Cố Học Võ nhìn sợi dây chuyền trên tay, trong đầu lại hiện lên gương mặt Lí Lam.
Hôm qua Lí Lam cố ý tìm tới cửa, để lại sợi dây chuyền này. Cô ta có ý gì?
Anh vẫn chắc chắc Lí Lam không có khả năng là Chu Oánh. Nhưng hiện tại
anh đột nhiên không xác định. Nếu Lí Lam không phải Chu Oánh thì làm sao có thể có sợi dây này?
Anh tin Chu Oánh, với cá tính của cô ấy
tuyệt đối không thể đưa quà sinh nhật anh tặng cô cho người khác. Thế
thì Lí Lam có dây chuyền này chứng tỏ điều gì?
Cô có được khuôn mặt độc nhất vô vị của Chu Oánh, khí tức cũng giống. Giọng nói, động tác… tất cả đều rất giống.
Nếu cô ta là Chu Oánh thì tại sao anh lại có cảm giác như cô đã thay đổi
thành người khác? Nếu không phải, vậy cô ta chắc chắn biết Chu Oánh ở
đâu, hơn nữa cô ta đã từng sống chung với cô ấy nếu không thì không thể
có sợi dây chuyền này.
Những nghi vấn tích dồn lại thành mê cung. Anh không thích cảm giác ấy, muốn thoát ra nhưng lại hiểu rõ bản thân
không thoát được.
Trong lòng có phần buồn bực. Anh lấy di động
gọi hai cuộc. Tiếp tục cho người thăm dò rõ ràng mọi chuyện về Lí Lam.
Tắt điện thoại, ánh mắt anh lại nhìn khuôn mặt phấn nộn hấp dẫn trên màn hình di động.
Đó là ở phòng bệnh, sau khi con gái ngủ, anh đã
chụp ảnh con. Lúc đó thấy bộ dáng con ngủ, thực sự cảm giác như được
thấy thiên thần nên thuận tay chụp được tấm hình này.
Trong lòng
có chút cười nhớ nhung, anh chưa bao giờ là một người dịu dàng. Nhưng
với đứa bé vừa mới sinh kia lại không có chút sức chống cự nào, thậm chí còn kích động, muốn cho con bé cả thế giới.
Tất cả ý niệm ấy trong đầu khiến anh an vị không được, cầm chìa khóa xe ra ngoài, hướng đến Kiều gia.
Vừa tới nơi, bà vú vừa thay tã cho Bối Nhi, ôm bé đặt xuống giường.
“Để tôi.” Cố Học Võ nhìn thấy, vươn tay đón đứa bé trên tay bà vú: “Tôi ôm con bé một cái.”
“. . . . . .” Bà vú thoáng sửng sốt, cũng không quên lời Kiều Tâm Uyển, cô nói không được để Cố Học Võ bế con.
“Thưa cậu, phiền cậu buông bé ra.”
Cố Học Võ không nghe, anh cúi đầu nhìn con gái, khuôn mặt của bé dán vào ngực anh mới một giây đã òa khóc “Oe oe”
Trên mặt có vài phần xấu hổ, Cố Học Võ đối diện với con gái, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
“Cậu à.” Bà vú nóng nảy, đứa bé này lại khóc, Kiều Tâm Uyển mà đến thì công
việc của bà nhất định sẽ không còn: “Cậu thả bé ra được không?”
Động tác Cố Học Võ ôm con hơi không quen, cứng ngắc, nhưng anh vẫn hết sức
cẩn thận che chở sau lưng Bối Nhi, vươn tay khe khẽ vỗ, muốn bảo con
đừng khóc.
“Cậu à, Bối Nhi không cần cậu ôm, cậu buông Bối Nhi
xuống đi.” Dì Chu cũng không còn trẻ, có chuyện gì chưa thấy? Cũng như
Cố Học Võ vậy, vừa nhìn là đã thấy chắc chắn lúc trước bỏ rơi vợ con,
hiện tại cảm thấy hối hận muốn bắt đầu lại.
Trong mắt Cố Học Võ
hiện lên vài phần phiền muộn, biết bản thân nên trả con cho dì Chu, hoặc đặt bé xuống giường, nhưng cảm giác cục thịt trong ngực ấm áp quá khiến anh không hiểu sao không thể buông tay.
