Cố Học Võ? Anh tưởng
bảo mẹ anh ra mặt thì tôi sẽ khuất phục sao? Anh đúng là xem thường tôi. Trong đầu Kiều Tâm Uyển đã quyết định. Trên mặt cũng có ý cười mời Uông Tú Nga ngồi xuống.
“Không cần phải khách sáo như vậy. Không cần
cám ơn đâu.” Uông Tú Nga thở dài: “Tâm Uyển, ở trong lòng bác vẫn luôn
coi con là con gái của bác. Con và Học Võ không đi được tới cuối cùng là Học Võ nhà bác không có phúc khí.”
“Bác gái khách sáo rồi.” Ba
năm hôn nhân Kiều Tâm Uyển hiểu người mẹ chồng này vẫn tốt với mình.
Song hôn nhân không chỉ có mẹ chồng tốt là được. Còn phải có chồng tốt
nữa cơ, chồng không tốt thì mẹ chồng cho dù tốt cũng như không.
Uông Tú Nga xua tay, ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía đứa bé sơ sinh
Kiều Kiệt ôm trên tay. Cảm giác được tầm mắt của bà, Kiều Tâm Uyển lặng
lẽ đưa mắt ra hiệu cho Kiều Kiệt. Kiều Kiệt đặt đứa bé xuống giường.
Uông Tú Nga thu hồi ánh mắt, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tâm Uyển, con thế nào? Cơ
thể thấy sao? Có khó chịu chỗ nào không? Sinh thường hay sinh mổ vậy?”
“Sinh thường ạ.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến lần nguy hiểm ấy đến bây giờ vẫn thấy sợ.
Cố Học Võ có phải ỷ vào lúc đó anh giúp cô một lần, cùng cô sinh con gái
ra mà đòi quyền lấy con không? Nếu là như thế thì anh quá ngây thơ rồi.
“Sinh thường tốt, sinh thường tốt.” Vẻ mặt Uông Tú Nga thả lỏng: “Việc này
đối với sự bình phục của mình cũng tốt mà với em bé cũng tốt.”
“Đúng vậy ạ.” Kiều Tâm Uyển rất điều này: “Bây giờ mới ba ngày đã có thể xuống giường. Nếu như mổ đẻ thì ít nhất phải bảy ngày.”
“Xuống giường?” Uông Tú Nga hơi căng thẳng nhìn cô: “Cũng không được xuống
giường đâu. Thời gian này con cố gắng nằm trên giường, chú ý nghỉ ngơi,
giữ gìn sức khỏe cho tốt. Con biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Cô sẽ tịnh dưỡng tốt cơ thể để đối phó với người nhà Cố gia.
Uông Tú Nga thở phào nhẹ nhõm nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tâm Uyển? Bác có thể xem cục cưng không?”
“Vâng .” Kiều Tâm Uyển tin Uông Tú Nga tuyệt đối không đến nổi vừa đến bệnh
viện đã ra tay cướp đứa bé. Uông Tú Nga thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi
đến trước giường bé sơ sinh. Ánh mắt dừng ở gương mặt đứa bé ấy, trong
mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hơi sáng tỏ.
Đúng vậy, bà đã nhìn Kiều Tâm Uyển trưởng thành. Cố Học Võ yêu cô hay không là chuyện khác
còn Kiều Tâm Uyển yêu Cố Học Võ hay không thì tất cả mọi người đều biết. Một đứa con, một đứa con của Cố Học Võ.
“Được, được. Bộ dạng cục cưng rất tốt.” Hốc mắt Uông Tú Nga hơi cay cay, vươn tay muốn chạm vào
khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con nhưng lại phát hiện Kiều Kiệt giống như
đang đề phòng kẻ trộm mà nhìn bà.
Bà lúc này mới phát hiện từ khi mình bắt đầu tiến vào đến bây giờ, Kiều Kiệt ngay cả chào hỏi cũng chưa nói một lời.
