Nhìn thấy anh, giọng điệu Kiều Tâm Uyển khó mà tốt lên được. Bởi vì cô nghĩ
mục đích anh đến đây, chỉ có một, là vì con. Cố Học Võ có chấp nhận vì
con mà hy sinh, cũng phải xem cô có đồng ý cùng anh hy sinh như vậy
không.
Cố Học Võ không có trả lời, từ trên sofa đứng lên, đi tới
trước mặt Kiều Tâm Uyển, ánh mắt đảo qua mặt cô. Một tuần không gặp,
dường như khí sắc của cô lại tốt hơn vài phần, sắc mặt hồng nhuận. Hai
tròng mắt sáng như ngọc. Đôi môi hơi hơi cong lên, óng mịn sáng bóng,
giống như thạch trái cây thu hút ánh nhìn của mọi người.
Kiều Tâm Uyển rất xinh đẹp, Cố Học Võ cũng không phủ nhận điểm này. Nhớ đến một
tuần trước, hương vị của nụ hôn kia, ánh mắt anh hơi hơi tối sầm vài
phần.
“Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Suy nghĩ cái gì? Kiều Tâm Uyển nghe câu đó, phản ứng đầu tiên là có chút khó hiểu.
“Chúng ta tái hợp.” Cố Học Võ thêm vào bốn chữ, không tin cô không hiểu: “Tôi
cho cô thời gian một tuần, tôi nghĩ, chắc là cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi
chứ?”
Phút chốc Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc cũng
hiểu được Cố Học Võ nói suy nghĩ là cái gì. Nghe đi, nghe đi. Anh nói
hay quá nhỉ. Anh cho cô thời gian một tuần. Chậc chậc, đây là ban ân à.
Làm như Kiều Tâm Uyển – cô không tiền đồ, không ai cần vậy. Nhất định
phải ở chỗ này chờ Cố Học Võ – anh đến cho cô một cái vẻ mặt vui vẻ, chờ anh cho cô một cuộc hôn nhân.
Kiều Tâm Uyển ơi Kiều Tâm Uyển,
trước kia mày ở trước mặt anh ta có bao nhiêu thấp hèn chứ? Thấp hèn đến mức làm cho anh ta thấy mày nhỏ bé, hèn hạ như vậy?
Cơn phẫn nộ
làm cho đôi bàn tay trắng như phấn của Kiều Tâm Uyển siết chặt. Trái tim như bị xé rách, kích động muốn đuổi Cố Học Võ ra. Nhưng cô không làm mà chỉ nhướn mày với Cố Học Võ, cong môi cười, vẻ mặt đầy đắc ý.
“Cố Học Võ, anh nói là tái hợp?”
Cố Học Võ gật đầu, nhìn thấy cô cười như hoa mà có cảm giác vô cùng quái dị.
“Lẽ ra, vì Bối Nhi, tôi hình như hẳn là phải đáp ứng anh mới đúng. Nhưng. . . . .”
Kéo dài âm cuối, Kiều Tâm Uyển đi đến kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cái hộp nhung nhỏ. Sau đó đi tới trước mặt Cố Học Võ, mở hộp ra, vẻ mặt kiêu ngạo mà đắc ý.
“Tôi đã nhận lời Trầm Thành. Sẽ lấy anh ấy.
Mà anh ấy cũng đồng ý với tôi, sẽ đối đãi với Bối Nhi giống như con gái
mình. Tính cách của Trầm Thành anh cũng biết. Anh cũng hiểu đúng không?
Tính tình của anh ấy rất trung hậu hiền lành. Là một người khiêm tốn.
Tôi tin tưởng anh ấy sẽ đối xử với Bối Nhi rất tốt, cho nên anh có thể
đi rồi.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ đè thấp giọng nói có vài phần nguy hiểm: “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì hết.” Kiều Tâm Uyển vẫn cười rạng rỡ, cầm lấy cái nhẫn trong
hộp, đeo vào, rồi quơ quơ trước mặt Cố Học Võ: “Nhìn thấy không? Nhẫn
kim cương lớn như vậy đấy. Anh ấy đối với tôi cũng thật có tâm.”
Cố Học Võ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh phát ra từ cái nhẫn kim cương, không mở miệng, nhưng ánh mắt càng âm trầm.
Nhìn thấy sắc mặt anh, Kiều Tâm Uyển cười càng vui vẻ, vỗ vỗ tay. Giơ tay ra trước mặt mình: “Đúng là nhẫn tốt. Thật sự là hợp mắt tôi.”
“À,
mà cái này thật ra cũng không tính là gì.” Kiều Tâm Uyển xua tay, đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc
hộp.
Cô đi đến trước mặt Cố Học Võ: “Anh xem này.”
Cô mở
hộp ra, một vòng kim cương lấp lánh, lớn nhỏ đều có. Kiều Tâm Uyển sợ ra vẻ trầm trồ: “Anh có biết đây là gì không? Trầm Thành tặng cho Bối Nhi
làm quà đầy tháng đấy. So với anh, anh ấy còn tốt hơn rất nhiều.”