“Lão Đại?” Giọng Trầm Thành vang, đứng tại chỗ nhìn Cố Học Võ, trong mắt có một tia khiếp sợ: “Sao anh ở đây?”
“Đến thăm con bé.” Cố Học Võ cảm giác con gái còn khóc trong lòng, cũng không nhìn biểu cảm của Trầm Thành.
“Tâm Uyển bảo em bế Bối Nhi đến cho cô ấy.” Trầm Thành tiến lên phía trước,
vươn tay về phía Cố Học Võ, muốn bảo anh đưa con cho mình. Hai tay Cố
Học Võ vô thức thu lại, liếc mắt nhìn Trầm Thành một cái.
“Trầm Thành, đây là con gái anh.” Là con của Cố gia, là con gái anh.
“Lão Đại.” Trầm Thành hiểu rõ lời này, có chút lừa mình dối người. Nhưng
nghĩ đến thái độ Kiều Tâm Uyển gần đây đều là do Cố Học Võ tạo thành nên ít nhiều cũng giận Cố Học Võ.
“Con là của Tâm Uyển, không liên quan với anh.”
Khi Trầm Thành nói, Cố Học Võ rốt cuộc nhướng mày nhìn về phía Trầm
Thành, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Không chú ý đến sự ngạc
nhiên trong mắt anh, Trầm Thành tiếp tục mở miệng: “Lão Đại. Trả đứa bé
cho em.”
Sau khi sự kinh ngạc nhất thời đi qua, hai tròng mắt Cố
Học Võ khôi phục vẻ bình tĩnh, năm đó trong đại viện, anh đúng là lão
Đại, nói sao làm vậy. Giờ cũng vậy, anh không sợ bất kì ai, bất kì chỗ
nào, đương nhiên cũng bao gồm Trầm Thành.
“Trầm Thành, cậu muốn
đến bên Tâm Uyển, anh không ngăn cản. Song, anh phải nhận con của anh,
cậu cũng đừng ngăn cản.” Cố Học Võ tùy việc mà xét, anh và Kiều Tâm Uyển đã ly dị. Kiều Tâm Uyển muốn ở cạnh ai, anh không có quyền can thiệp,
song con là của anh, anh có quyền.
“Lão Đại.” Anh muốn nhận con
liền tỏ ý sẽ tiếp tục chạm trán cùng Kiều Tâm Uyển, mà Kiều Tâm Uyển yêu Cố Học Võ đến tận xương tủy nên chỉ cần thấy anh không ngừng xuất hiện
là lại không thể quên anh.
Trầm Thành không muốn như vậy, anh ta
nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt có chút lên án: “Lão Đại. Trước đây anh đã làm
chuyện gì, em không muốn nhắc đến, nhưng con là của Tâm Uyển. Em hy vọng anh có thể buông tay.”
“Anh làm gì?” Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên. Cậu ta thật đúng là không biết mình đang làm gì.
“Anh ức hiếp Tâm Uyển, xúc phạm Tâm Uyển, hiện tại cô ấy sinh con anh lại quay lại, anh không biết anh rất quá đáng sao?”
“Quá đáng?” Cố Học Võ muốn cười, con gái trong lòng còn khóc kịch liệt, anh
đổi một tư thế, tay ôm con. Ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai con. Để
con an tĩnh lại.
Bối Nhi chẳng những không an tĩnh ngược lại còn khóc dữ hơn.
“Lão Đại.” Trầm Thành nhìn bộ dạng bé như vậy thì hết sức đau lòng: “Anh buông tay đi.”
Bất luận là Kiều Tâm Uyển hay Bối Nhi, anh cũng đều buông tay đi.
“Nếu anh nói không?” Cố Học Võ nửa ngẩng đầu lên nhìn Trầm Thành, trong mắt mang theo một tia khiêu khích.
Trầm Thành sửng sốt, nhất thời cũng tìm không được lời mà nói, dì Chu ở bên
cạnh ngây người, đoạt đứa bé thì sợ bé bị thương, không đoạt đứa bé thì
nó lại khóc, nhìn Trầm Thành cũng không biết phải làm sao đứng tại chỗ
bất động. Trong phòng chỉ có thể nghe tiếng Bối Nhi khóc. Mà Tả Phán
Tình lúc đi vào cũng nhìn thấy một màn như thế.
