“Kiều Tâm Uyển.” Giọng của anh rất nhẹ, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Con gái cũng là con của tôi.”
Mọi chuyện trước khi con sinh ra đều không tính đến nữa. Nay đứa bé đã sinh ra rồi, đó là một sinh mệnh, sinh mệnh ấy sẽ có ý thức của chính mình.
Về sau sinh mệnh ấy sẽ từ từ lớn lên. Anh không thể cứ buông tay như
vậy. Nhìn cục thịt hồng hồng kia, anh cũng không có cách nào thuyết phục chính mình.
“Con bé cũng đã sinh ra, nó cũng là con gái tôi.”
“Đúng vậy, là đứa con gái mà anh không cần đến.” Hiện tại Kiều Tâm Uyển là
người mẹ mạnh mẽ. Trên thế giới này không có gì có thể sánh với địa vị
của con gái trong lòng cô. Đó là báu vật của cô, sinh mệnh của
cô. Cô sẽ không cho bất kỳ kẻ nào, nhất là Cố Học Võ cướp
đi.
“Tôi không có không cần con bé.” Lúc trước chưa sinh ra, thì
không thể tính đó là sinh mệnh. Cùng lắm chỉ là là một cái phôi thai.
Anh không có nhìn thấy, tất nhiên không có cảm giác. Nhưng đã sinh ra
rồi thì sẽ không như vậy. Đó là một đứa bé.
(Iris : Hừ hừ hừ, anh nói thế mà nghe đc ah, muốn mang dao ra chém wa)
“Hừ.” Kiều Tâm Uyển ‘hừ’ lạnh, trong lòng đã hiểu được mục đích của Cố Học
Võ: “Cố Học Võ, anh từ bỏ đi. Trừ phi anh giết tôi, bằng không tôi sẽ
không cho anh chạm vào con gái tôi dù chỉ một chút.”
Lời này nói
xong, cô cũng không quên nói một câu nữa: “Còn nữa, con gái tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng không có ngốc, con biết ai tốt với nó, ai không. Ai không
cần nó. Cố Học Võ. Con gái không cần anh, anh có hiểu không?”
Cô
nói rất chắc chắc, nhưng Cố Học Võ không có động đậy, cũng không đi ra
ngoài. Đúng lúc này đứa bé òa khóc. Kiều Tâm Uyển định xuống giường bế
con, nhưng Cố Học Võ đã bước nhanh hơn cô. Anh từ chiếc giường trẻ con
bế tiểu bảo bảo ra, học theo dáng vẻ ngày đó nhìn thấy ở Kiều mẹ, cởi bỏ tã, quả nhiên, tã của tiểu bảo bảo đầy nước tiểu, cho nên mới khóc. Mày nhíu lại có chút không quen. Giúp con thay tã loại chuyện này, anh thật đúng là chưa làm qua. . . . . .
Nhìn chân tay anh vụng về, Kiều
Tâm Uyển ‘hừ’ lạnh một tiếng, bế con từ trên tay anh, nhoáng một cái đã
thay xong tã cho con. Cái tốc độ đó làm cho người ta phải líu lưỡi.
Cố Học Võ có chút kinh ngạc nhìn Kiều Tâm Uyển, như thế nào cũng nhìn không ra cô có thể làm việc này.
“Lạ lắm sao?” Kiều Tâm Uyển xem thường anh: “Nói cho anh hay, đây là bản
năng của người mẹ, sau khi làm mẹ, có rất nhiều chuyện tự nhiên sẽ biết
làm.”
Ví dụ như giúp con thay tã, bế con, cho con bú. Giống như không cần học, sau khi có con, thật sự tự nhiên sẽ biết làm.
Cố Học Võ không nói gì, nhìn bé con đã được thay tã nên lại ngủ, dường như trong mắt hiện lên một tia ghen tị. Vươn tay muốn bế con gái. Kiều Tâm
Uyển đem con ôm vào trong lòng, bảo vệ quá chặt chẽ, không cho anh bế.
Mày càng nhíu chặt. Cố Học Võ lại một lần nữa vươn tay. Kiều Tâm Uyển trừng mắt với cái vẻ cố chấp của anh, nở nụ cười, đem đứa nhỏ truyền qua tay
anh.
“Trước tiên thương lượng đã, nếu con khóc, sau này anh phải hứa là sẽ không bế con nữa.”
Cố Học Võ nhướn mày, trên mặt hiện lên một vẻ không cho là đúng. Con gái
là của anh, sao có thể không cho anh bế, ngày đó chẳng qua là trùng hợp
thôi. Cẩn thận đón con từ tay Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ cẩn thận đem con
bế vào lòng. Nhưng khi hai má đứa bé vừa tiếp xúc đến quân áo của anh,
liền liều mạng khóc ré lên.
“Oe oe oe. . . . . .” Khóc đến lợi hại.
Sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, thử đổi tư thế. Nhưng con bé vẫn khóc, hơn nữa không có một chút trạng thái muốn dừng lại.
