Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 54: Tít báo



“Cố Học Võ. Anh thật đê tiện!”

Lại dám làm chuyện quá đáng như vậy với cô. Quả thực là hạ lưu tới cực điểm. Hai bên là đường cái, thỉnh thoảng còn có xe qua lại, cô thật sự không thể tưởng tượng, nếu như vừa rồi có ai đó nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì trong xe, hoặc là có xe nào đó đi ngang qua nhìn thấy thì cô sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?

Như vậy các tít báo ngày mai sẽ vô cùng đặc sắc, nói rằng thiên kim tập đoàn bách hóa Kiều thị là cô nhu cầu không được thỏa mãn nên cùng chồng cũ chơi trò “rung xe”.

Tình cảnh xấu hổ không chịu được như vậy, mới nghĩ đến đã muốn tìm cái lỗ để chui xuống rồi. Thật quá đáng! Cố Học Võ, làm sao anh có thể quá đáng đến như vậy? Anh xem cô là cái gì mà tùy tiện như vậy, khi dễ như vậy? Thậm chí ngay cả một phòng khách sạn cũng không tìm mà “giải quyết” ở ngay trên xe, có phải là vì, ở trong lòng anh, cô chỉ là một người phụ nữ thấp hèn, là món đồ chơi mà anh thích thì gọi đến, không cần thì vứt bỏ hay không? Cho nên anh mới có thể khi dễ cô đến mức như vậy, có phải không?

Bàn tay của cô cũng không làm đau được Cố Học Võ, dù sao, cô cũng vừa mới trải qua một màn hoan ái kịch liệt. Toàn thân mất hết sức lực rồi thì làm sao có thể đánh anh đau được?

Nhưng điều làm cho anh khó hiểu nhất chính là thái độ của cô. Anh nhớ rõ ràng trong “quá trình” vừa rồi, cô cũng rất hưởng thụ. Đến phút cuối, thậm chí có thể nói là vui sướng. Cho nên lúc này, một cái tát của cô làm cho anh có chút kinh ngạc. Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, anh đột nhiên không hiểu, cô đang tức giận cái gì?

“Cô đang tức giận?”

“Nói thừa.” Khả năng thông hiểu của anh kém như vậy sao? Cô còn tưởng đó là do hậu quả của cái tát của cô nữa đấy.

“Tại sao?” Cố Học Võ không hiểu: “Chẳng lẽ vừa rồi, cô không thoải mái?”

“Tôi……….” Kiều Tâm Uyển bị lời nói của anh kích thích, thiếu chút nữa là sặc nước miếng. Nhìn vẻ khó hiểu trên mặt Cố Học Võ, cô phát hiện cô hoàn toàn không có cách nào nói chuyện với anh.

“Đúng vậy. Không thoải mái. Tôi rất không thoải mái”. Ở cùng một chỗ với anh không có lúc nào là thoải mái, lần đầu tiên anh giày vò cô suốt một đêm, khiến nơi đó của cô ê ẩm suốt cả ngày hôm sau. Bây giờ là lần thứ hai, cô vẫn không thoải mái như trước. Cảm giác không thoải mái này thật ra không phải là ở cơ thể. Mà là tâm hồn. Bởi vì Cố Học Võ tùy tiện với cô khiến cô bị tổn thương, khó chịu. Nhưng cô lại không thể đem sự tổn thương của mình ra cho Cố Học Võ thấy, nên chỉ có thể công kích anh.

“Cố Học Võ, anh quá kém cỏi, làm tôi khó chịu chết được. Tôi không đánh anh thì đánh ai?”

