“Cục cưng. Con là cục cưng của mẹ.” Kiều Tâm Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con
gái, vẻ mặt kiên nghị: “Con yên tâm. Mẹ sẽ không để cho bất cứ người nào cướp con đi. Con là con của mẹ.”
Cô tuyệt đối sẽ không để con
gái của cô gọi người phụ nữ khác là mẹ. Lại càng không cho phép Cố Học
Võ, cướp đi con bé từ tay cô.
“Tâm Uyển, đến ăn canh đi.” Trầm
Thành lúc này đã quay trở lại, vừa quay lại liền nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đang nhìn con gái, vẻ mặt nhu hòa. Đường nét trên mặt thả lỏng.
“Nhìn con như thế làm gì? Con có chạy mất đâu.” Để canh ở đầu giường, Trầm
Thành tuy rằng có thể hiểu được tâm tình Kiều Tâm Uyển, nhưng mà bộ dạng của cô vẫn làm cho anh ta mỉm cười.
Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, nhìn Trầm Thành: “Trầm Thành, em muốn chuyển viện.”
“Hả?” Trầm Thành sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Vì sao?”
“Em rất sợ.” Kiều Tâm Uyển tưởng tượng đến ánh mắt vừa rồi của Cố Học Võ
liền cảm thấy cả người run lên: “Cố Học Võ, anh ta nhất định sẽ cướp bảo bối của em. Em……”
“Không đâu.” Trầm Thành cảm thấy cô suy nghĩ nhiều quá: “Lão Đại sẽ không làm như vậy.”
“Anh ta có thể, anh ta nhất định có thể.” Kiều Tâm Uyển cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dạng đó của Cố Học Võ: “Anh biết không? Vừa rồi anh ta
cười. Nhìn cục cưng cười. Em kết hôn với anh ta ba năm cũng chưa từng
thấy anh ta cười, anh ta thích con bé, anh ta nhất định sẽ cướp con bé
đi.”
“Tâm Uyển.” Trầm Thành có chút chịu không nổi, đến bên
giường ngồi xuống, nắm chặt tay cô: “Em thả lỏng một chút được không?
Em lo lắng quá rồi. Em tin anh đi, lão Đại sẽ không làm vậy.”
Kiều Tâm Uyển không có cách nào yên tâm, nắm tay của Trầm Thành: “Trầm
Thành, em muốn về nhà, anh báo cho mẹ em biết để bà cho người đến đón
em. Còn nữa, đợi em hết ngày ở cữ, chúng ta lập tức kết hôn? Được không? Được không?”
“Được.” Trầm Thành gật đầu, áp chế nội tâm chua
sót, vẻ mặt mỉm cười với Kiều Tâm Uyển muốn làm cho tâm tình đang bối
rối của cô bình tĩnh trở lại.
Có người nói, tình yêu là độc dược, làm cho người ta mắt đui tâm mù. Anh lúc này đã hiểu. Tình yêu quả
nhiên là chất độc nhất trên thế giới này. Rõ ràng biết, trong lòng Kiều
Tâm Uyển chỉ có lão Đại. Rõ ràng biết, cô đem anh ta làm lá chắn. Nhưng
mà lại coi như không biết. Cam tâm tình nguyện đẩy mình vào vực sâu.
“Trầm Thành, cám ơn anh.” Kiều Tâm Uyển thật sự cảm kích. Cô biết cô thực vô
dụng. Trong lòng mỗi người đều có một bóng ma. Bóng ma của cô, chính là
Cố Học Võ. Anh có thể không làm gì cũng khiến cô vì anh lo lắng, vì anh
mà đau khổ. Cô lại xúc động muốn chạy trốn.
“Tâm Uyển.” Trầm
Thành bưng chén canh gà đem tới cho cô uống, nhìn thấy trên mặt cô còn
chưa hết sợ hãi thì có chút bất đắc dĩ. Nhìn thấy cô uống canh gà rồi
anh ta mới thở dài.