“. . . . . .” Miệng nói một câu gì đó, Kiều Tâm Uyển không có nghe được,
cho đến khi Cố Học Võ nói một lần nữa, cô mới nghe được. Anh nói là ‘cục cưng ngoan’.
Người trước mắt, nhất định không phải là Cố Học Võ, là yêu quái biến hình đúng không? Bởi vì quá mức kinh ngạc, làm cho
Kiều Tâm Uyển thậm chí còn quên không bế con từ trên tay anh lại.
“Oe oe oe oe. . . . . .”
Đứa nhỏ còn đang khóc, càng khóc càng dữ. Lúc này có một người phụ nữ đi
đến. Trên tay mang theo hai cái gói to. Nhìn thấy đứa bé khóc liền chạy
nhanh đến.
“Sao cục cưng lại khóc thế này? Là do tè dầm sao?”
“Không có, mới vừa mới thay tã.” Sắc mặt Cố Học Võ có chút xấu hổ. Anh cũng
không biết vì sao anh vừa bế con gái liền òa khóc. Người phụ nữ này là
bá vú do Trầm Thành tìm đến giúp cho Kiều Tâm Uyển, họ Chu.
Rất kỳ quái, dì Chu vừa bế một cái, đứa bé cũng không khóc nữa. Sắc mặt Cố
Học Võ có chút khó coi. Trừng mắt với cục thịt nhỏ trắng nõn trên tay
bà.
(Iris : Hà hà, anh đã khóc bằng tiếng mán chưa, đọc mà hả lòng mát dạ ghê)
Dì Chu đặt bé vào nôi, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiểu bảo bối ngáp một cái, lại tiếp tục ngủ. Dường như mặt Cố Học Võ sắp bốc hỏa, tiểu quỷ này là có ý gì đây?
“Dì Chu, dì đi đâu vậy?” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy bà đến
thì nhẹ nhàng thở ra. Cũng có vài phần nén giận, sao có thể bỏ cô ở một
mình để Cố Học Võ thừa dịp đi vào như thế?
“A. Ngày mai cô xuất
viện rồi, anh nhà cô bảo tôi đến nhà cô ở, tôi thấy đứa bé đang ngủ, nên đi thu dọn đồ đạc.” Đương nhiên, đây cũng là ý của Cố Học Võ.
“Anh nhà tôi?” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy ánh mắt của dì, biết bà đang nói đến
ai, tức giận trừng mắt với Cố Học Võ một cái: “Dì ơi, dì lầm rồi, người
đàn ông này với tôi không có chút quan hệ nào. Càng không phải là anh
nhà tôi.”
“. . . . . .” Dì kia có chút xấu hổ, vừa rồi vốn không
dám đi nhưng nhìn thấy người đàn ông này đến nói là ba của cục cưng, thử xem xét một chút, lại thấy bộ dạng giống cục cưng như vậy… Nhưng nói
như vậy, anh rõ ràng là ba của đứa bé, sao Kiều Tâm Uyển…
“Dì.”
Giọng nói Kiều Tâm Uyển có vài phần không hài lòng, nhưng là đối với Cố
Học Võ: “Đuổi người này ra đi, nếu anh ta không đi, dì lập tức báo cảnh
sát, nói anh ta quấy rối sản phụ.”
Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt có một tia uy hiếp: “Kiều Tâm Uyển…”
Đứa bé cũng là con của anh, nếu cô muốn náo loạn đến thế, vậy anh cũng không ngại dùng thủ đoạn.
“Anh Cố.” Kiều Tâm Uyển cũng không sợ dì Chu ở đây sẽ nghe được, đôi mi
thanh tú cao cao nhướng lên, tầm mắt chống lại ánh mắt uy hiếp của Cố
Học Võ.
“Không cần tôi nhắc anh nhớ là chúng ta đã ly hôn rồi chứ?”
Ngáp một cái, cô cũng mệt mỏi, quay về nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, dặn
dò dì Chu: “Dì này. Lần sau ngoại trừ người nhà tôi và Trầm Thành, thì
những người không đứng đắn khác đừng cho vào, thấy là bực bội.”
Giọng nói chanh chua của cô không hề cố kỵ Cố Học Võ còn đang đứng đây, nhắm
mắt lại làm ra vẻ muốn ngủ. Sắc mặt dì Chu có chút xấu hổ. Bà vừa mới
đến vài ngày, làm sao bà có thể biết những chuyện uẩn khúc này được?
Nhưng tiền chính là lão Đại. Trầm Thành trả lương cao như vậy tìm bà tới chăm sóc Kiều Tâm Uyển, nếu bà chăm sóc không tốt thì công việc này có thể
cũng không còn.
“Anh gì ơi, phiền anh ra ngoài được không?” Bất đắc dĩ, dì Chu đành hạ lệnh trục khách với Cố Học Võ muốn anh rời đi.