“Anh?” Anh ấy sao lại đến đây? Tuy rằng lúc trước cô đoán đứa bé là của Cố Học Võ, song
Tả Phán Tình cho tới bây giờ không nghĩ Cố Học Võ sẽ đến thăm con. Người máu lạnh như anh, sao có khả năng thích con nít chứ.
Ớ. Thấy Cố
Học Võ trên tay ôm Bối Nhi, phản ứng đầu tiên của Tả Phán Tình chính là: anh ấy không phải giận việc Kiều Tâm Uyển sinh con cho anh ấy, cho nên
muốn tới mang con đi đấy chứ?
Cố Học Võ nhìn Tả Phán Tình, trong
mắt có một tia kinh ngạc. Ban nãy đi thẳng lên phòng trẻ nên anh không
qua phòng bên cạnh thăm Kiều Tâm Uyển, không ngờ Tả Phán Tình cũng tới
đây.
“Anh, con bé đang khóc, anh trả nó cho dì Chu đi.” Tả Phán Tình mở miệng, chỉ chỉ dì Chu với vẻ mặt khó xử phía sau anh.
Cố Học Võ nhướng mày, thần sắc có chút không vui, cũng không buông tay.
“Cố Học Võ.” Lúc này Kiều Tâm Uyển cũng đến, vừa tới liền thấy con gái mình khóc oe oe rất dữ, liên tục giãy dụa trên tay Cố Học Võ, vùng vẫy, nhất định không chịu cho Cố Học Võ ôm.
“Anh, anh muốn ôm con gái tôi thế nào? Anh buông con bé ra.”
Cô vọt lên, muốn đoạt lấy con từ tay Cố Học Võ, Trầm Thành giữ tay cô: “Tâm Uyển, đừng kích động. Em còn đang ở cữ mà.”
Kỳ thật, trong tâm tư, anh ta rất sợ Kiều Tâm Uyển tiếp xúc nhiều với Cố
Học Võ, chung quy muốn quên một người, không gặp là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Cố Học Võ luôn xuất hiện trước mặt Kiều Tâm Uyển thế này thì cho
dù cô muốn quên cũng quên không được.
“Anh buông ra.” Kiều Tâm
Uyển vùng vẫy mở tay anh ta, vươn tay chỉ vào Cố Học Võ, thần sắc có
chút phẫn nộ: “Cố Học Võ , anh đã đồng ý sẽ không đến cướt con rồi mà.”
Cướp? Từ này làm trong mắt Cố Học Võ hiện lên một tia phản đối, nhìn gương
mặt kích động của Kiều Tâm Uyển: “Tôi đây là cướp sao? Con gái vốn dĩ là của tôi.”
“Anh. Tên khốn nạn.” Lời anh nói chẳng khác nào thú
nhận rằng chuyện muốn cướp con cô là thật. Kiều Tâm Uyển tức giận, vọt
tới trước mặt Cố Học Võ vươn tay định đoạt lấy Bối Nhi.
Cố Học Võ lại xoay người, không cho cô bế: “Con bé là con tôi.”
Không phải cô nói không được là sẽ không được. Anh chỉ vô tình sử dụng cách
thức như vậy, nhưng thái độ của Kiều Tâm Uyển, Trầm Thành và cả bà vú
đều khiến anh thấy khó chịu. Làm như anh là thổ phỉ, cả Tả Phán Tình
cũng nhìn anh như vậy. Trong lòng anh rất không vui.
“Cố Học Võ.” Với người như thế, nhiều lời cũng vô nghĩa. Kiều Tâm Uyển cũng không
phí võ mồm với anh, trực tiếp động thủ, vươn tay, cố sức ôm Bối Nhi.
Cố Học Võ hòan toàn có khả năng không thả tay nhưng chỉ vì không muốn con
bị thương, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra. Nhìn Kiều Tâm Uyển ôm con
gái, cẩn thận bảo vệ bé vào trong ngực, khe khẽ vỗ lưng Bối Nhi, dịu
dàng nhẹ dỗ dành.
“Bối Nhi, ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”Ba con là người xấu, là của nợ. Chúng ta không cần để ý đến anh ta.
Rất thần kỳ, nghe thấy giọng Kiều Tâm Uyển, Bối Nhi liền ngừng khóc, sụt
sịt mũi, vẻ mặt đáng thương như vậy, quay đầu đi, cọ cọ trong ngực Kiều
Tâm Uyển, đó là phản ứng muốn bú sữa.
Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt liếc nhìn Cố Học Võ một cái, ôm con gái quay về phòng.
Trầm Thành vẫn bất động, đứng tại chỗ nhìn Cố Học Võ. Ánh mắt có chút chỉ
trích: “Cố Học Võ. Em hy vọng anh có thể rời xa Tâm Uyển một chút.”
Đây là lần đầu tiên Trầm Thành gọi thẳng tên anh mà không gọi Lão đại. Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt phản đối.
“Có thể, anh có thể không gặp Kiều Tâm Uyển, điều kiện tiên quyết là cô ta trả con lại cho anh.”
“Con là của cô ấy.” Trầm Thành trừng mắt với Cố Học Võ, lần đầu tiên cảm giác anh quá máu lạnh, quá ích kỉ.
“Anh nói con gái là của anh? Anh có biết Tâm Uyển vì đứa bé này mà trả giá
bao nhiêu không? Khi cô ấy vừa mang thai, nôn nghén rất dữ, ăn cái gì ói cái đó. Cả người gầy nhom, dinh dưỡng không tốt, thai nhi bất ổn. Ở
trên giường nằm nửa tháng. Ngày ngày truyền dịch.”
“Giai đoạn đầu cô ấy mang thai bị thiếu máu, có một lần bác sĩ khuyên cô ấy bỏ đứa bé
nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói đứa bé này là sinh mệnh của cô ấy, cô
ấy nhất định phải sinh nó ra. Cố Học Võ. Khi Tâm Uyển chịu khổ anh ở
đâu? Khi cô ấy bị thai nhi hành hạ anh ở đâu? Hiện tại con sinh ra rồi,
anh nói một câu là anh muốn con bé, anh không cảm thấy anh hơi quá đáng
ư?”
Trầm Thành trách mắng, thần sắc tràn đầy oán giận. Cố Học Võ
mặt không chút thay đổi lặng im, trong đầu hiện lên lúc ở phòng mổ, vẻ
mặt Kiều Tâm Uyển tái nhợt vật lộn mở miệng nói một câu: bảo vệ đứa bé.
Trái tim anh dường như có phần xúc động, nhưng . . . . . .
“Cho dù như thế, cũng không thể phủ nhận sự thật đứa bé là con anh.”
“Đó cũng là đứa bé Tâm Uyển liều mạng mới sinh được.” Trầm Thành không tin
được điều mình vừa nghe. Cố Học Võ, anh ta luôn luôn cho rằng anh chỉ
lạnh lùng, không ngờ anh lại máu lạnh như vậy.
“Cố Học Võ, anh không thể ích kỉ thế này, xin anh buông tha Tâm Uyển đi.”
Tả Phán Tình nghe không nổi nữa. Nghe Trầm Thành nói, đã nghĩ đến lúc bản
thân mới vừa mang thai có khoảng thời gian ngắn ngày nào cũng ăn cái gì
ói cái đó. Thiếu máu, khó chịu, đủ loại triệu chứng. Bụng mỗi ngày một
to, làm cái gì cũng không thuận tiện. Buổi tối ngủ cũng không ngon, bất
luận cô nằm thế nào cũng cảm thấy như có một tảng đá đè nơi bụng rất khó chịu.
Những vất vả này, nếu bản thân người mẹ chưa từng trải qua thì tuyệt đối sẽ không hiểu rõ. Còn đàn ông thì khác, cô không nhớ đã
từng đọc quyển sách nào đó có nói đàn ông thích một chút, phụ nữ mệt một năm. Nhìn cái tên Cố Học Võ xấu xa này mà xem.
Thân thể bước một bước về phía trước, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, đối với vị bác cả này, Tả Phán Tình thực sự ghét đến tận xương tủy.
“Cố Học Võ, anh có
nhân tính hay không hả.” Ích kỷ, bá đạo, kiêu ngạo, ương ngạnh, hành
động của Cố Học Võ quả thực khiến kẻ khác phẫn nộ. “Khi Tâm Uyển với anh chưa ly dị, ngày nào anh cũng hành hạ chị ấy, đối với chị ấy không tốt. Hiện tại hai người đã ly dị, anh còn muốn tới bắt nạt chị ấy. Anh có
phải là người hay không hả?”