“Thật ra em không cần phải sợ anh ấy như vậy. Hai người đã ly hôn rồi. Không phải sao?”
Trong cuộc gặp gỡ trong tiệc đầu năm, Tâm Uyển còn có thể ở trong KTV lớn tiếng hát Em rất độc cơ mà. Kiều Tâm Uyển đó đâu rồi?
“Em. . . . . .” Kiều Tâm Uyển nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ: “Trầm Thành, em có phải rất vô dụng không?”
“Em không có vô dụng.” Trầm Thành cũng không biết phải nói như thế nào: “Là em tự tạo tâm lý cho mình thôi, em lừa gạt chính em là có thể không
thèm để ý Cố Học Võ. Nhưng mà trong lòng em rất rõ, em còn yêu anh ấy.”
“Em không có. . . . . .” Chữ sau cùng khi đối diện với ánh mắt của Trầm Thành giọng cô bỗng nhỏ đi: “Em. . . . . .”
“Tâm Uyển, nếu em thật sự muốn thoát khỏi Cố Học Võ, vậy thì phải giữ vững
dũng khí của em. Đừng để ý đến anh ấy. Đừng quan tâm đến anh ấy. Kiên
trì mục đích của em. Mặc kệ anh ấy làm gì, anh ấy cũng không thể xúc
phạm em.”
Kiều Tâm Uyển im lặng, cũng không biết nói gì. Trầm
Thành nắm chặt tay cô: “Tâm Uyển, anh sẽ cưới em. Anh sẽ làm ba của con
em. Anh sẽ cho em một gia đình. Che chở em, không để em bị tổn thương.
Nhưng mà, anh cũng muốn em dũng cảm đứng lên. Không phải sợ Cố Học Võ,
căn bản không cần để ý người đàn ông đó của em.”
“Hay là trong
lòng em, em căn bản không có khả năng bảo vệ mình? Cũng không có khả
năng bảo vệ con em. Cho nên em có thể tùy tiện để cho Cố Học Võ bế con
đi? Để cho anh ấy muốn thế nào được thế ấy?”
“Không. . . . . .”
Không được. Tuyệt đối không được. Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt quật
cường: “Em sẽ không để cho người khác ôm bảo bối của em đi. Lại càng
không để cho Cố Học Võ có cơ hội này.”
“Đó không phải là kết
luận?” Trầm Thành nhẹ nhàng thở ra: “Bình tĩnh lại, chỉ cần em khẳng
định đứa bé không phải là con anh ấy, mặc kệ anh ấy nói như thế nào,
cũng không được mang con đi.”
Tầm mắt quét sang liếc nhìn đứa bé
còn đang ngủ say kia, khóe môi của Trầm Thành cong lên: “Thật ra con nít mới sinh, bộ dạng đều giống nhau. Em khẳng định, anh ấy cũng không thể
ép em. Nhưng mà em phải dũng cảm. Không được sợ anh ấy. Được không?”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, sự bất an, sự sợ hãi ban đầu thả lỏng ít nhiều: “Em
không sợ anh ta. Em cũng sẽ không để cho anh ta cướp đi đứa con của em.”
“Lại càng không cho anh ấy cơ hội tổn thương em.” Chuyện bốn năm trước, Trầm Thành ít nhiều biết một chút. Kỳ thật nếu Kiều Tâm uyển không chấp nhất như vậy, lão Đại sẽ không lằng nhằng với cô như vậy.
Nếu nói
Kiều Tâm Uyển ở trong cuộc hôn nhân với Cố Học Võ đã bị tổn thương thì
nhất định là do Kiều Tâm Uyển cho anh cơ hội đó. Chỉ cần Kiều Tâm Uyển
kiên định quyết tâm, không để cho Cố Học Võ có cơ hội, như vậy anh ta
tin Cố Học Võ có như thế nào cũng không có thể kiên định đến mức này? Dù sao đều là những đứa trẻ lớn lên cùng nhau, hai nhà lại có giao tình.