Chậc chậc hai tiếng, ánh mắt cô khinh miệt không chút khách khí nhìn qua mặt Cố Học Võ: “Anh nói đi, anh đòi làm ba của Bối Nhi, vậy anh tính tặng
Bối Nhi cái gì?”
Cố Học Võ nhíu mày, vẻ mặt có phần không đồng ý: “Giáo dục con không phải là cho nó những thứ này, con bé còn nhỏ, kim
cương đó, nó biết là cái gì? Kiều Tâm Uyển, tôi thật không biết cô lại
hám tiền, tham vật chất như vậy?”
Hám tiền? Tham vật chất? Được,
cô lại thêm hai tội danh. Tâm trạng Kiều Tâm Uyển buồn bực, trên mặt lại càng cười vui vẻ: “Đúng vậy, tôi chính là như vậy hám tiền tham vật
chất như vậy đó, bây giờ anh mới biết sao?”
Cô ngẩng khuôn mặt
nhỏ nhắn, nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Học Võ, vẻ mặt hiên ngang: “Cố Học
Võ, như anh nói đó, tôi là đại tiểu thư của Kiều gia. Tôi từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó. Tôi ham giàu thì có gì sai không? Tôi tham vật
chất có gì sai sao? Tôi có khả năng hám giàu, tôn thờ vật chất, không
phải sao? Tôi không sợ nói cho anh biết, tôi chính là người ham giàu ham vật chất như vậy. Nếu anh không quen nhìn, thì anh đi đi. Tôi có cầu
xin anh tới đây à?”
Đúng là, càng nói càng tức, Kiều Tâm Uyển thật muốn lấy chổi ra mà đuổi gã khốn này ra ngoài.
“Nói cũng nói xong rồi, anh có thể cút được rồi đó.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị chọc cho tức rồi: “Nếu cô muốn làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con gái ở bên cạnh cô.”
“Ha ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển không thật lòng bật cười thành tiếng. Nhưng nụ cười đó không có đến đáy mắt.
“Bây giờ, Cố Học Võ. Bây giờ không phải vấn đề là anh có cho phép hay không
cho phép, mà là, vấn đề tôi muốn hay không. Anh có biết không, Trầm
Thành anh ấy thích tính hám giàu, hám vật chất của tôi. Thậm chí anh ấy
còn cố ý mua một căn nhà, đặc biệt sửa một phòng cho con gái ở. Còn nữa, ngày nào anh ấy cũng đến thăm Bối Nhi, bây giờ Bối Nhi vừa thấy anh ấy
xuất hiện liền cười. Hai ‘cha con’ tình cảm rất tốt. . . . . .”
Dừng ở từ cuối, cô buông tay: “Nói với anh những lời này cũng không để làm
gì. Anh sẽ không thể hiểu được tâm trạng của tôi. Đúng rồi. Chúng tôi
định tổ chức lễ cưới vào tháng sau, đến lúc đó, sẽ mời anh đến tham dự.”
Nói cho hết lời, cô vươn tay chỉ vào cửa, dùng động tác hạ lệnh trục khách. Cố Học Võ đứng bất động, không chịu đi. Hàng lông mày anh nhíu thật
chặt, nhìn Kiều Tâm Uyển. Trong mắt cô chỉ toàn là kiêu ngạo, khuôn mặt
nhỏ nhắn ngẩng lên. Khóe môi hơi hơi cong. Vẻ mặt đắc ý mà quật cường.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, đảo qua người của cô, dừng ở ngón tay của
cô đang chỉ vào cửa. Đầu ngón tay của cô đang run nhè nhẹ, tiết lộ
tâm tư của cô. Ánh mắt anh hơi hơi nheo lại, một phỏng đoán hình thành
trong đầu. Anh duỗi tay ra, vươn cánh tay dài một cái, kéo cô vào trong
lòng mình, tay kia thuận thế áp chế ngón tay chỉ vào cửa của cô. Bàn tay to ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu, tiến tới gần. Đôi môi chuẩn xác hôn
lên môi cô.
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, mở to hai mắt nhìn
gương mặt phóng đại trước mắt. Cố Học Võ? Vì sao anh lại muốn hôn cô?
Anh có ý gì?
Trong phút chốc trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp,
lúc sau cô giơ tay lên định đẩy anh ra, nhưng lại bị một bàn tay anh bắt được, chỉ có một bàn tay, mà sức của cô căn bản kém hơn anh. Hơi thở
mạnh mẽ của đàn ông theo nụ hôn của anh mà xâm nhập vào hô hấp của cô.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở vờn quanh người tất cả đều là của Cố Học Võ.
