“Nhất định thế.” Anh nói không là sẽ không sao? Kiều Tâm Uyển mới không cho
anh bế: “Đây là con gái tôi, không phải con anh, nó không cần anh bế.”
Cố Học Võ dằn cơ với cô, anh cố ý vươn tay, không đạt mục đích thì không
buông xuôi. Hai tay đặt ở phía sau lưng đứa bé, Kiều Tâm Uyển sốt ruột
muốn cướp lại nhưng sợ làm đau con, bất đắc dĩ đành buông lỏng tay ra.
Nhưng ai biết, đứa bé vốn đang ngủ, vừa được tay Cố Học Võ ôm lại bắt
đầu òa khóc oe oe.
Ớ. . . . . .
Trên trán lại hiện lên ba
vạch hắc tuyến, sắc mặt Cố Học Võ có vài phần xấu hổ. Nhìn baby bé nhỏ
trong lòng mình, hai tay anh không thuần thục lắm vỗ vỗ sau lưng con,
bắt chước những sản phụ khác lúc vừa rồi gặp ở hành lang đều làm như vậy khi bế con. Anh vỗ không tốt lắm, anh càng vỗ, cục cưng càng khóc dữ
hơn.
“Oe oe oe. . . . . .”
Âm thanh ấy vô cùng chói tai
lại càng kích thích. Trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên một tia đau lòng,
tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vươn tay bế con từ trên tay
anh. Cẩn thận thả xuống, vỗ vỗ. Rất thần kỳ, con bé vừa đến tay cô liền
nín khóc. Thậm chí Kiều Tâm Uyển còn không nói đến một câu. Cục cưng vừa được ôm vào lòng cô là nín khóc ngay.
“. . . . . .” Hắc tuyến
càng lúc càng rõ ràng. Sắc mặt Cố Học Võ có chút bất ngờ. Trừng mắt với
cục thịt nhỏ kia. Rất không thể tin được, anh lại vươn tay, lần này khó
hơn nhiều.
Kiều Tâm Uyển bảo vệ quá chặt chẽ, chính là không cho Cố Học Võ thực hiện được: “Không được chạm vào con bé.”
Khóe miệng Cố Học Võ hơi hơi giật giật. Vẫn tiến lên nhì nhèo với Kiều Tâm
Uyển. Anh cố chấp vươn tay, cố chấp nhất định phải bế được cục thịt nhỏ.
“Anh làm gì. . . . . .” Kiều Tâm Uyển sốt ruột, người còn chưa khỏe lại.
Phía dưới có chút đau. Bác sĩ nói sau khi sinh trong vòng nửa tháng tử
cung co rút lại nên có thể sẽ hơi đau.
Cô cảm giác mình chỉ dùng
lực một chút là có máu chảy ra. Bất đắc dĩ, mặt biến sắc, lực trên tay
buông lỏng vài phần. Cô buông lỏng, Cố Học Võ lại nắm lấy cơ hội, đem
cái cục thịt nhỏ kia bế sang tay mình. Nhưng hai má cục cưng vừa mới
chạm vào áo sơmi trước ngực Cố Học Võ lập tức liền oe lên một tiếng khóc nức nở.
Sắc mặt Cố Học Võ lúc này khó coi đến cực điểm. Nhìn cục thịt nhỏ ở trong lòng mình khóc oe oe không ngừng, khóe miệng anh cũng
co rút. Cái vẻ mặt kia của Kiều Tâm Uyển xem ra phải gọi là vô cùng tốt.
Đáng đời. Ai bảo anh không cần con tôi, con gái cũng không muốn anh. Hừ.
Kiều mẹ chạy nhanh đến vươn tay bế đứa nhỏ trên tay mình. Liếc mắt nhìn Tâm
Uyển một cái: “Con đó. Mau ngủ đi. Mẹ dỗ bé ngủ, con cũng ngủ đi.”
“Mẹ. . . . . .” Kiều Tâm Uyển tức giận chỉ vào Cố Học Võ: “Anh ta ở đây, con ngủ không được. Mẹ đuổi anh ta đi ra đi.”