Cố Học Võ nhìn Tả Phán Tình, thần
sắc có chút bất ngờ, muốn nói gì đó, Tả Phán Tình lại tiến về trước một
bước, vẻ mặt phẫn nộ: “Anh có biết đối với người mẹ thì đứa con có ý
nghĩa như thế nào hay không? Đó chính là bảo bối, người mình quý nhất
trong những người mình quý. Cho dù anh không cần chị Tâm Uyển, muốn ly
hôn với chị ấy thì thôi đi. Anh còn muốn cướp đứa bé chị ấy liều mạng
sinh ra. Anh hành động kiểu này quả thực đúng là không bằng cầm thú.”
Suy cho cùng. Lần đầu tiên Trầm Thành cảm thấy Tả Phán Tình rất đáng yêu. Ở trong lòng kêu một tiếng được, cũng khinh bỉ nhìn Cố Học Võ.
Cố
Học Võ sắc mặt khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, Tả Phán Tình cũng
không bỏ qua: “Nếu anh đã ly hôn với Kiều Tâm Uyển, vậy đứa con thuộc về ai, sau này ra sao, thì không liên quan đến anh. Anh buông tay đi. Đừng tới quấy rầy một phụ nữ yếu đuối. Như vậy quá xấu hổ, quá vô sỉ.”
Tuy rằng anh là bác cả, mặc dù cô nhỏ hơn Cố Học Võ, nhưng Tả Phán Tình
cũng sẽ không sợ anh. Người như Cố Học Võ nên để cho mọi người chỉ chỏ,
để mọi người nhổ nước bọt dìm chết đi.
“Phán Tình.” Một giọng nói mang theo vài phần bất đồng vang lên. Tả Phán Tình thoáng sửng sốt,
quay sang, Cố Học Văn không biết đến sau lưng cô từ lúc nào, đỡ thắt
lưng cô, tầm mắt quét qua người cô một vòng.
“Mắng một hơi dài thế này cũng không sợ bất lợi cho việc dưỡng thai à.”
“Xì.” Tả Phán Tình vuốt ve tay anh, vẻ mặt không vui: “Dưỡng thai cái con khỉ mốc? Anh cứ bênh vực cho người nhà Cố gia.”
“Đại tiểu thư.” Cố Học Văn nghe không nổi nữa: “Chẳng lẽ em không phải người của Cố gia ư? Lẽ nào em thiên vị người ngoài tới chỉ trích người nhà
chúng ta?”
“Đi chết đi. Em chỉ là giúp lý lẽ chứ không giúp tình
thân.” Tả Phán Tình nói lời này, không quên liếc mắt nhìn trừng trừng Cố Học Võ một cái: “Làm người phải có lương tâm, có đạo đức. Các anh không phải phụ nữ nên có hiểu được phụ nữ mang thai vất vả, khổ sở thế nào
sao? Các anh có thể hiểu sao? Con anh nói cướp thì cướp, nói muốn thì
muốn, hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm giác của người phụ nữ. Chẳng lẽ
không phải ích kỷ à? Không phải máu lạnh à?”
“Phán Tình.” Đây là chuyện của Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển. Cố Học Văn không tán thành cho Tả Phán Tình tham dự vào.
“Anh đừng có kêu em.” Tả Phán Tình thấy Kiều Tâm Uyển rất đáng thương. Một
phụ nữ sau khi ly hôn còn phải sinh con của chồng cũ, đó là một loại
động cơ gì?
Cô cũng là một bà mẹ, cô chỉ cảm thấy Kiều Tâm Uyển đáng thương. Đối với Cố Học Võ, cô tuyệt không thông cảm.
Tức giận đến trắng bệt cả mặt, cô liếc mắt nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt có vài
phần trách móc: “Anh ấy như thế chính là một gã cặn bã.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ thay đổi khí sắc, vẻ mặt có vài phần bất ngờ: “Không được nói vậy.”
“Không nói thì không nói.” Không nói cũng không thể thay đổi sự thật Cố Học Võ là một gã cặn bã.
“Sao em lại tới đây.” Cố Học Võ làm như không thấy sự khó chịu trên mặt Tả
Phán Tình. Đối với hành vi mang tính trẻ con này của Tả Phán Tình anh
cũng chẳng thèm chấp.
