” (Ladybug: Ngọt ngào chưa???
“Anh…” Lúc này Kiều Tâm Uyển thật sự ngây ngẩn cả người, không thể tin được điều cô nghe thấy: “Anh, anh học tiếng Đan Mạch?”
“Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu: “Trong các loại ngôn ngữ thì Đan Mạch là tiếng anh chẳng biết chút gì. Trước kia anh không biết em lại thích Đan Mạch
như vậy, còn học cả tiếng Đan Mạch. Anh muốn đến Đan Mạch tìm em, nhưng
sợ em không chịu tha thứ cho anh. Cho nên, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để
trường kỳ kháng chiến. Điều quan trọng nhất là, học tiếng Đan Mạch tốt
mới có thể chăm sóc cho em và con chu toàn.”
Kiều Tâm Uyển đưa
tay bịt miệng, nhìn Cố Học Võ trước mắt mà kinh ngạc vô cùng. Anh thật
sự đã làm rất nhiều chuyện. Trách sao anh biết đường rõ như vậy, trách
sao anh có thể tìm được quán ăn Trung Quốc nhanh như vậy. Quan trọng hơn là cô đến Đan Mạch chưa tới 4 tháng nhưng vẫn có thể nghe được anh vừa
rồi phát âm rất chuẩn. Anh…
“Ở Bắc Đô anh cũng có quen một người
phiên dịch Đan Mạch. Nên trong khoảng thời gian này, ngày nào anh cũng
đến nhà anh ta.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Không hỏi thì cũng học
một ít.”
Quá trình có chút gian nan, bởi muốn học giỏi một ngoại
ngữ trong bốn tháng không dễ chút nào. May mắn thay, người phiên dịch
kia có biết mấy người Đan Mạch đang sống ở Bắc Đô. Anh học cũng coi như
nhanh chóng.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển rốt cuộc không kiềm chế
được xúc động liền nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh: “Em, em tha thứ
cho anh. Em không giận nữa, em thật sự không giận nữa.”
Bốn
tháng, bốn tháng không đến, anh học xong tiếng Đan Mạch, chỉ vì đến Đan
Mạch tìm cô về? Cô thật sự không biết phải nói gì mới có thể biểu đạt sự cảm động của mình.
“Thật chứ?” Cố Học Võ nhăn mày, đỡ bả vai cô nhìn vào mắt cô: “Em không sợ anh lại gạt em?”
“Không sợ.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nước mắt tràn mi: “Cố Học Võ, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Cố Học Võ ôm cô thật chặt, thỏa mãn thở ra một tiếng:
“Thật ra, anh cũng muốn đến sớm một chút. Nhưng anh sợ em còn giận nên
chỉ có thể đợi đến sinh nhật Bối Nhi. Như vậy, ít nhất em sẽ không có lý do gì đuổi anh đi.”
“Đừng nói nữa.” Lúc này Kiều Tâm Uyển đã khóc thật. Nước mắt lại một lần nữa ướt nhòe hai mắt cô: “Em xin lỗi. Xin lỗi.”
Thật ra người bốc đồng là cô, người cố chấp cũng là cô. Cho tới nay không
chịu tin Cố Học Võ, cũng là cô: “Thật ra, thật ra hôm đó, không phải em
cố ý nói như vậy. Chỉ là, chỉ là…”
“Không cần giải thích.” Vỗ vỗ
bả vai cô, Cố Học Võ nhẹ giọng thở dài: “Nếu trải qua lâu như vậy rồi mà anh còn không rõ em đang hờn dỗi thì anh thực không có tư cách đứng ở
đây.”
“Cố Học Võ.” Anh tin cô, anh vậy mà lại tin cô?
Hốc
mắt Kiều Tâm Uyển lại nóng ran, nắm chặt vạt áo của anh, cảm nhận nhịp
đập của trái tim anh. Nước mắt của cô lại không kiềm được tuôn trào.
“Thật ra, thật ra em không ngờ Chu Oánh sẽ chết. Em, em thừa nhận, em, em lúc trước…”
“Suỵt . . .” Anh đưa tay đặt ở bờ môi cô, không cho cô tiếp tục nói: “Không
cần nói nữa, anh biết hết rồi. Nếu đổi lại là anh thì e là thủ đoạn còn
cực đoan hơn em.”
Lúc ở bệnh viện chăm sóc Cố Học Mai, anh có
nghe Đỗ Lợi Tân nói một câu. Đỗ Lợi Tân nói, anh ta có lúc thật sự rất
hận. Cho dù Học Mai thấy anh ta qua lại với các cô gái khác, nhưng không phải cô ấy yêu anh ta sao? Nếu cô ấy thật sự yêu anh ta thì sao lại
không làm gì hết?
