Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 45: Cô nhịn không được



Cố Học Võ bị kinh ngạc, cũng bị cô cảm động. Nhìn Trịnh Thất Muội, anh đột nhiên thấy hiểu Kiều Tâm Uyển. Đổi một khía cạnh, dường như cũng không khiến người ta thấy ghét và khó ưa. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận. Cố Học Võ trong lòng không tán thành cách làm của Kiều Tâm Uyển, chẳng qua là lúc này không thấy ác cảm nữa.

Ngoài cửa lúc này có tiếng động truyền đến, Trịnh Thất Muội ngừng nói, quay mặt sang nhìn cửa. Thang Á Nam đứng ở đó, trên mặt còn bị thương, phía sau còn có mấy người khác, trên mặt đều bị thương, nhìn đều có chút nhếch nhác.

Bộ dạng mấy người này nhìn hết sức không tốt, nhất là Thang Á Nam. Trịnh Thất Muội lập tức sốt ruột, muốn ngồi dậy lại quên mất mình mới vừa sinh xong, bụng dưới co rút đau đớn một trận, cô chịu không được mà nhíu mày, ngã người xuống lại.

Cố Học Võ ngồi ở bên giường, tự nhiên thấy sắc mặt cô khó coi, liền vươn tay đỡ cô dậy, ánh mắt lại bị những người đứng ở cửa hấp dẫn. Ngừng đỡ Trịnh Thất Muội, anh bước về phía mấy người đi tới, Thang Á Nam trên mặt bị thương. Không riêng gì anh, tất cả những người cùng đi theo anh đang đứng ở cửa cũng vậy. Đứng thẳng người. Cố Học Võ đi tới đứng trước mặt mấy người đó, lướt qua Thang Á Nam đứng phía sau.

“Ai ra tay trước?”

“Anh Võ?” Một người sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng mở miệng:”Không phải anh nói dùng thủ đoạn hay phương pháp gì cũng được sao?”

Phải biết rằng, Thang Á Nam bản lĩnh cũng không tồi, mấy người vừa bắt đầu đã ở thế bất lợi, nếu không phải sau đó bọn họ ăn ý dùng một hư chiêu, và Thang Á Nam hiện còn đang trong giai đoạn mất trí nhớ không có để tâm đề phòng thì bây giờ có thể mang đến bệnh viện hay không còn chưa dám chắc.

Thang Á Nam hai tay bị trói sau lưng, lúc này nhìn Cố Học Võ, trong mắt hiện lên mấy phần lạnh lẽo: “Lấy nhiều hiếp ít cũng không phải là quân tử gì?”

“Ngại quá.” Cố Học Võ chuyển tới phía sau anh, tự mình cởi trói cho anh. Sau đó chỉ chỉ Trịnh Thất Muội trên giường:”Cô ấy sinh con mà cứ gọi cậu mãi, tôi muốn cho cậu lại đây nhìn cô ấy.”

Thang Á Nam sắc mặt trở nên lạnh hơn: “Cô ta sinh con thì liên quan gì tới tôi?”

Cố Học Võ kinh ngạc, còn Trịnh Thất Muội lại là tuyệt vọng. Thì ra, việc đau khổ nhất trên đời không phải là đối phương quên mất mình, không phải là đối phương không yêu mình, mà là người mình yêu lạnh nhạt với mình.

“Thang Á Nam. Cậu không phải là đàn ông?” Cố Học Võ lại phát cáu: “Cô ấy chỉ là muốn cậu tới nhìn con, muốn cậu ở bên cô ấy, tại sao cậu lại phải máu lạnh như vậy?”

“Câu hỏi này của anh rất thú vị.” Thang Á Nam mặt không chút thay đổi, cũng không quên cảnh vừa rồi Cố Học Võ đã vươn tay muốn đỡ Trịnh Thất Muội: “Ý của anh là người phụ nữ của anh sinh con lại muốn tôi đến cùng?”

“Đứa bé là con của cậu…”

“Thị trưởng Cố.” Trịnh Thất muội nghe không nổi nữa rồi, nơi cổ họng giống như bị một tảng đá chặn lại rất khó chịu. Che miệng, cô không muốn khóc, tuyệt đối không muốn, phụ nữ có thai lúc này không được khóc, không tốt cho cơ thể.

Cô biết chẳng qua là không nhịn được.

Cắn răng, hít một hơi, cô đè nén cảm xúc xuống, nhìn vẻ lo lắng trong mắt Cố Học Võ, cô đột nhiên mỉm cười.

“Cám ơn thị trưởng Cố, anh để anh ấy đi đi. Không sao đâu.”

“Trịnh Thất Muội?” Cố Học Võ không muốn như vậy, ánh mắt chuyển hướng sang Thang Á Nam, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của anh: “Cậu đi theo tôi.”