“Em mới về nhà thì không thấy Phán Tình,
nghe nói là tới Kiều gia nên em cứ đến đây xem.” Cố Học Văn đến bây giờ
vẫn không thích Kiều Tâm Uyển, nếu không nể mặt Cố Học Võ năm ngoái ở
thành phố C, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế.
Về phần Tả Phán Tình muốn gần gũi Kiều Tâm Uyển, anh còn muốn hơi đề phòng. Ai biết bây giờ Kiều Kiệt đã từ bỏ hay chưa?
Cố Học Võ gật đầu, ánh mắt đảo qua Trầm Thành vẫn không mở miệng, thở dài: “Trầm Thành, anh sẽ không cản cậu ở bên cạnh Kiều Tâm Uyển, cũng hy
vọng cậu đừng ngăn cản anh nhận con mình.”
“Lão Đại.” Trầm Thành
tỉnh táo lại, khí sắc như cũ nhìn Cố Học Võ: “Em với Tâm Uyển thế nào,
anh không thể quản, suy cho cùng hai người đã ly hôn. Có điêu em nghĩ,
anh nên cân nhắc một chút cho cảm giác Tâm Uyển. Nếu trước đây anh không cần đứa bé này, thế thì sau này anh cũng không có tư cách đòi lại.”
Cố Học Võ nhìn anh ta, ánh mắt hơi hơi nheo lại: “Em nghĩ thế à?”
“Không riêng gì em, còn có Tâm Uyển.” Trầm Thành thay mặt Kiều Tâm Uyển nói: “Em tin cô ấy nghĩ giống em.”
Cố Học Võ im lặng, nhưng vẻ u ám trên mặt càng nặng nề. Sau khi liếc mắt
nhìn trừng trừng Trầm Thành một cái, lướt qua anh ta, rồi cất bước rời
khỏi phòng.
Dì Chu thở mạnh cũng không dám, khí thế ban nãy trên
người Cố Học Võ đã hù họa bà. Bà quả thực cũng không biết phải làm thế
nào mới tốt. Trầm Thành liếc mắt nhìn dì Chu, vẻ mặt nhịn không được hơi khó chịu: “Dì, lần sau thấy anh ấy thì đừng cho anh ấy vào.”
“Tôi . . . . . .” Cũng không phải bà cho vào. Là tự Cố Học Võ vào được đó chứ.
Dì Chu thấy oan uổng, Tả Phán Tình cho bà ý kiến: “Dì Chu, cháu bảo này.
Lần sau anh ta đến ôm con, dì trực tiếp báo cảnh sát, nói có người bắt
cóc.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn nghe không nổi nữa, dù sao cũng là người Cố gia sao có thể như vậy?
“Vốn là vậy mà.” Hừ. Tả Phán Tình trừng mắt với Cố Học Văn. Nghĩ tới chuyện
khác: “Anh không phải nói ngày mai về à? Sao hôm nay lại về?”
“Nhớ em.” Cố Học Văn chỉ cần nghĩ đến trong bụng Tả Phán Tình có hai bé con
thì cảm thấy đủ loại run như cầy sấy. Nhất là cá tính Tả Phán Tình.
“Em nhìn em xem, không an phận chút nào, anh mới vắng nhà hai ngày thì em đã chạy lung tung.”
“Chạy lung tung chỗ nào?” Tả Phán Tình xem thường anh, không thừa nhận lời
chỉ trích này: “Em đến thăm bé. Hơn nữa, em còn muốn thỉnh giáo Tâm Uyển kinh nghiệm làm mẹ mà.”
“Đi thôi.” Cố Học Văn ôm thắt lưng cô ra ngoài: “Còn kinh nghiệm làm mẹ, có vấn đề thì em hỏi mẹ là được rồi?”
“Không giống.” Chị ấy vừa sinh con sao có thể giống với người đã sinh con
trước đây chứ? Tả Phán Tình tuy rằng nói như vậy, nhưng sau khi nghe Cố
Học Văn nói cũng theo anh rời khỏi Kiều gia.
Kiều Tâm Uyển đang
cho con bú, cửa chưa đóng, cô có thể nghe giọng nói từ phòng bên cạnh
truyền đến. Lòng có chút bồn chồn, có chút phiền muộn, nhìn bộ dạng của Cố Học Võ, thể hiện rõ không muốn buông tay. Nói như vậy, cô phải làm
gì bây giờ?