Đương nhiên, nguyên nhân cô đánh Cố Học Võ không phải vì lí do này, nhưng Kiều Tâm Uyển không có kinh nghiệm nên không hiểu có một số chuyện đàn ông vô cùng để ý, không thể tùy tiện khiêu khích. Chẳng hạn như ở phương diện năng lực X. Hỏi mười người đàn ông thì cả mười người đều thích phụ nữ nói mình rất mạnh. Tuyệt đối không một thằng đàn ông nào thích nghe phụ nữ nói mình “không được”. Mặc kệ đó có phải là người phụ nữ anh ta yêu hay không, điểm này tuyệt đối không thể khiêu khích, là điểm mấu chốt của đàn ông. Thậm chí đàn ông còn coi trọng nó hơn cả cái ví tiền. Bạn có thể chửi một người đàn ông là nghèo hèn, mắng một người đàn ông là xấu xí, nhưng tuyệt đối không thể nói với một người đàn ông là “không được”.

Còn Kiều Tâm Uyển trong chuyện nam nữ có quá ít kinh nghiệm. Ít nhất, nửa đời trước cũng chỉ có một người đàn ông khiến cô lưu luyến si mê, xoắn xuýt là Cố Học Võ. Cho nên lúc nãy, cô cảm thấy cô bị Cố Học Võ khi dễ nên phải chửi lại. Đối với cô mà nói thật giống như là hai đứa nhỏ đang cãi nhau vậy.

“Cố Học Võ, anh kém quá. Anh quả thực vô cùng kém. Anh. Anh làm tôi khó chịu chết được. Tôi hận anh. Tôi ghét anh, anh về sau không được chạm vào tôi, anh có nghe hay không?”

Sắc mặt Cố Học Võ lúc nghe đến Kiều Tâm Uyển nói mình “kém” liền thay đổi. Tuy rằng anh không đào hoa, cũng không chơi bời trăng hoa. Ít nhất ở trong chuyện nam nữ, anh tuyệt đối có kiềm chế. Nhưng anh tự tin vào năng lực của mình ở phương diện ấy. Lúc này nghe Kiều Tâm Uyển nói như vậy, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Đem thân thể lại một lần nữa đè lên Kiều Tâm Uyển, chỗ ngồi chật hẹp, anh lại đột nhiên tới gần khiến Kiều Tâm Uyển lập tức thấy khẩn trương. Cô bất mãn mở to hai mắt nhìn Cố Học Võ.

“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?”

“Chẳng làm gì hết.” Cúi đầu, bàn tay to lại một lần nữa bắt đầu kéo quần áo của cô, Kiều Tâm Uyển hoảng hốt, đưa tay ôm chặt trước người, ngăn cản anh hành động, nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Cố Học Võ?

Mới qua vài động tác, quần áo lại bị Cố Học Võ cởi xuống, cả tiếng la nhỏ bé của cô cũng nuốt vào trong miệng, bên tai là giọng nói hơi khàn khàn của anh:

“Nếu không thoải mái, vậy làm thêm một lần nữa.”

Cái gì? Kiều Tâm Uyển chấn kinh, không thể tin mở to hai mắt nhìn Cố Học Võ đốt lửa ở trên người mình, cơn bão tình trước còn chưa tan thì làm sao có thể chịu đựng được sự trêu chọc, khiêu khích của anh?

Ý thức của cô bắt đầu rơi vào mê muội, cũng giống như lúc nãy, cô dường như nghe thấy tiếng gì đó. Nhưng tiếng động đó quá nhỏ, ít nhất lúc cô nghe thấy thì còn nhỏ hơn cả tiếng tim cô đập và tiếng thở dốc của Cố Học Võ. Quan trọng nhất là, cô bởi vì không khống chế được khoái hoạt mà thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ. Mỗi một tiếng đều như chứa đựng vui sướng, vang lên trong không gian chật hẹp. Đến tận lúc mọi thứ trở lại yên tĩnh thì Kiều Tâm Uyển toàn thân đã không còn chút sức lực, nhìn Cố Học Võ thu dọn xong xuôi, lúc cô mặc xong quần áo thì đến đầu ngón tay cũng mềm nhũn.