“Tiểu Kiệt.” Cố mỉm cười, cười đến mức không tự nhiên lắm, vẻ mặt Uông Tú Nga có chút khát khao: “Để bác ôm bé một cái.”
“Không.” Thái độ của Kiều Kiệt rất lạnh lùng. Vốn việc làm của Cố Học Võ không
liên quan đến trưởng bối Cố gia. Anh ta làm như không biết, thái độ đối
với trưởng bối Cố gia cũng thế. Nhưng bây giờ người nhà Cố gia muốn tới
cửa đòi đứa bé, vậy cần hỏi xem anh ta có đồng ý hay không đã.
“Con bé là của Kiều gia chúng tôi, về sau cũng họ Kiều, không liên quan đến họ Cố.”
“Tiểu Kiệt?” Sắc mặt Uông Tú Nga ngớ ra, quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tâm
Uyển, con ở Cố gia ba năm, bác luôn xem con như con gái. Con và Cố Học
Võ ly hôn, bác dù sao cũng xem như là trưởng bối của con. Con sinh con
bác muốn bế một chút cũng không được sao?”
“Bác gái.” Kiều Tâm
Uyển cất giọng nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định: “Nếu chỉ bế em bé một chút thì con không ngại. Song con bé là bảo bối của con. Con hy vọng
bác có thể hiểu.”
Ý từ không cần phải nói thêm, Uông Tú Nga cũng đã hiểu: “Nhưng con bé là của Học…”
“Con bé là con Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển một mực khẳng định, nhìn Uông Tú
Nga: “Bác gái, bác có biết Học Võ ghét con bao nhiêu không? Chúng con
kết hôn ba năm, anh ta chưa từng chạm qua con một lần. Cho nên đứa bé
này không phải của anh ta.”
Uông Tú Nga ngây ngẩn cả người, vẫn
biết con trai với con dâu bất hòa nhưng không ngờ lại bất hòa đến tình
cảnh này. Ánh mắt lại nhìn đứa bé? Ngũ quan ấy, dung mạo ấy, rõ ràng là
phiên bản của Học Võ. Sao có thể không phải con của Học Võ chứ?
“Tâm Uyển . . . . . .” Bà hiểu Tâm Uyển. Cô yêu Học Võ nhiều năm như vậy?
Sao có thể đột nhiên ở bên người đàn ông khác: “Thực ra bác thật sự hy
vọng con và Học Võ có một kết cục tốt đẹp.”
“Con và anh ta đã kết thúc.” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển trong veo nhìn Uông Tú Nga, thần sắc vô
cùng bình tĩnh: “Bác gái, con mong bác có thể hiểu.”
“Bác hiểu.”
Uông Tú Nga gật gật đầu. Cũng không sợ Kiều Kiệt ngăn cản, bà vươn tay
bế đứa bé. Lúc này bé vừa bú xong, đang ngủ rất say, khuôn mặt bé bỏng
hơi hơi nghiêng qua. Một tay bé cho vào miệng mút mút, nhìn vô cùng đáng yêu.
Bàn tay ôm chặt lấy đứa bé, đây chính là cháu gái của bà. Bà đã mong có đứa cháu gái lâu như vậy rồi. Nhưng hiện tại. . . . . .
“Tâm Uyển.” Uông Tú Nga vẫn nhịn không được nói: “Con còn trẻ? Nghe nói con
muốn ở bên Trầm Thành? Bác nghĩ các con về sau sẽ có đứa con khác. Đứa
bé này vẫn để mang họ Cố được không con?”
“Dựa vào cái gì ạ?”
KIều Kiệt bất chấp, trừng mắt nhìn Uông Tú Nga: “Bác gái, bác nói chuyện hay làm việc cần phải có lương tâm chứ. Cố Học Võ mấy năm nay ra sao
với chị con, mọi người đều biết. Hừ, hiện tại chị ấy sinh con, các người liền bắt đầu trông ngóng. Vậy tính cái gì đây? Chỉ cần con không cần mẹ à?”
“Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển phóng một ánh mắt qua, vẻ mặt có chút không vui: “Sao em nói chuyện với trưởng bối như thế.”
“Hứ. Thôi đi.” Kiều Kiệt không mua nợ đâu. Ôm lại bé từ tay Uông Tú Nga, cẩn thận bỏ vào giường trẻ sơ sinh, đứng dậy nhìn thẳng vào vẻ khẩn khoản
trong mắt bà.
“Bà ấy là trưởng bối sao? Nếu bà ấy thật sự lưu tâm đến cô con dâu này thì tại sao không ngăn cản chị và Cố Học Võ ly hôn?
Nếu bà ấy thật sự lưu tâm đến chị thì tại sao không giáo dục chính con
trai bà ấy tốt một chút? Nhìn những chuyện quá đáng mà Cố Học Võ đã làm
quả thật không giống con người. Bây giờ chị sinh con, bà ấy lại muốn
cướp, vậy càng không phải là người.”
Tuổi trẻ bốc đồng, nói
chuyện thằng thắng. Kiều Kiệt nói một phen e rằng Uông Tú Nga cứng họng. Mặc dù bà tự nhận bà đối xử với Kiều Tâm Uyển không tệ nhưng dù sao vẫn thương con trai mình hơn. Chứng kiến con không hạnh phúc, bà cũng không có cách nào. Khuyên cũng khuyên rồi, nói cũng nói rồi nhưng Cố Học Võ
chưa bao giờ là một người biết nghe lời khuyên của người khác.
Anh quyết định kết hôn cùng Kiều Tâm Uyển chưa từng nghe qua ý kiến ba mẹ.
Quyết định cùng Kiều Tâm Uyển ly hôn cũng không nghe ý kiến ba mẹ. Bà
cũng đành vậy chứ biết làm cách nào.
Nhìn thấy ánh mắt Uông Tú
Nga xấu hổ, Kiều Tâm Uyển cũng không biết nên nói gì. Quả thật cô ở Cố
gia tuy rằng chưa hề bị ức hiếp nhưng cuộc sống hôn nhân lạnh lẽo bằng
mặt không bằng lòng mấy năm kia Cố gia ai cũng biết.
“Kiều Kiệt,
chuyện này không liên quan đến bác gái.” Nếu Cố Học Võ là một người chịu nghe lời khuyên của người khác thì đã không phải là Cố Học Võ. Ngẩng
đầu, ánh mắt cô thản nhiên đối diện với Uông Tú Nga: “Bác gái. Rất cảm
ơn bác đã tới thăm con. Nhưng con không thể đồng ý với bác. Đứa bé là
của Kiều gia, không phải Cố gia. Con sẽ lập tức kết hôn với Trầm Thành.
Hy vọng bác có thể chúc phúc chúng con.”
“Tâm Uyển. . . . . .”
Uông Tú Nga hơi khó hiểu. Trầm Thành thích Kiều Tâm Uyển à. Tại sao bà vẫn không biết? Nhưng hiện tại không phải bà không nhìn ra vấn đề. Nghĩ đến Trầm mẹ ngày đó tìm bà nói bà ấy sẽ không tán thành Tâm Uyển thành
đôi với Trầm Thành.
“Bác gái, bác đi đi.” Kiều Tâm Uyển không muốn nhìn thấy người nhà Cố gia, một người cũng không muốn.
“Bác đi.” Uông Tú Nga thở dài. Nghiệp chướng là con trai tạo ra thì để con
trai tự giải quyết đi. “Tâm Uyển, bác có thể đi nhưng bác muốn nhắc nhở
con một việc. Con yêu Học Võ, Học Võ không yêu con, con gả cho nó, làm
con thống khổ ba năm. Bây giờ con muốn gả cho Trầm Thành, bác có thể
chúc phúc nhưng mà con tự hỏi lương tâm mình đi. Người con yêu là ai?