“Tâm Uyển. . . . . .” Đứa con gái này. Càng lớn càng tùy hứng, cứ nghĩ nó
làm mẹ rồi sẽ thay đổi chứ. Kiều mẹ có chút khó xử nhìn Cố Học Võ, muốn
anh đi ra ngoài.
Đối với người con rể này, trong lòng Kiều mẹ rất phức tạp. Từ nhỏ Tâm Uyển đã quấn lấy Cố Học Võ, tâm tư kia rất rõ
ràng, chỉ cần là người đều nhìn ra được.
Nghĩ đến hai nhà môn
đăng hộ đối, thực sự ở bên nhau cũng coi như một cái nhân duyên tốt đẹp. Cũng không ngờ Cố Học Võ lại có bạn gái trước. Vốn nghĩ hai người không còn cơ hội. Ai ngờ hai người lại ở với nhau. Kết hôn ba năm, thời gian
này con gái sống thế nào, bà cũng biết ít nhiều. Nhưng không có cách nào để trách Cố Học Võ. Con gái từ nhỏ đã tùy hứng? Lại bị bà và ba nó làm
hư. Làm việc thì nông nổi lại không suy nghĩ. Cố Học Võ từ nhỏ đã tâm
cao khí ngạo. Làm sao chịu được cá tính của Tâm Uyển?
Bà nhìn
quan hệ của con gái và Cố Học Võ càng ngày càng căng thẳng. Khuôn mặt
tươi cười của con gái càng ngày càng ít gặp. Bà muốn khuyên con ly hôn,
lại không mở miệng được. Sống cùng một người không yêu mình cả đời, thật sự rất vất vả. Nhưng con gái lại cố chấp. Nhắc tới việc này liền phản
ứng lại ngay. Nói cho dù chết cũng phải giữ cái vị trí cô Cố đó. Thái độ bốc đồng như vậy, Kiều mẹ cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý cô.
Thật vất vả hai người mới ly hôn. Tâm Uyển lại mang thai. Mặc dù con gái năm lần bảy lượt nói đứa bé này là con Trầm Thành, thậm chí Trầm Thành cũng nói như vậy. Nhưng bà lại cảm thấy có gì đó là lạ. . . . . .
Cố
Học Võ không có nghe được lời nói của hai mẹ con Kiều gia. Ánh mắt chỉ
dừng ở cục thịt nhỏ kia thôi. Khuôn mặt nho nhỏ, vừa đến trên tay Kiều
mẹ liền không khóc nữa.
Hít hít cái mũi, dáng vẻ muốn ngủ. Kiều
mẹ vỗ vỗ lưng con bé, bé con liên bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng còn có vài phần ủy khuất.
“Đúng là tiểu yêu tinh.”
Kiều mẹ có
chút bất đắc dĩ, tức giận liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, đem tiểu
bảo bảo đặt lên giường nhỏ: “Con bé với con lúc nhỏ giống nhau như đúc.”
Kiều Tâm Uyển lúc nhỏ cũng không muốn ba bế, không ngờ con gái cô cũng như vậy.
“Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển có chút đắc ý, đưa mắt nhìn con
mình, con gái ngoan. Quả nhiên là con của Kiều Tâm Uyển cô, không để cho cô mất mặt: “Con gái con phân biệt được người nào là người họ Kiều.
Đương nhiên không thích người khác bế.”
Hai chữ ‘người khác’ kia
được đặc biệt nhấn mạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn hếch lên, rõ ràng còn đau,
lại cười đến đắc ý. Ánh mắt Cố Học Võ tối lại, hơi hơi nheo hai tròng
mắt, nhìn trừng trừng người phụ nữ trước mặt.
Anh là người khác?
Kiều Tâm Uyển, cô đừng tưởng ghê gớm. Con, anh cũng có một nửa
đấy. Xoay người nhìn tiểu bảo bảo, lúc này đã nhắm mắt lại
đang ngủ. Cái bộ dáng không phải nói là đáng yêu mà là rất rất đáng yêu.