Nơi này không gian vốn rất nhỏ, lại còn bày ra cái tư thế có kỹ thuật cao như vậy khiến cô cảm giác như thắt lưng cũng muốn gãy. Còn Cố Học Võ thì ngược lại không hề có chút mệt nhọc, hỗn loạn. Một bàn tay của anh còn chống bên hông cô, một tay kia vịn vào bờ vai của cô, anh nheo mắt lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, ánh mắt có vài phần nguy hiểm.

“Hiện tại, thoải mái chưa?”

Kiều Tâm Uyển không còn sức đâu mà nói chuyện, chỉ có thể cho anh một cái liếc mắt xem thường. Cô không trả lời, Cố Học Võ cũng không tức giận, chỉ là lại áp sát vào tai cô, đè thấp giọng, lộ ra vài tia tà ác.

“Nếu cô không thoải mái, tôi không ngại làm thêm một lần nữa”. Cảm giác người cô đột nhiên cứng lại, khóe môi anh cong lên, không hiểu sao có chút vui sướng: “Chúng ta có thể làm cho đến khi nào cô cảm thấy thoải mái mới thôi.”

Kiều Tâm Uyển không có sức mà đánh anh, lần đầu tiên không tính, lúc đó, Cố Học Võ bị người ta bỏ thuốc, hoàn toàn không có ý thức. Động tác thô bạo, vội vàng khiến cô ngoài đau, cũng chỉ thấy đau. Lần trước cũng không tính. Cô bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, không biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị anh…

Còn hiện tại lúc này, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khác biệt về sức lực giữa đàn ông và phụ nữ, cảm nhận được sự khác biệt giữa sự cường thế của đàn ông và sự yếu ớt của phụ nữ. Cô thật sự không phải là đối thủ của anh. Oán hận trừng mắt nhìn Cố Học Võ đang đắc ý. Cảm xúc này rất rõ ràng, rõ ràng đến mức không có ánh đèn, cũng có thể thấy rất rõ.

“Vô sỉ”. Cô lúc này cũng chỉ có thể nghĩ đến hai chữ này mà thôi.

Cố Học Võ ánh mắt tối sầm lại, cánh tay đặt trên người cô lại một lần nữa chuyển động, ôm lấy hông Kiều Tâm Uyển: “Cô nói cái gì?”

Mùi vị uy hiếp rõ ràng như vậy nên Kiều Tâm Uyển rất hiểu, nếu cô còn mắng nữa thì anh nhất định sẽ lại làm thêm một lần nữa. Trong lòng hận không thôi nhưng ngoài xem thưởng anh cô chẳng thể làm gì được. Cuối cùng cô lựa chọn xoay mặt đi chỗ khác. Không tiếp tục nhìn vẻ đắc ý trên mặt Cố Học Võ. Con đường bên ngoài đã không còn một bóng xe. Chỗ này là ở vùng ngoại thành nên phải cách xa thật xa mới có một ngọn đèn đường. Ánh đèn rọi từ xa đến khiến cô không nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài.

Nhưng cô không nhìn thấy không có nghĩa là người khác không nhìn thấy được những chuyện xảy ra bên trong. Liếc mắt oán hận trừng Cố Học Võ một cái, cho thấy cô rất hận anh. Người đàn ông vô liêm sỉ này lại dám làm chuyện tình quá đáng như vậy với cô.

Cảm giác được cô đang nhìn chằm chằm, Cố Học Võ cũng không để ý nữa, làm liên tục hai lần khiến anh cảm thấy gánh nặng chất chứa bấy lâu nay toàn bộ đều tan biến hết, vẻ mặt sáng láng, ngồi trở lại vị trí, lái xe.

Xe chậm rãi chạy về phía nội thành. Trời lúc này đã đen tối, cũng không biết là mấy giờ. Ánh đèn mờ tỏ hai bên đường chiếu lên mặt của cô. Cảm giác của cô mới bắt đầu hồi phục lại từ đỉnh cao vui sướng. Nhỉn cảnh vật hai bên lướt qua thật nhanh, khóe môi cô mím thành một đường thẳng tắp, ẩn chứa vài phần chua sót. Cô đã hạ quyết tâm không để ý đến Cố Học Võ nữa, nhất định phải tránh anh thật xa, để mình không bị anh ảnh hưởng nữa.