Trịnh Thất Muội không biết anh muốn làm gì, những người khác cũng không biết, đứng bất động tại chỗ. Cố Học Võ kéo tay Thang Á Nam, đi thẳng đến một phòng bệnh khác, ở chỗ này đặt một cái lồng ấp. Em bé mới sinh đang ngủ bên trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào hơn lúc mới vừa chào đời. Em bé đang ngủ rất say, anh duỗi ra ngón tay chỉ vào em bé, rồi nhìn Thang Á Nam: “Cậu nhìn đi, chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao?”

Đứa bé đó, khuôn mặt rất nhỏ, cực kỳ giống Trịnh Thất Muội. Thang Á Nam hất cánh tay Cố Học Võ đang kéo tay mình mà nhìn em bé. Cố Học Võ trong mắt có một tia mong đợi. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ sự xúc động khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Bối Nhi. Cảm giác kinh ngạc này, anh tin Thang Á Nam nhất định cũng sẽ như anh.

Thang Á Nam nhìn em bé một hồi lâu, cuối cùng nhìn Cố Học Võ một cái rồi im lặng, xoay người rời đi.

Cố Học Võ kinh hãi, không thể tin được chặn ở trước mặt anh: “Thang Á Nam. Cậu nhìn cho rõ đi, đứa bé này là con cậu. . . . . .”

“Anh đủ rồi đó?” Thang Á Nam không kiên nhẫn được nữa, anh thậm chí là tức giận: “Cô ta sinh con, cô ta như thế nào không liên quan gì tới tôi. Anh là chồng cô ta, anh ở đây là được rồi.”

“Thang Á Nam?” Mất trí nhớ sẽ làm một người trở nên máu lạnh như vậy sao? Cố Học Võ không biết, nhìn Thang Á Nam rời đi, anh đột nhiên cảm thấy bất lực, bất đắc dĩ. Thì ra anh không phải là không gì không làm được, thì ra anh cũng có chuyện làm không được. Tại sao lại như vậy?

Mất mát trở lại phòng bệnh của Trịnh Thất Muội, mấy người đang đứng ở chỗ này chờ anh, anh nhìn một người trong đó mở miệng: “A Thành, cậu đi tìm một vú nuôi, tôi muốn một vú nuôi tốt nhất thành phố C, bảo bà ấy chăm sóc Trịnh Thất Muội.”

“Vâng.” Người kia gật đầu, nhìn Cố Học Võ: “Anh Võ, còn chuyện gì nữa không?”

“Không.” Thang Á Nam không chịu về, không chịu nhận con, anh có ép cũng vô ích.

Vào phòng bệnh, Trịnh Thất Muội ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng anh vào phòng, cô nhanh chóng chùi mặt, quay mặt lại nhìn anh.

“Thị trưởng Cố, cám ơn anh.”

Hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, cô không dám tưởng tượng.

“Không cần cám ơn.” Động tác của cô rất nhanh, nhưng Cố Học Võ vẫn thấy được, cô mới vừa khóc, trong lòng có chút luống cuống: “Có muốn tôi thay cô dạy anh một trận không?”

“Không cần.” Nghĩ đến vừa rồi trên mặt Thang Á Nam bị thương, cô lại có chút đau lòng. Thật là buồn cười mà, rõ ràng anh căn bản không nhớ cô mà cô còn có thể đau lòng vì anh.

“Thị trưởng Cố, tôi gọi điện cho mẹ tôi tới đây chăm sóc tôi rồi, không làm phiền anh. Cám ơn.”

Không phiền, tuyệt đối không phiền. Cố Học Võ lắc đầu, tìm không được lời an ủi Trịnh Thất Muội: “Tôi đã bảo A Thành tìm cho cô một vú nuôi. Cô có yêu cầu gi thì cứ nói với cậu ta, cậu ta sẽ giúp cô.”

“Không cần đâu ạ.” Trịnh Thất Muội cười cười: “Chỉ là sinh con thôi. Không có gì đâu.”

Cô cười đến miễn cưỡng, Cố Học Võ nhìn thấy lại buồn bực, cuối cùng thở dài: “Á Nam, trước kia là bạn tôi. Cũng coi như là em trai tôi. Cô đừng khách sáo với tôi.”

Trịnh Thất Muội sửng sốt một chút, nhìn Cố Học Võ. Lúc này thật sự có chút bất ngờ, Thang Á Nam vẫn luôn ở Mỹ thì làm sao có thể là bạn của Cố Học Võ?

“Hai người. . . . . .”

“Trước kia tôi có đi Mỹ, cũng từng gặp cậu ta.” Cố Học Võ qua loa nói: “Sau đó, về nước vẫn liên lạc. Chúng tôi là bạn rất thân, cho nên, cô đừng khách sáo với tôi.” Ở một phương diện khác mà nói, Thang Á Nam bị như ngày hôm nay, anh cũng có liên quan.