Cục cưng trong ngực không mở mắt. Bú ngon lành, cảm giác no rồi, thả tay ra, đập đập vài cái, con mắt chớp chớp rồi lại ngủ.
Kiều Tâm Uyển định gọi bà vú sang bế con đi. Nhưng lúc này Cố Học Võ lại trở vào. Vừa khéo thấy cô còn mở rộng vạt áo, bộ ngực tuyết trắng bởi vì
vừa mới sinh con, lại trong thời gian cho con bú nên có vẻ vô cùng no
đủ. Nụ hồng vừa được con mút qua, phần trên vẫn dính một lớp ẩm ướt. Ánh mắt anh ngẩn ra.
“Anh . . . . .” Kiều Tâm Uyển xấu hổ. Không
nghĩ tới Cố Học Võ chưa đi lại còn đi vào đây, cô vội vàng kéo áo lên.
Vẻ mặt xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Cố Học Võ.
“Anh tới làm gì?”
Cố Học Võ vẫn không quay mặt đi, nhìn động tác Kiều Tâm Uyển cấp tốc kéo
áo. Không hiểu sao lại có vài phần không vui, người phụ nữ này có cần
phải vậy sao?
“Cũng không phải chưa từng thấy, che cái gì?”
Vì thái độ ban nãy của Trầm Thành, Cố Học Võ khiêu khích mở miệng. Nếu anh nhớ không lầm, Kiều Tâm Uyển từng mặc đồ ngủ gợi cảm ở trước mặt anh dụ dỗ.
“Anh cút xéo.” Kiều Tâm Uyển bị anh chọc tức, đặt con gái
mình lên giường, cúi đầu kéo áo: “Anh đến làm gì? Kiều gia không chào
đón anh, anh có thể đi.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn vẻ mặt
cô xấu hổ và giận dữ, có lòng tốt bỏ qua cho cô: “Tôi muốn nói cho cô
biết. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ con.”
“Tôi cũng thế.” Cô cũng dứt khoát sẽ không bỏ con. Kiều Tâm Uyển đối mặt với Cố Học Võ, thần sắc căm hận khủng khiếp.
“Được. Nếu đã như thế này, vậy không còn gì để nói.”
Cố Học Võ cũng không quấy rầy, cuối cùng liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, xoay người rời khỏi.
Ra cửa phòng thì thấy Trầm Thành, ánh mắt anh ta nhìn anh mang theo vài
phần không tán thành. Ánh mắt lạnh lẽo như thế có lẽ lần đầu tiên thấy ở Trầm Thành.
Cố Học Võ cùng anh ta nhìn nhau một hồi, rồi cũng không để ý tới, lướt qua anh ta trực tiếp bỏ đi.
Ra khỏi cửa Kiều gia, Cố Học Văn cẩn thận đỡ Tả Phán Tình lên xe, vẻ mặt dịu dàng: “Em cẩn thận một chút.”
“Biết rồi.” Tả Phán Tình sờ sờ bụng: “Mấy ngày nay cục cưng biết anh vắng nhà nhưng vẫn nghe lời.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Con trai anh đương nhiên biết làm thế nào chăm sóc mẹ.”
“Xì. Không biết xấu hổ.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Cái gì mà con trai
của anh. Anh chỉ biết đến con trai thôi à? Em thấy con gái Tâm Uyển cũng rất đáng yêu. Em muốn sinh con gái.”
“Được, được, được. Sinh con gái. Sinh con gái.” Cố Học Văn lên xe, cũng hết cách với cô: “Anh cũng
thích con gái nên sinh con gái cũng được.”
“Giả vờ.” Hai người cười cười ồn ào lái xe, cũng không có chú ý Cố Học Võ vẫn ngồi ở bên cạnh đưa mắt nhìn họ.
Cố Học Võ nhíu mày. Nghĩ tới lời vừa rồi Trầm Thành nói. So với Tả Phán
Tình được Cố Học Văn chăm sóc có lẻ Kiều Tâm Uyển có chút gian nan cùng
bất lực hơn. Có phải cũng bởi vì thế mới khiến cô cứ giống như gà mái
bảo vệ con gà con mà che chở cho con vậy không?