“Anh náo loạn đủ chưa? Cho tôi xuống xe!” Cô muốn về nhà, cô không muốn ở cùng với Cố Học Võ. Quả thực một phút cô cũng không thể chịu đựng được.

Cố Học Võ nhìn cô một cái, không dừng xe mà lại phóng nhanh hơn, quẹo vào đường lớn phía trước. Xe không có đi vào nội thành, cũng không đi về hướng biệt thự Kiều gia mà chạy nhanh vào một con ngõ nhỏ. Đến nơi, Cố Học Võ bước xuống xe trước, Kiều Tâm Uyển vẫn còn tức giận, không chịu xuống xe. Cô không chịu xuống xe, Cố Học Võ cũng không tức giận. Dù sao hiện tại, người chiếm được tiện nghi vẫn là anh. Anh vươn tay bế Kiều Tâm Uyển xuống xe. Hai người đi vào một tứ hợp viện. Kiều Tâm Uyển vừa đi vào liền ngửi thấy mùi đàn hương, cô nhíu mày, đang muốn bảo Cố Học Võ buông mình xuống thì có người đi ra đón.

“Ồ. Đã trễ thế này mà sao anh Cố còn đến đây?”

“Không có gì.” Cố Học Võ lắc lắc đầu. “Lệnh Hồ có ở đây không? Chân bạn tôi bị thương.”

Chân? Anh không nói Kiều Tâm Uyển cũng vì tức giận mà quên mất. Dù sao toàn bộ cảm giác vừa rồi đều đã lấn áp cảm giác đau nơi chân làm cô quên mình đang bị thương.

Kiều Tâm Uyển lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, người kia mặc trên người trang phục đời Đường, gương mặt tươi cười ân cần, đưa Cố Học Võ và cô bước vào trong sân. Anh đặt Kiều Tâm Uyển lên ghế bành, sau đó, có một người đàn ông bước ra. Anh ta mặc trên người một bộ trang phục đời Đường màu trắng, trên tay đeo một chuỗi tràng hạt, nhìn thấy Cố Học Võ, anh ta liền bước nhanh đến vỗ vỗ lưng anh.

“Tiểu tử cậu quay về Bắc Đô đã lâu mà sao hôm nay mới nhớ đến việc tới thăm tôi?”

“Sợ cậu không có ở đây.”

“Sợ tôi không có ở đây mà giờ lại tìm đến cửa?” Vẻ mặt người kia có vài phần trêu ghẹo.

“Chân bạn tôi vừa rồi bị trật một chút.” Lúc quấn lấy nhau vừa rồi, Cố Học Võ vẫn luôn tránh đụng đến chân của Kiều Tâm Uyển. Lúc này dẫn cô đến khám, hy vọng cô không có việc gì.

“Bạn?” Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm, liếc mắt nhìn sang Kiều Tâm Uyển một cái, trong mắt hiện lên một tia thông suốt. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta lại nhanh chóng tiến lên, ngồi xổm trước mặt Kiều Tâm Uyển.

“Có thể đưa chân cho tôi xem một chút không?”

Kiều Tâm Uyển vốn là muốn trừng Cố Học Võ, có điều chân cô thực sự vẫn còn hơi đau, đành đưa chân qua cho người kia kiểm tra một chút. Cuối cùng anh ta đứng lên nhìn Cố Học Võ: “Chỉ hơi bị trật một chút, dẫn đến thương tổn nhỏ, không có việc gì. Tôi giúp cô ấy xoa bóp vài cái là tốt thôi.”

“Phiền cậu rồi.” Cố Học Võ gật đầu, người nọ khoát tay: “Cậu mà còn khách sáo với tôi thì đừng xem tôi là bạn.”