Rốt cuộc là Trầm Thành hay là Học Võ. Nếu con không yêu Trầm Thành cần
gì phải ở bên nó? Chẳng lẽ chỉ vì dùng nó làm lá chắn giúp con giải
quyết Học Võ sao? Vậy con thật sự quá tàn nhẫn với Trầm Thành rồi. Cách
làm của con hiện tại so với Học Võ lúc trước có khác biệt gì đâu?”
Sắc mặt Kiều Tâm Uyển tái nhợt gần như nói không nên lời. Kiều Kiệt muốn
nói gì đó nhưng Uông Tú Nga lại lần nữa mở miệng: “Tâm Uyển, bác thương
con thật lòng. Bác thật sự xem con như con gái. Các con đều từ bé lớn
lên bên nhau. Bác hy vọng tất cả các con đều hạnh phúc.”
Nói xong những lời này Uông Tú Nga lại liếc mắt nhìn cháu gái trong giường trẻ, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh.
“Chị.” Sau khi bà đi rồi Kiều Kiệt mới thấy sắc mặt Kiều Tâm Uyển rất xấu. Anh ta chạy nhanh đến ngồi xuống trước giường bệnh: “Chị đừng nghe bà ấy
nói lung tung, Trầm Thành yêu chị như thế. Hai người ở bên nhau sẽ hạnh
phúc.”
“Đúng không?” Kiều Tâm Uyển không xác định? Cô trước đây
rất yêu Cố Học Võ nhưng sau này thì sao? Không phải cũng không hạnh
phúc?
“Kiều Kiệt? Em có cho rằng con người chị rất ích kỷ không?” Hình như luôn như vậy, cô ích kỷ luôn thích áp đặt ý kiến của mình lên
người khác. Cô nói phải kết hôn với Trầm Thành, Trầm Thành cũng bằng
lòng.
Nhưng cô có thể yêu Trầm Thành không? Có thể chứ? Trong cuộc sống sau này, cô có quên được Cố Học Võ mà yêu Trầm Thành không?
“Ai nói chị ích kỷ?” Kiều Kiệt nghe không được câu này: “Vì tình yêu mà sử
dụng một chút thủ đoạn thì đã làm sao. Đây chính là điều chị đã nói.”
“Đúng vậy. Là chị nói.” Sau đó vì chút thủ đoạn này cô cũng phải trả giá đắt, đau khổ đến bây giờ. Thở dài, cô đột nhiên cảm thấy mệt. Nằm lại trên
giường, kéo cao chăn che mặt.
“Chị.” KIều Kiệt ghét nhất nhìn
Kiều Tâm Uyển như thế, bộ dạng bất động như sắp chết vậy: “Chị đừng thế
này được không? Có chút khí phách, xuất ra chút dũng khí đi. Chị còn
không biết mục đích mẹ Cố Học Võ nói như vậy sao? Còn không phải ép chị
giao con ra à? Chị đừng mắc mưu.”
“Em đừng nói nữa.” Kiều Tâm Uyển mệt mỏi: “Chị ngủ một giấc, em trông chừng cục cưng nha.”
“Chị.” Kiều Kiệt tức giận, bà chị này không có bản lĩnh, bị Cố Học Võ ức hiếp
thì thôi đi bây giờ còn để những người khác của Cố gia ức hiếp. Có quá
vô dụng rồi không?
Kiều Tâm Uyển không trả lời, cô không phải sợ
người nhà Cố gia, càng không tính giao con. Cô đang suy nghĩ quan hệ của cô với Trầm Thành.
Trầm Thành rất yêu cô, cô biết thế nhưng cô
có muốn kết hôn cùng anh hay không? Ban đầu vẫn luôn rất khẳng định câu
trả lời nhưng lúc này đột nhiên cô không xác định.
Ý thức lờ mờ,
lại cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng cô lại ngủ. Khi mở mắt lần nữa thì bên ngoài trời đã tối rồi. Ngủ lâu quá nên hơi mệt, tính gọi Kiều Kiệt
lại bị cái người ngồi trước giường bệnh làm cho hoảng sợ.