“Tâm Uyển, dũng cảm lên. Đừng cho Cố Học Võ có cơ hội tổn thương em. Được không?”
“Được.” Kiều Tâm Uyển cắn răng. Đúng vậy. Trước kia cô ngốc quá, mơ hồ quá, mới có thể hết lần này đến lần khác cho Cố Học Võ có cơ hội tổn thương cô.
Từ giờ trở đi, sẽ không vậy nữa.
Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, cô nên
vì con mà dũng cảm lên. Trong đầu hiện lên hình ảnh đêm hôm ở thành phố
C, anh rõ ràng ghét cô như vậy. Rõ ràng chán ghét cô như vậy, thậm chí
ngay cả con cô anh cũng ghét. Còn bảo cô có mang thai cũng muốn bỏ đứa
bé. Nếu là như thế, anh hiện tại có tư cách gì đòi con?
“Trầm
Thành.” Kiều Tâm Uyển nhìn anh ta, ánh mắt kiên định: “Anh tin em, em
nhất định sẽ dũng cảm đứng lên. Em sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội đến tổn thương em và con em.”
“Vậy là đúng rồi.” Trầm Thành
nhẹ nhàng thở ra, biết nhất thời Kiều Tâm Uyển phải quên Cố Học Võ cũng
là rất khó. Nhưng mà từng bước một. Yêu đến mức tận cùng, đau tới cực
điểm, nói không chừng sẽ thông suốt.
Vì ngày nào đó có thể buông ra, anh ta nguyện ý chờ. Mặc kệ bao lâu, đều nguyện ý chờ.
Cố Học Võ nhìn tài liệu trước mắt, ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua người trước
mắt: “Sao lại không thể tra được tin tức? Một chút cũng không có?”
“Quả thật không có.” Người đó có chút nghi hoặc: “Giống như có người cố ý
che dấu toàn bộ tin tức của cô ta. Chúng ta chỉ có thể truy ra, lúc
trước Lý Lam học đại học ở Mỹ. Nhưng mà cho dù là ảnh chụp trước đây hay là gì khác toàn bộ đều không tìm được.”
” Mỹ?” Chữ đó lần thứ
hai làm cho mi tâm Cố Học Võ nhăn lại, có một ý nghĩ không có khả năng
nảy ra trong đầu, phất phất tay với người trước mắt: “Các cậu ra ngoài
đi.”
“Vâng.” Người kia lui từng bước, bước chân lại chuyển hướng: “Đúng rồi, còn có một việc.”
Người đó nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Cố Học Võ mở miệng, sắc mặt Cố Học Võ
hoàn toàn thay đổi, đứng lên, nhìn chằm chằm người trước mắt.
“Cậu nói chính là thật sự?”
“Vâng.” Người đó khẳng định: “Em đã thu được tin tức xác thực, tin tức này là
thật. Nhưng mà hiện tại chưa có biện pháp giải quyết. Long đường bên đó
rất kín kẽ.”
Hiên Viên Diêu. . . . . .
Trong đầu lại hiện
lên cái tên này. Trên mặt Cố Học Võ có chút không vui, lần trước để Long đường tha choTả Phán Tình, anh ta đã lấy được thị trường châu Âu và
Trung Đông. Chẳng lẽ anh ta còn thấy chưa mãn nguyện?
“Cậu trước
tiên cứ theo dõi tiếp. Tạm thời không cần bức dây động rừng.” Cố Học Võ
trong lòng đã có chủ ý: “Không cần kinh động Hiên Viên Diêu, trong
khoảng thời gian này mọi người cứ làm việc của mình là được.”