Cố Học Võ cũng không nói nhiều, bước sang bên cạnh, người kia đỡ Kiều Tâm Uyển đứng lên. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Kiều Tâm Uyển mới phát hiện, người đàn ông này nhìn rất trẻ. Ngũ quan tuấn nhã. Khi xoa bóp cho cô thì vẻ mặt rất nghiêm túc, còn nữa bộ đồ đời Đường màu trắng kia lại làm cho anh ta nhìn có vài phần hương vị tiên phong đạo cốt. Nhưng sự chú ý của cô lại nhanh chóng dời đến chân. Lúc anh ta ấn, Kiều Tâm Uyển cảm thấy có chút đau nhưng sau đó thực sự cảm giác tốt hơn rất nhiều. Thử chuyển động mắt cá chân một chút, phát hiện nơi đó vậy mà chẳng còn đau nữa.

“Cám ơn”

“Đừng khách sao.” Người kia cười cười, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tôi với cô xem như hữu duyên, lần đầu tiên gặp mặt, không có thứ gì tốt để tặng, chuỗi tràng hạt này cho cô đấy.”

Anh ta vừa mở miệng khiến Cố Học Võ thoáng sửng sốt, mới định ngăn cản thì Kiều Tâm Uyển đã lên tiếng trước.

“Không cần đâu.” Kiều Tâm Uyển không quen anh ta, lại còn phiền anh ta xoa bóp cho cô, làm sao cô còn không biết xấu hổ nhận đồ của anh ta? Hơn nữa, cô không theo Phật, mang chuỗi tràng hạt này thì cảm giác có chút kỳ lạ.

“Tôi tặng mà cô không lấy. Hay là không nể mặt tôi?” Người kia nhíu mày, liếc nhìn Cố Học Võ một cái: “Người bạn này của cậu rất không nể mặt nha”

Mặc dù là nói vậy, nhưng trên mặt anh ta lại không hề có vẻ tức giận, nên Kiều Tâm Uyển cảm thấy ngại. Cố Học Võ nhìn ánh mắt của cô rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cậu ta nói tặng cô thì cô cứ nhận đi.”

Mội chuỗi tràng hạt? Làm ơn, cô đâu có theo Phật. Kiều Tâm Uyển liếc mắt nhìn hai người đàn ông một cái, từ chối không được, cuối cùng đành phải nhận.

“Tốt, tốt.” Người kia vỗ vỗ tay: “Thế này mới sảng khoái. Tôi đã cho người đi chuẩn bị, nếu không ngại trời tối thì ở lại đây ăn chút gì đi.”

“Uhm.” Cố Học Võ cũng không khách sáo, lập tức gật đầu, Kiều Tâm Uyển còn muốn về nhà, lại cảm thấy như vậy không phải phép, đành phải ở lại.

Người nọ dường như biết cô và Cố Học Võ hai người đều chưa ăn cơm nên đã chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, tất cả đều là đồ chay, dễ tiêu hóa lại ngon miệng, cảm giác hương vị không tệ.

Kiều Tâm Uyển nhớ vừa rồi Cố Học Võ gọi anh ta là Lệnh Hồ, lần thứ nhất cô không nghe rõ, lần thứ hai mới nghe được rõ ràng.

Anh ta cùng Cố Học Võ uống trà, nói chuyện phiếm, vẻ mặt rất tùy ý. Ăn cơm xong, Lệnh Hồ kéo tay Cố Học Võ nói một câu, Kiều Tâm Uyển lặng đi một chút, nhưng nghe không hiểu. Cô nhìn Cố Học Võ, muốn xem anh nghe có hiểu không, nhưng anh lại trả lời khiến Kiều Tâm Uyển kinh ngạc, mấy lời Cố Học Võ nói cô một chữ nghe cũng không hiểu. Không phải là tiếng Đức, cũng không phải là tiếng Ý. Hai người nói chuyện với nhau vài câu. Cô nhìn thấy Cố Học Võ nhìn cô một cái, cũng không nói lời nào, mà gật gật đầu với Lệnh Hồ, sau đó đưa cô rời đi.