Khóe môi lại mím chặt. Vừa muốn nói gì, thì cửa phòng bệnh lúc này bị người đẩy ra. Trầm Thành đến.
“Tâm Uyển. Ăn cơm.” Trầm thành vào cửa, mang theo hai cái bình giữ ấm thật
to. Lúc này nhìn thấy Cố Học Võ thì sửng sốt một chút.
“Lão Đại?” Sao anh ấy lại ở đây? Đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, cô cũng không kiêng dè, cười ôn nhu với Trầm Thành.
“Anh yêu, người anh em tốt này của anh nói muốn đến thăm bảo bối của anh. Còn mua một đống đồ nữa.”
Cô cao thêm giọng nhấn ba chữ ‘anh em tốt’, Trầm Thành lập tức liền hiểu
được, đi đến trước giường để hộp giữ nhiệt xuống, một tay ôm bả vai Kiều Tâm Uyển.
“Có mệt hay không? Cục cưng có gây ầm ĩ cho em hay không?”
“Không có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt hạnh phúc: “Em thật sự rất tốt, con gái cũng rất ngoan, rất biết nghe lời. Giống em.”
“Vậy là tốt rồi.” Trầm Thành nhẹ nhàng thở ra. Nhìn Cố Học Võ: “Lão Đại. Cám ơn anh đã đến thăm bảo bối. Em sẽ chăm sóc bọn họ.”
Ngụ ý chính là anh có thể đi rồi. Cố Học Võ nhìn Trầm Thành cùng Kiều Tâm
Uyển ở trước mặt mình ân ái? Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Tầm mắt
trở lại trên người đứa bé. Vừa định nói cái gì thì phát hiện Kiều mẹ
đang há to miệng vẻ mặt quái dị.
Khóe miệng nhấp máy, mở miệng với Trầm Thành: “Không có việc gì? Anh đi trước.”
“Cám ơn lão Đại.”
“Không tiễn.” Kiều Tâm Uyển sẽ không để mặt mũi cho anh, ánh mắt chỉ nhìn Trầm Thành: “Trầm Thành, mấy thứ kia, em nghĩ cục cưng nhất định không
thích. Anh ném đi.”
Cố Học Võ còn chưa ra khỏi cửa. Lời của cô
chính là cố ý nói cho anh nghe. Nhìn thấy bước chân của anh dừng một
chút, cô tiếp tục mở miệng: “Anh không biết đâu, anh em tốt của anh mà
bế là cục cưng khóc ngay. Cục cưng cũng bị dọa tới rồi. Cục cưng nhất
định sẽ không thích đồ mà anh ta tặng, anh đem ném hết đi.”
Trầm
Thành cũng thấy trên sofa phòng bệnh có một đống đồ dùng trẻ con, vẻ mặt có chút xấu hổ. Nhìn Kiều Tâm Uyển liếc mắt một cái: “Thôi, ném đi rất
uổng. Chút nữa xem người của phòng bệnh khác có cần không, chúng ta đưa
cho người khác cũng được.”
“Cám ơn, anh là tốt nhất.” Kiều Tâm
Uyển thực vui vẻ, cũng không quản trưởng bối còn ở đây đã choàng tay ôm
cổ Trầm Thành, hôn một cái lên mặt anh.
Vẻ mặt Trầm Thành bất đắc dĩ: “Em đó, nghịch ngợm muốn chết.”
“Em đói bụng.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy hộp giữ ấm anh đặt ở đầu giường: “Em muốn ăn cơm.”
“Ừ.” Trầm Thành nở nụ cười: “Tất cả đều là đồ ăn em thích. Anh đã mời giúp
em một vú nuôi trong một tháng. Nhưng phải ngày mai mới có thể đến, dù
sao thì thời gian cũng gấp quá.”
“Không sao. Anh còn nhớ là được rồi.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hạnh phúc: “Cục cưng thật hành phúc, có người ba tốt như vậy.”
“Con bé là con gái anh mà. Đương nhiên anh sẽ đối với con tốt một chút.”