Nếu tình yêu của cô ấy kiên định một chút, nếu
cô thật sự yêu anh ta vì sao không hành động gì mà lại có thể dễ dàng
buông tay như vậy? Nói tóm lại, vẫn là không yêu, nếu yêu, thì sao có
thể dễ dàng buông tay như vậy?
Cố Học Võ cũng vào lúc đó mới
hiểu. Không yêu mới có thể buông tay, nếu yêu thì không thể nào buông
tay. Nếu đổi lại là anh thì nói không chừng thủ đoạn của anh so với Kiều Tâm Uyển còn cực đoan hơn. Ngẫm lại, nếu Chu Oánh thật sự yêu anh, cũng phải hành động gì đó.
Không, cá tính của Chu Oánh, anh rất hiểu. Cô vốn suy nghĩ quá nhiều nên rất mẫn cảm. Như vậy tính ra, chuyện năm
đó, cả ba người đều có trách nhiệm. Việc đã đến nước này, anh không muốn nhắc lại nữa. Quá khứ, thì cứ để nó qua đi. Con người phải luôn hướng
về phía trước.
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, ngăn không cho
mình khóc thành tiếng. Nhìn Cố Học Võ: “Cám ơn anh.” Anh cuối cùng cũng
hiểu cho cô.
“Đồ ngốc.” Dịu dàng xoa xoa đầu cô. Cố Học Võ rất
muốn cười, thật ra Kiều Tâm Uyển vẫn lo được lo mất, vẫn băn khoăn này
băn khoăn kia, thật ra chắc là cô đặc biệt không có cảm giác an toàn?
“Tâm Uyển, anh yêu em. Anh sẽ chấp nhận toàn bộ con người em. Em kiêu ngạo,
em được nuông chiều, cho dù là em ích kỷ bốc đồng, anh cũng chấp nhận.
Cho nên, đừng cảm ơn anh.”
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển ôm anh, vùi mặt trong ngực anh cọ cọ: “Em cũng yêu anh.”
Cho nên chấp nhận toàn bộ con người Cố Học Võ, sự lạnh lùng, dịu dàng,
nhiệt tình của anh. Mặc kệ anh thế nào, yêu chính là yêu. Yêu một người
là yêu toàn bộ con người của họ.
“Chỉ như vậy thôi?” Cố Học Võ nhăn mày, tựa trán vào trán cô, nhìn vào mắt cô: “Có phải rất không đủ thành ý quá không?”
Mặt Kiều Tâm Uyển đỏ lên, trong lòng cũng hiểu ý Cố Học Võ: “Anh, anh…”
“Anh cái gì?” Cố Học Võ ôm lấy cô, đi về phòng: “Anh em của anh đói bụng mấy tháng rồi, có phải em cũng nên an ủi nó một chút không?”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển vòng hai tay lên cổ anh để không bị ngã xuống: “Bối Nhi…”
“Con bé đang ngủ.” Cố Học Võ ôm cô bước về phòng của khách ngày hôm qua anh
ngủ: “Trước hết em không cần lo cho Bối Nhi mà nên lo cho anh.”
“Học Võ…” Giọng nói của Kiều Tâm Uyển biến mất trong môi anh. Anh ôm cô vào phòng, đóng cửa, khóa lại.
Sau khi ân ái xong, Kiều Tâm Uyển mệt mỏi thiêm thiếp ngủ. Cố Học Võ đi
trông con gái. Trẻ con ban ngày không thể ngủ nhiều, bằng không buổi tối sẽ thức khuya. Đánh thức Bối Nhi, anh bế Bối Nhi ra phòng khách chơi.
Qua vài ngày ở chung, Bối Nhi đã chịu chấp nhận anh. Anh thích bồng con
gái đưa lên cao, lúc đó con bé sẽ cười khanh khách, chờ lúc anh hạ xuống sẽ cất giọng trẻ con gọi anh “Ba ba”.
Khi Kiều Tâm Uyển tỉnh
lại, nhìn cảnh ấy liền dựa vào cửa, không kinh động hai người chơi đùa,
chỉ nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia chờ đợi, nếu thời gian có
thể dừng lại lúc này thì thật là tốt biết bao?
Cố Học Võ ôm Bối
Nhi đùa giỡn vui vẻ, liếc mắt thấy Kiều Tâm Uyển, anh ôm con gái bước
tới: “Dậy rồi? Có muốn ra ngoài một chút không? Bây giờ đi luôn? Hay là
ăn cơm chiều xong rồi đi tản bộ?”
“Bây giờ đi cũng được.” Thời tiết Đan Mạch cũng không nóng, lúc này bên ngoài đang trời trong mây trắng, thích hợp tản bộ.
“Uhm.” Cố Học Võ không phản đối, bế con gái ra ngoài, đi dọc theo con đường
nhỏ ven bờ sông hướng về phía trước đi, nhìn phong cảnh hai bên, cảm
giác nơi này thực sự giống Thế Ngoại Đào Nguyên.