Lên xe, cô rốt cuộc nhịn không được tò mò mà mở miệng hỏi Cố Học Võ: “Này, hai người vừa rồi nói cái gì? Vì sao tôi nghe không hiểu?”

Cô vì muốn xứng đôi với Cố Học Võ mà không chỉ học tiếng Anh mà còn học cả tiếng Đan Mạch cùng tiếng Đức. Vậy mà mấy lời Cố Học Võ nói cô lại không hiểu được.

“Tiếng Phạn.”

Tiếng Phạn? Là loại ngôn ngữ được mệnh danh là khó học nhất thế giới đó sao? Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, trong lòng sinh ra một cảm giác quái dị. Cô vẫn luôn dõi theo mỗi bước chân của Cố Học Võ nên cũng tự cho là rất hiểu anh. Nhưng hiện tại mới phát hiện, cô căn bản không biết chút gì về anh. Trước kia không tiếp xúc với anh nên không biết, giờ đến gần rồi mới phát hiện cô lại càng không biết. Nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc là đang chấp nhất cái gì đây?

Trên người anh dường như còn có rất nhiều bí mật, ví dụ như là lần trước trong thang máy, hay như là người bạn Lệnh Hồ vừa rồi của anh, lại như là hành động quái dị gần đây của anh đối với cô. Tất cả đều khiến cô không giải thích được, muốn hỏi anh vừa rồi bọn họ nói gì, nhưng lại hiểu có hỏi anh cũng sẽ không nói, cuối cùng đành phải nói sang chuyện khác.

Lấy chuỗi tràng hạt ra, Kiều Tâm Uyển đưa cho Cố Học Võ: “Tôi với người kia không quen không biết, anh thay tôi trả cái này lại cho anh ta được không?”

“Cô là khờ thật hay là giả ngốc vậy?” Bình thường vẫn thấy cô là một người khôn khéo, sao đến nơi này lại một chút ánh mắt cũng không có? Cố Học Võ nhìn cô một cái, khởi động xe.

“Anh có ý gì?” Dựa vào đâu mà nói cô ngốc? Kiều Tâm Uyển không phục. Bởi vì muốn tranh luận với anh nên cô cũng quên mất lúc nãy mình còn giận dỗi nói không để ý tới anh.

“Cô có biết giá trị của chuỗi tràng hạt này hay không?”

“Không phải chỉ là một chuỗi hạt gỗ sao?” Đen đen, nặng nặng, lại khó coi.

“Đây là trầm hương.” Cố Học Võ liếc cô một cái rồi đạp chân ga. Không để ý đến cô nữa.

Kiều Tâm Uyển ngây ngẩn cả người. Trầm hương? Là cái loại một tấc trầm hương một tấc vàng trong truyền thuyết đó sao? Nhìn chuỗi tràng hạt trên tay, thật đúng là làm cho cô phải kinh ngạc. Cô biết trầm hương, giá trị của nó có khi vàng cũng không thể sánh được. Trên thị trường hiện nay có tiền cũng không mua được, huống chi là chuỗi tràng hạt như vậy.

“Chuỗi tràng hạt này đã theo cậu ta rất lâu rồi, coi như là cổ vật, đeo vào có thể trừ tà.”

Cố Học Võ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, thu nỗi khiếp sợ trong mắt cô vào đáy mắt, phải biết rằng chuỗi tràng hạt này có biết bao nhiêu người muốn mà không được. Người ta có câu vàng còn có giá, ngọc thì vô giá. Mà trầm hương, nhất là trầm hương cổ, loại trầm hương tốt nhất, thì chính là báu vật vô giá. Cũng không biết vì sao Kiều Tâm Uyển lại được Lệnh Hồ nhìn thuận mắt, vừa ra tay đã hào phóng như vậy.