“Chẳng lẽ anh không cần đối tốt với em một chút?” Kiều Tâm Uyển nhướng đôi mi thanh tú, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Anh cũng không dám. Con gái là tiểu công chúa của anh, còn em chính là nữ
vương của anh.” Trầm Thành rụt rụt cổ, vẻ mặt thê nô vô cùng: “Được rồi. Nữ vương bệ hạ, hiện tại có thể mời người ăn cơm chưa?”
“Phê
chuẩn.” Kiều Tâm Uyển cười đến vui vẻ, lúc này Cố Học Võ đi tới cửa
phòng bệnh, cô cũng không nhìn anh, chỉ cùng Trầm Thành đùa với nhau.
Vô cùng thân thiết ăn đồ ăn anh lấy cho mình: “Thơm quá.”
Trong lòng Kiều Tâm Uyển tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc. Chủ động ngẩng đầu hôn lên mặt Trầm Thành một cái.
“Trầm Thành, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Ánh mắt Trầm Thành sủng nịch. Biết rõ mọi điều trước mắt
tất cả chỉ là diễn, cũng diễn quá nhập tâm, không thể tự kềm chế.
Cố Học Võ không nhìn nữa, mở cửa, đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Giống như bên trong mọi thứ đều không liên quan đến anh. Nhưng sau khi ra khỏi
cửa, anh nắm tay thật chặt, vẻ mặt có phần ngưng trọng.
Anh rời
khỏi, Kiều Tâm Uyển cũng không diễn nữa. Bởi vì mẹ đã ở đây. Từ thành
phố C quay về không lâu, thì cô phát hiện mình mang thai. Đứa bé này cô
vẫn luôn chờ mong nhưng cô và Cố Học Võ đã ly hôn.
Cô bất đắc dĩ
phải lôi Trầm Thành ra làm lá chắn. Nói đứa nhỏ là của anh. May mà Trầm
Thành cũng phối hợp, ở trước mặt ba mẹ cô đều không có lộ ra.
Bây giờ Cố Học Võ dây dưa tới cửa. Cô càng muốn cho ba mẹ biết, đứa bé là
con của Trầm Thành, không phải của Cố Học Võ. Quay sang, nhìn thấy vẻ
mặt khiếp sợ của Kiều mẹ. Cô đột nhiên cảm thấy đồ ăn rất ngon, đem đồ
ăn trước mặt giải quyết hết. Cô ngẩng đầu nhìn Kiều mẹ: “Mẹ, bây giờ mẹ
đã rõ chưa? Đứa bé là con của Trầm Thành, không phải của Cố Học Võ. Con
và Trầm Thành sẽ kết hôn.”
“Tâm Uyển. . . . . .”
Đứa bé là của Trầm Thành? Nếu trước kia chưa thấy đứa bé, bà cũng tin như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé rõ ràng là cực kỳ giống Cố
Học Võ.
Con gái bây giờ đang diễn trò gì vậy, trong mắt Kiều mẹ
tràn đầy lo lắng. Định nói cái gì, Trầm Thành lại như cảm nhận được tầm
mắt của bà.
“Bác gái, bác không cần lo lắng, con sẽ đối tốt với
Tâm Uyển.” Trầm Thành cam đoan. Thu dọn đồ ăn rồi đổ chiếc bình thủy ra: “Tâm Uyển, lại đây, uống canh đi.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu. Nghĩ đến vừa rồi sắc mặt Cố Học Võ như ăn phải ruồi bọ, làm cho khoảng
thời gian cô tối tăm tiêu tán không ít.
Hừ.
Cố Học Võ,
trước kia là tôi ngu, là tôi ngốc mới nhìn không ra, mới cho anh cơ hội
tổn thương tôi. Về sau tôi sẽ không cho anh cơ hội, tôi xem anh làm thế
nào để tổn thương tôi.
Không. Không đúng. Tôi không những không
để cho anh có cơ hội tổn thương tôi. Tôi còn muốn cho anh biết, Kiều Tâm Uyển tôi cũng không phải là dễ chọc. Muốn cướp con gái tôi? Không chỉ
nói cửa chính mà cửa sổ cũng không có đâu. Không tin, chúng ta cứ chờ
coi.