Trịnh Thất Muội gật đầu, không hỏi nữa: “Cám ơn anh, thị trưởng Cố, tôi sẽ không khách sáo với anh. Có chuyện gì, tôi sẽ điện cho anh. Tôi không phải là muốn đuổi anh đi đâu, mà anh ở lại thì sẽ gặp mẹ tôi. Bà đã thấy anh ở trên ti vi, nếu để bà ấy biết thị trưởng tới, bà ấy sẽ. . . . . .”

Câu nói kế tiếp không cần nói, cô tin tưởng Cố Học Võ sẽ hiểu.

Anh gật đầu: “Cô nhớ giữ gìn sức khỏe. Á Nam, cậu ta chỉ là quên mất thôi, tôi tin có một ngày cậu ta sẽ nhớ lại.”

“Cám ơn.” Có khả năng sao? Cô cho là anh thấy cô sẽ nhớ ra, nhưng mà không. Cô cho là sinh con sẽ làm Thang Á Nam nhớ, nhưng mà cũng không. Hiện tại, cô đã không còn ảo tưởng nữa.

Cố Học Võ không nói gì, xoay người rời đi. Những người trông coi lúc trước giờ đã giản tán. Ra khỏi cổng chính bệnh viện, anh lấy điện thoại ra nhấn xuống mấy chữ, giọng nói hết sức âm trầm: “Tìm người trông chừng Thang Á Nam, không để cậu ta rời khỏi thành phố C.”

Cúp điện thoại, tâm tình Cố Học Võ nặng trĩu. Anh cảm thấy mệt chết đi, thật mệt chết đi được. Nhiều năm qua, vẫn gánh vác hết mọi việc, hiện tại anh cảm thấy thật mệt mỏi.

Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Bối Nhi, đột nhiên anh cảm thấy mình vẫn còn may mắn, ít nhất là vào lúc Bối Nhi được sinh ra anh cũng biết được sự thật. Biết con bé là con gái mình, chứ không phải như Thang Á Nam, nhìn thấy con mà cũng không nhận ra.

Dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến sân bay, hiện tại anh rất muốn gặp con gái mình.

Kiều Tâm Uyển buổi sáng đi ra ngoài một lát rồi lại về chơi với Bối Nhi. Trẻ em mỗi ngày mỗi khác, mỗi ngày đều thay đổi, trước kia luôn ngủ, hiện tại ngày nào cũng thức dậy chơi vài giờ.

Thời gian vẫn rất quy luật. Cô cảm thấy rất vui. Chắc là con gái biết cô khổ cực cho nên mới không đành lòng hành hạ cô, ngoan ngoãn như vậy.

Ăn cơm xong lại ngủ một giấc. Tiết trời Bắc Đô đã vào mùa thu nên có hơi hanh. Thỉnh thoảng buổi tối cô sẽ bị tiếng Bối Nhi khóc đánh thức. Mặc dù có dì Chu, nhưng cô vẫn thích tự mình dậy xem một chút.

Kiều mẹ còn cười cô, nói cô sau khi làm mẹ để ý như vậy. Cô còn cảm thấy ngượng. Nhưng quả đúng là như vậy. Trước khi làm mẹ, cô cảm thấy con chỉ là một đứa trẻ, cô cũng từng nghe một bạn gái nói đứa trẻ được sinh ra, cô tuyệt đối sẽ không vừa khóc đã bế, vừa khóc đã dỗ dành. Nhưng khi thật sự xảy ra với chính mình, cô mới phát hiện vẫn có chút khó khăn. Cô rất dễ tỉnh giấc, thường xuyên giật mình dậy lúc nửa đêm, sau đó đi qua phòng Bối Nhi ở bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên mà cảm thấy thế giới thật yên tĩnh và xinh đẹp.

Một cô con gái đáng yêu như vậy, cô sẽ không cho bất cứ kẻ nào cướp đi. Gọi điện thoại cho sứ quán bên kia, thúc giục làm thủ tục, cô đã quyết định rồi, nhất định phải mang theo Bối Nhi đi Đan Mạch. Rời xa Cố Học Võ, để anh ta không tìm được mình.

Ăn xong cơm tối, Kiều Tâm Uyển cầm những tư liệu kia lên xem. Trước kia cô vẫn muốn đến Đan Mạch, cho nên tiếng Đan Mạch nói không tồi. Đến đó, ngôn ngữ giao tiếp không còn là vấn đề.

Thu thập một số thông tin về nhà ở, cô còn đang lựa chọn, nghĩ đến việc sẽ sống cùng Bối Nhi ở nước ngoài là cô liền tràn ngập hưng phấn.

Cố Học Võ xuống máy bay, không về nhà mà trực tiếp lái xe đến Kiều gia. Thời gian thấm thoắt trôi qua, lúc đến Kiều gia đã là buổi tối. Kiều mẹ thấy anh thì không nói gì, chỉ nói Tâm Uyển ở trên lầu, anh liền tự lên lầu. Nghĩ đến lần trước không cẩn thận nhìn thấy Kiều Tâm Uyển mới vừa tắm xong còn không mặc quần áo, động tác của Cố Học Võ hơi dừng lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.