“Thật vậy sao?” Cô chắc chắn là nghe thấy chuỗi tràng hạt này có một mùi hương nhàn nhạt, hiện tại cũng đã biết giá trị của chuỗi tràng hạt này, nhưng cô thật đúng là không hiểu: “Anh ta tặng tôi món quà qúy giá như vậy, tôi có cần biếu lại không?”

“Không cần”. Cố Học Võ nhìn cô một cái: “Lần sao cô đến sẽ không gặp được cậu ta.”

“Vì sao?” Kiều Tâm Uyển không hiểu.

“Cậu ta một năm có hơn một nửa thời gian là không có ở nhà, thời gian còn lại đều dạo chơi tứ phương. Cho nên, cô tìm cũng không gặp được cậu ta.”

“Vậy làm sao anh biết hôm nay anh ta có ở đó mà đến?”

“Gặp may thôi.” Chân Kiều Tâm Uyển xem như là vết thương nhỏ. Nhưng anh ta cứ có cảm giác phải Lệnh Hồ xem qua anh mới yên tâm, dù sao cô hiện tại đang cho con bú, anh không muốn cô bởi vì dùng thuốc không đúng mà làm ảnh hưởng đến con gái.

“Dạo chơi tứ phương?” Sao nghe có vẻ giống người xuất gia. “Anh ta là hòa thượng?” Sao không thấy anh ta cạo đầu? Cảm giác không giống lắm.

“Không phải.” Cố Học Võ lắc đầu: “Chỉ có thể coi như là người tu tại gia”

Kiều Tâm Uyển gật đầu, lại liếc mắt nhìn Cố Học Võ một cái: “Vậy làm thế nào mà anh quen anh ta?” Cố Học Võ chắc không có khả năng quen biết với người như thế nhỉ?

“Cơ duyên.”

“Cơ duyên? Cơ duyên gì?”

Cố Học Võ lựa chọn im lặng không nói. Anh không nói, Kiều Tâm Uyển cũng không hỏi nữa. Bỏ đi. Nhìn giao lộ phía trước, là một khu biệt thự khác, phải đi qua hai giao lộ nữa, mới là khu biệt thự của Kiều gia, cô mím mím môi, đột nhiên nhớ đến Bối Nhi. Cô vừa sáng sớm đã ra khỏi nhà, Bối Nhi chắc là đói bụng lắm rồi? Không biết có khóc hay ầm ĩ gì không. Cảm giác này vừa phát sinh trong lòng liền khiến cô lo lắng, liếc Cố Học Võ một cái, đều do anh không tốt. Trong lòng oán hận lại không nói được, chỉ trừng Cố Học Võ một cái: “Anh lái xe nhanh chút.”

Cố Học Võ lúc này rất nghe lời, dùng sức nhấn ga, xe nhanh chóng dừng trước cửa Kiều gia. Kiều Tâm Uyển thấy xe dừng lại liền lập tức mở cửa xuống xe. Cố Học Võ nhìn dáng vẻ vội vàng của cô mà hơi nhíu mày, ánh mắt dời đến thứ gì đó ở ghế sau. Anh xuống xe, vòng ra ghế sau xách đồ hôm nay anh mua cho Bối Nhi lên. Cùng theo vào cửa, còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng Kiều mẹ: “Tâm Uyển, con làm cái gì vậy? Vừa sáng sớm đã ra ngoài? Bối Nhi nó khóc suốt, gọi điện thoại con lại không nghe máy?”

“Mẹ. Con………” Kiều Tâm Uyển không nghe thấy điện thoại kêu, lúc này cầm điện thoại lên xem mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

“Con xin lỗi. Con không có nghe thấy.”

“Là con không tốt.” Cố Học Võ bước lên, trên tay xách vài cái gói to: “Con kéo Tâm Uyển đi dạo phố, không cẩn thận về muộn.”