“Vâng, anh Võ.” Người nọ gật đầu, sau đó rời đi. Ánh mắt Cố Học Võ đảo qua tư
liệu trước mắt. Lý Lam, 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học ở Mỹ về. Cô
gái trong ảnh chụp vui vẻ cười tươi nhìn trẻ đẹp.
22 tuổi? Con
gái một trong nhà? Nói cách khác, Lý Lam căn bản không có chị em sinh
đôi. Là cô ta gạt người. Cô ta không có chị em sinh đôi thì làm sao có
khả năng là bản sao của Chu Oánh?
Không. Cố Học Võ phủ nhận điều
này. Chu Oánh năm năm trước đã tốt nghiệp đại học, hiện tại hẳn là hai
mươi sáu. Tấm ảnh Lý Lam đeo trên tay cầm hành lý rõ ràng chính
là Chu Oánh.
Nhưng mà ánh mắt của một người sẽ không sai, trên
ảnh chụp Lý Lam, vẻ mặt tươi cười xinh đẹp, nhưng mà còn có một chút
thanh thuần. Lại nhìn ảnh chụp Chu Oánh. Rõ ràng có chút đau thương.
Cô đau lòng cái gì?
Cố Học Võ không thể hiểu. Bốn năm trước, cô vì nguyên nhân gì mà rời đi,
anh đến giờ cũng không biết. Cô hiện tại ở đâu? Mục đích Lý Lam xuất
hiện là gì?
Cố Học Võ có chút ngồi không yên, chờ mong lâu lắm, mất mác lâu lắm rồi. Anh muốn cho chính mình một đáp án.
Lý Lam rời khỏi tòa nhà làm việc, đang hướng về bãi đậu xe, đột nhiên nhìn thấy Cố Học Võ xuất hiện ở trước mặt cô, trên mặt có chút kinh ngạc,
nhưng mà rất nhanh liền nở nụ cười. Đi đến trước mặt ngẩng đầu lên nhìn
anh.
“Cố Học Võ, cám ơn lần trước anh ra tay giúp đỡ. Em đang muốn tìm thời gian mời anh dùng cơm.”
“Không có gì.” Cố Học Võ lắc đầu: “Tôi tới tìm em là có việc khác.”
“Vâng.” Ánh mắt Lý Lam nhìn một vòng, chỉ chỉ quán cà phê đối diện công ty:
“Không bằng chúng ta đến quán đối diện ngồi từ từ nói chuyện được
không?”
Hiện tại là thời điểm tan tầm, cô ta cũng không cho rằng Cố Học Võ sẽ thích đứng ở ven đường bị người khác nhòm ngó.
Cố Học Võ khẽ gật đầu, cũng không chờ Lý Lam, liền đi nhanh về hướng quán
cà phê. Lý Lam nhìn bóng dáng của anh, hơi hơi nhướng mi tâm.
“Thật sự là một chút phong độ cũng không có.” Thật không biết sức quyến rũ ở
đâu mà làm cho người ta thích, một người đàn ông lãnh tình như vậy.
Vào quán cà phê, Lý Lam không vội mở miệng, gọi hai ly nước, hai tay đặt
chồng lên nhau đặt phía trước người, ánh mắt đảo qua mặt Cố Học Võ.
“Nghe nói anh được triệu hồi về Bắc Đô, chúc mừng.”
Cố Học Võ không nói lời nào, việc anh được thuyên chuyển nội bộ là chuyện
của tuần sau, lệnh điều còn chưa có hiệu lực chính thức. Lý Lam đã biết, người phụ nữ này……
“Cám ơn.” Vẻ mặt không thay đổi, anh bưng ly
nước trước mặt lên uống một ngụm, ánh mắt nhìn người trước mắt. Diện mạo giống nhau, hơi thở giống nhau, thậm chí cử chỉ cũng có vài phần giống. Nhưng mà anh lại có thể rõ ràng nhận ra, người trước mắt không phải Chu Oánh.
“Cô lần trước nói, cô có một người chị song sinh?”