“Uhm. . . . . .” Khốn kiếp, buông cô ra. Anh có tư cách gì mà tùy tiện hôn
cô? Kiều Tâm Uyển không cam lòng, hé miệng muốn cắn lưỡi anh, lại tạo cơ hội cho anh đem đầu lưỡi cuốn sâu vào khoang miệng cô hơn. Dây thần
kinh trong não cô cũng ầm ầm đứt đoạn, nhất thời cô không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô không có kinh nghiệm, hoàn toàn không phải
đối thủ của Cố Học Võ. Môi anh dán chặt vào môi cô, như con rắn nhỏ cuộn lấy lưỡi cô, buộc cô phải theo anh. Cô muốn đẩy tay anh ra nhưng lại
bất lực buông xuống. Cơ thể nhỏ xinh ngã vào lòng anh, nếu không phải
nhờ bàn tay anh ôm lấy sau thắt lưng thì có lẽ Kiều Tâm Uyển đã ngã
xuống đất rồi.
Bàn tay anh cầm lấy tay cô không biết từ khi nào
đã buông lỏng ra. Tư thế lúc này biến thành một tay ôm thắt lưng cô, một tay nâng gáy cô. Kiều Tâm Uyển đến hô hấp cũng khó khăn, về mặt này cô
thực trúc trắc. Không chịu tiếp nhận cũng không biết phải phản ứng như
thế nào.
Sự ngây ngô của cô trong chừng mực nào đó lại khiến Cố
Học Võ vui vẻ. Sự vui vẻ đó làm cho ánh mắt anh càng tối sầm. Đang muốn
hôn sâu hơn thì lại nghe thấy một tiếng bộp. Âm thanh đột ngột đó làm
cho hai người đồng thời khôi phục tinh thần, nhất là Kiều Tâm Uyển, cô
nhanh chóng đẩy người Cố Học Võ ra, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng
động.
Không biết từ khi nào Trầm Thành đã đến đây, đang đứng ở
cửa, ở bên chân anh, có một cái hộp, nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở
trong phòng mà vẻ mặt có phần khiếp sợ. Kiều Tâm Uyển đột nhiên chột dạ, trong lòng trống rỗng cái gì cũng không nghĩ ra được. Nhìn thấy Cố Học
Võ đứng bên mình mà trong lòng cô rất hận, không chút nghĩ ngợi giơ tay
lên tát anh một cái.
“Bốp.” Cái tát đó làm Trầm Thành chấn động, Tâm Uyển đang làm cái gì vậy? Sao lại đánh Cố Học Võ?
Ánh mắt Cố Học Võ hơi hơi khép lại, còn chưa có cử động, Kiều Tâm Uyển đã
chạy tới trước mặt Trầm Thành: “Trầm Thành, anh đừng hiểu lầm, chuyện
không phải như anh nghĩ đâu, em có thể giải thích. . . . . .”
“Tâm Uyển.” Thu hồi lại vẻ kinh ngạc và khiếp sợ, gương mặt Trầm Thành lại
trở về ôn hòa vô hại như trước, khóe môi hơi hơi cong lên, trên khuôn
mặt đẹp trai là một nụ cười yếu ớt.
“Anh sẽ không hiểu lầm.”
“Trầm Thành?” Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, có chút bất ngờ. Trầm Thành lại
kéo tay cô, nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Chúng ta đã định kết hôn. Anh
đương nhiên sẽ tin em.”
“Trầm Thành. . . . . .” Kiều Tâm Uyển cắn môi, ngoài kinh ngạc, còn có một tia cảm động: “Đều là anh ta không
tốt. Em. . . . . .”
“Đồ ngốc.” Trầm Thành xoa đỉnh đầu cô, thái độ chẳng khác nào đối đãi với một cô bé: “Anh tin em không phải cố ý.”
Bàn tay nắm tay cô thu lại, ôm Kiều Tâm Uyển vào ngực mình, ánh mắt thản
nhiên nhìn về phía Cố Học Võ: “Lão Đại, em và Tâm Uyển sẽ kết hôn. Em
tin anh biết cái gì gọi là vợ của bạn thì không thể bắt nạt chứ?”
Cố Học Võ nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau. Mày nhăn lại, anh đi về phía trước từng bước từng bước, nhìn Kiều Tâm Uyển.
“Cô chắc chứ?”
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển biết anh đang nói cái gì, nhưng, cô sẽ không thay đổi chủ ý. Nhìn Trầm Thành, cô hôn một cái lên mặt anh, tư thế vô cùng
thân thiết: “A Thành, em tin anh sẽ đối xử với Bối Nhi như con gái của
chính mình.”
“Tâm Uyển.” Ánh mắt Trầm Thành có phần không đồng ý, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bối Nhi là con gái anh, con gái ruột.”
Lời nói đó không cần giải thích, bọn họ tin Cố Học Võ cũng hiểu được. Không để ý đến Cố Học Võ không hề cử động, Trầm Thành cũng không quản, khom
lưng nhặt chiếc hộp trên mặt đất, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tâm Uyển, nhìn
xem, anh đã đặc biệt cho người đi Milan đặt áo cưới. Chút nữa em thử
nhé.”