Trời rất xanh,
nước cũng rất xanh, phong cảnh rất đẹp. Trách sao Kiều Tâm Uyển thích
nơi này như vậy. Cố Học Võ thực vui vẻ, dọc đường chỉ vào phong cảnh dạy con gái học nói. Ở trên bãi cỏ ngoài bờ sông có đặt hai cái xích đu.
Bối Nhi mỗi lần đến đều muốn ngồi xích đu, lần này nhìn thấy, còn chưa
đi đến đã bắt đầu vươn tay chỉ vào.
“Đu, đu.”
Cố Học Võ
cho con ngồi xong, sau đó nhẹ nhàng đẩy ở phía sau. Bối Nhi thích chơi
như vậy, lại cười khanh khách. Anh quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Con
gái thích cái này hả? Trở về Bắc Đô, anh sẽ đặt một cái trong vườn.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu. Nghĩ tới tờ giấy trong túi xách kia, cô nhìn Cố Học Võ: “Anh định khi nào thì về Bắc Đô?”
“Em quyết định đi.” Cố Học Võ nhìn cô: “Em muốn khi nào về thì chúng ta sẽ về.”
“Em nghĩ bây giờ đặt vé máy bay về luôn, được không?” Trong mắt Kiều Tâm
Uyển xẹt qua một tia vội vàng. Cố Học Võ cười cười: “Em thích Đan Mạch
như vậy, ở lâu thêm một chút nữa đi, không vội.”
“Không được.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Em muốn nhanh chóng trở về. Học Võ, anh không cần gạt em.”
“Sao?” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên vài phần khó hiểu: “Anh lừa em cái gì?”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn chặt môi, thật sự không rõ sao anh có thể
bình tĩnh như vậy. Lấy tờ giấy trong túi xách ra, đưa tới trước mặt anh.
“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Anh còn muốn em nói cái gì?”
Cố Học Võ hơi sửng sốt. Ánh mắt đảo qua tờ giấy trên tay cô. Trong mắt
hiện lên vài phần kinh ngạc: “Anh tưởng là anh đã vứt rồi chứ, hóa ra là chưa à?”
“Sao anh có thể vứt đi?” Nước mắt Kiều Tâm Uyển muốn
trào ra: “Sao anh có thể như vậy? Vì sao không nói cho em? Vì sao không
nói sớm cho em? Anh…”
“Tâm Uyển, em nghe anh nói.” Cố Học Võ dừng đẩy xích đu, vươn tay ôm Kiều Tâm Uyển vào lòng: “Chuyện không như em nghĩ đâu.”
“Vậy thì như thế nào?” Nước mắt Kiều Tâm Uyển đã chảy xuống: “Cố Học Võ, ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Anh cũng thật giỏi chịu đựng. Vì sao không
nói cho em biết? Nếu anh nói, em, em…”
“Em tha thứ cho anh, là
bởi vì em thấy cái này?” Sắc mặt Cố Học Võ biến đổi, rút tờ giấy khỏi
tay cô: “Nếu anh nói sớm cho em biết anh bị bệnh, hơn nữa còn mắc bệnh
sắp chết, em sẽ tha thứ cho anh, theo anh quay về Bắc Đô?”
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển gầm nhẹ, lau khô nước mắt trên mặt, không rõ sao
anh có thể bình tĩnh như vậy: “Em không muốn anh chết, em không muốn anh bị bệnh. Học Võ, chúng ta quay về Bắc Đô, em tin nhất định sẽ có cách
cứu chữa. Em không muốn anh chết…” (Ladybug: Sao không ai sợ Bối Nhi
ngồi trên xích đu bị té hết dzậy?? O.O)
“Tâm Uyển.” Cố Học Võ
không biết phải nói gì, nhìn tờ bệnh án kia. Anh vươn tay, xé tờ giấy
thành hai nửa, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
“Nếu anh không bị bệnh, có phải hôm nay em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy không?”
“Cố Học Võ.” Đã là khi nào rồi mà anh còn rối rắm vấn đề này?
“Em nói cho anh biết, có phải nếu anh không bị bệnh, hôm nay em sẽ không
định tha thứ cho anh phải không? Cũng không định tin anh phải không?”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, cô không có đáp án, cô cũng không biết. Chỉ là hôm
nay nhìn thấy tờ bệnh án kia, cô liền thất kinh sau đó lại đau lòng.
Không thể khống chế tâm tình kích động.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm
Uyển cảm thấy lúc này không nên tranh luận vấn đề này, chuyện quan trọng nhất không phải ở đó: “Anh sẽ không sao đâu. Anh sẽ không sao. Chúng ta quay về Bắc Đô, chúng ta đến bệnh viện điều trị. Đừng chậm trễ nữa được không? Em tin y học bây giờ kỹ thuật rất phát triển, anh nhất định sẽ
không sao.”