Cố Học Võ đứng bất động, tầm mắt nhìn đứa bé lại chuyển qua mặt Kiều Tâm
Uyển. Cô đã nhắm mắt lại, nhịp thở đều đặn, rất giống như đang ngủ. Anh
biết cô tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy mà ngủ, anh đi từng bước
về phía trước, dì Chu lại khẩn trương đứng chắn ở trước mặt anh, anh
cũng không đi về phía trước nữa, ánh mắt đảo qua mặt Kiều Tâm Uyển.
“Tôi sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua đâu.”
Nói xong câu đó. Cố Học Võ xoay người bỏ đi. Anh vừa đi, Kiều Tâm Uyển lập
tức mở to mắt, nhìn cửa phòng bệnh đóng lại. Ngày mai ra viện, sau khi
về Kiều gia, cô cũng sẽ không để cho người kia lại được đi vào.
Sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua đâu? Muốn cướp con gái cũng phải nhìn xem cô có chịu hay không. Ngoài không cam lòng, còn có một tia hận ý, đối Cố
Học Võ là tàn nhẫn tuyệt tình.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc phản đối
trong lòng, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Dù sao cô tin đợi cô trở về Kiều
gia, Cố Học Võ tuyệt đối không có cơ hội tìm tới cửa.
Cố Học Văn đỡ Tả Phán Tình ra khỏi cửa phòng kiểm tra, sờ sờ bụng, cô cảm
thấy thực thần kỳ: “Bác sĩ nói cục cưng tất cả đều bình thường.”
“Uhm.” Cố Học Văn gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ Tả Phán Tình còn
đang đi làm. Mỗi ngày anh đều thấy rất khẩn trương. Bảo cô không đi
nhưng cô không chịu. Nói chưa phút cuối cùng thì tuyệt đối không nghỉ
ngơi, còn nói vận động vừa phải sẽ tốt hơn với đứa bé. Cứ như vậy, anh
chỉ có thể tùy ý cô, nhưng vẫn càng chú ý hơn. Dù sao cũng mang thai hơn bảy tháng, bụng càng lúc càng lớn. Cử động của cô cũng càng ngày càng
khó khăn hơn.
“Em bắt đầu chờ mong cục cưng nhanh chóng ra đời.”
Thật sự muốn nhanh nhanh nhìn thấy bảo bối. Điều quan trọng hơn là, mỗi
ngày mang một cái bụng lớn như vậy, thật sự mệt chết đi được đó.”
Cố Học Văn không có đáp lại, nhưng mắt nhìn bụng của cô: “Mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần đâu.” Tả Phán Tình xua tay: “Em đâu có yếu đuối như vậy chứ?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, đi theo cô cùng nhau đi ra phía ngoài, lại đụng phải Kiều Kiệt.
Kiều Kiệt nhìn thấy Cố Học Văn thì sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua bụng
Tả Phán Tình, trong mắt có một tia đố kỵ: “Phán Tình đến kiểm tra thai
sản à?”
“Ưhm.” Tả Phán Tình gật đầu, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: “Tôi đến làm kiểm tra thai sản. Anh tới đây làm gì vậy?”
Nơi này là bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, anh ta là một người đàn ông thì đến đây làm cái gì?
“Chị tôi đang nằm viện này.”
Hôm nay Kiều Kiệt đến đón Kiều Tâm Uyển xuất viện: “Hôm nay xuất viện, tôi tới đón chị ấy.”
“Chị anh sinh rồi hả?” Trong mắt Tả Phán Tình trong mắt có một tia hưng phấn, nhìn Kiều Kiệt: “Khi nào vậy?”
“Đã ba bốn ngày rồi.” Kiều Kiệt chỉ chỉ trên lầu: “Sinh con gái.”
“Con gái hả, tốt quá rồi.” Tả Phán Tình cũng muốn con gái, nhìn Kiều Kiệt: “Chị anh ở trên lầu? Tôi muốn đi thăm chị ấy.”
“Phán Tình. . . . . .” Cố Học Văn nhẹ nhàng gọi cô lại, người ta sinh con, cô vui mừng cái gì chứ. Hơn nữa, anh vẫn không thích Kiều Tâm Uyển, cảm
thấy không đi thăm cũng không sao cả.
“Đừng có gọi, em muốn đi
thăm mà.” Tả Phán Tình bỏ tay Cố Học Văn ra, đi theo Kiều Kiệt lên lầu:
“Đứa bé khỏe không? Chị Tâm Uyển thế nào? Sinh thường hay sinh mổ vậy?”
Cố Học Văn bất đắc dĩ đi theo sau Tả Phán Tình, ba người cùng đi lên lầu. Ở phòng bệnh VIP, Kiều mẹ đang thu dọn đồ đạc, dì Chu giúp tiểu bảo bảo
thay tã, Kiều Tâm Uyển nửa nằm ở trên giường, nhìn thấy Kiều Kiệt đi vào đang định nói, thì ánh mắt bị Tả Phán Tình ở phía sau thu hút.