“……….” Kiều mẹ nhìn Cố Học Võ, lại nhìn con gái, ánh mắt phút chốc liền sợ hãi, bà không có nhìn sai, trên cổ con gái có mấy dấu hôn. Bà phất phất tay với Kiều Tâm Uyển: “Bỏ đi, bỏ đi. Bối Nhi còn chưa ngủ, con lên dỗ nó đi.”

“Dạ.” Kiều Tâm Uyển không quan tâm tới Cố Học Võ, lẳng lặng đi lên lầu.

Cố Học Võ bỏ túi đồ trên tay xuống, đang muốn đi theo lên lầu thì Kiều mẹ nhanh chân chặn trước mặt anh, vẻ mặt có chút không vui: “Học Võ, lúc trước bác nhất thời xúc động mới nói con tái hợp lại với Tâm Uyển, nhưng hiện tại bác cũng thông suốt rồi, dưa hái xanh không ngọt. Con không thích Tâm Uyển, vậy nên chia tay trong vui vẻ đi.”

Cố Học Võ hơi ngẩn ra, nhìn thấy vẻ không tán thành trong mắt Kiều mẹ, vẻ mặt anh có vài phần nghiêm túc: “Con không phải không thích Tâm Uyển.” Lúc trước quả thật không thích nhưng hiện tại……….

“Thích cũng được, không thích cũng thế.” Kiều mẹ xua tay: “Giờ cũng không quan trọng, quan trọng là Tâm Uyển hiện không còn ý đó nữa. Bác hy vọng con đừng đến tìm Tâm Uyển nữa. Để cho Bối Nhi và Tâm Uyển sống yên ổn, được không?”

Những lời này sao nghe lại thấy kỳ lạ? Cố Học Võ nhíu mày. Nhìn nét mặt không vui của Kiều mẹ, anh không hiểu mới có vài ngày, rốt cuộc điểm nào có vấn đề. Nhưng có một việc anh rất chắc chắn.

“Bác Kiều. Con với Tâm Uyển đã có con gái rồi. Nếu cô ấy muốn mang theo Bối Nhi di dân. Vậy, một năm cũng chỉ có thể gặp Tâm Uyển và Bối Nhi được mấy lần? Chẳng lẽ bác không nghĩ tới sao?”

Nhìn đến ánh mắt khiếp sợ của Kiều mẹ, anh nhỏ giọng: “Nếu Tâm Uyển sống cùng con, ít nhất vẫn còn ở Bắc Đô, bác muốn gặp con gái cùng cháu ngoại lúc nào cũng được, như vậy không tốt sao?”

Kiều mẹ lặng đi một chút, bà làm sao không biết như vậy rất tốt. Nhưng quan trọng là Tâm Uyển con gái bà đã hết hy vọng với tình yêu đến chết đi sống lại lúc trước với Cố Học Võ. Hiện tại thái độ Cố Học Võ không rõ ràng, bà làm sao không lo lắng. Cân nhắc đã lâu, chỉ có thể nói Cố Học Võ tránh xa con gái một chút. Anh không trêu chọc Tâm Uyển thì chắc chắn Tâm Uyển sẽ không bị tổn thương.

Nhìn vẻ mắt như nghĩ đến điều gì đó của Kiều mẹ, Cố Học Võ cũng không nói nữa, hơi hạ thấp người, chỉ chỉ mấy thứ trên sô pha: “Những thứ này là Tâm Uyển mua, thời gian không còn sớm, Tâm Uyển mệt mỏi cả ngày cũng muốn nghĩ ngơi. Ngày mai con lại đến thăm cô ấy và Bối Nhi.”

Anh biết cái gọi là chuyển biến tốt thì nên có chừng mực. Hiện tại nếu như anh đi lên, Kiều Tâm Uyển nhất định sẽ ầm ĩ với anh. Không bằng trước tiên để cho cô bình tĩnh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.