Anh xoay người rời
đi, đúng lúc gặp phải Kiều Kiệt nhưng anh ta chỉ khinh khỉnh lướt qua,
Cố Học Võ cũng không để ý vượt qua anh ta đi thẳng ra ngoài. Kiều Kiệt
đi nhanh vào nhà, nhìn thấy mấy thứ đồ để trên sofa thì nhíu mày lại:
“Gã đó không phải là nghĩ mua vài bộ đồ là có thể lấy lòng chị đó chứ?”
Kiều mẹ lặng im, thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa chính lại, rồi nhìn
đống túi xách này, nếu trong lòng con gái bà vẫn còn có cậu ta thì e là
chẳng cần gì cũng bị Cố Học Võ lấy được lòng. Bà thở dài, tình hình hiện nay càng lúc càng vượt ra ngoài dự kiến của bà, Cố Học Võ rốt cuộc là
đang tính làm cái gì? Mang theo thắc mắc trong lòng, bà xách đống túi đi lên lầu.
Kiều Tâm Uyển vừa mới xem qua con gái thấy con bé đã
ngủ. Dì Chu nói lúc trời sập tối Bối Nhi cứ khóc đòi cô suốt, bà đành
phải pha sữa bột cho con bé bú, bú no rồi con bé mới chịu nhắm mắt ngủ.
Trong lòng có chút áy náy, Kiều Tâm Uyển thăm hỏi dì Chu năm ba câu rồi
trở về phòng. Hôm nay cả người toàn là mồ hôi nhầy nhụa nên cô đi ngay
vào phòng tắm, đến lúc cởi quần áo lại phát hiện khắp người mình chỗ nào cũng có những dấu hôn khiến sắc mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Cố Học Võ chết tiệt, rốt cuộc anh xem cô là cái gì? Còn ở trên xe mà…
“Đê tiện.” Kiều Tâm Uyển hừ một tiếng, lại nghĩ tới nguyên nhân vì sao cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô rất nhiều sữa nên bình thường nếu không cho Bối Nhi bú thì sau mấy
tiếng sẽ lại căng lên rất khó chịu. Còn hôm nay, toàn bộ sữa đều bị Cố
Học Võ…
Ngừng. Tưởng tượng đến cái cảnh đó là cô lại thấy mặt
mình nóng ran, cô trừng mắt nhìn những dấu vết rõ ràng trên cơ thể phản
chiếu qua gương, cả phía dưới cũng vẫn còn hơi khó chịu.
Cô dùng
tốc độ nhanh nhất vặn nước nóng mà tắm cho thật sạch rồi mặc áo ngủ vào. Rút kinh nghiệm lần trước bị Cố Học Võ nhìn thấy, cô đã tập thói quen
nhất định phải mặc áo ngủ rồi mới đi ra ngoài, sợ anh lại như âm hồn đột ngột xổ ra, sau đó ăn đậu hủ của cô. Có điều hôm nay Cố Học Võ lại bất
ngờ không đi lên, mà chỉ có Kiều mẹ ở trong phòng.
“Mẹ.” Ngáp một cái, Kiều Tâm Uyển ngồi xuống giường: “Bối Nhi ngủ rồi ạ.”
“Mẹ biết.” Kiều mẹ nhìn con gái: “Mẹ vào gặp con.”
“Dạ?”
“Tâm Uyển, con với Cố Học Võ. . . . . .”
“Mẹ, con chẳng có gì với anh ta hết.” Kiều Tâm Uyển không muốn nhắc đến vấn
đề này nữa, chạy vạy cả ngày, lại bị Cố Học Võ ức hiếp cả buổi, giờ cô
đã mệt muốn chết rồi, cô chỉ muốn ngủ mà thôi.
“Tâm Uyển.” Thái
độ trốn tránh của con gái khiến Kiều mẹ không vui. Nhất là sau khi nhìn
thấy dấu hôn trên người con gái, bà lại càng lo lắng: “Tâm Uyển, nếu Cố
Học Võ yêu con, con có tái hợp với nó thì mẹ cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng nhìn bây giờ mà xem, e là nó chỉ vì con gái mà thôi. Nếu đã vậy,
con cần phải hiểu cho rõ. Nếu con vì con gái mà chịu chấp nhận thì mẹ
mặc kệ con, nếu con không muốn thì…”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển ngắt lời bà, cô mệt lắm rồi, giờ mà còn nói đến những mối quan hệ này thì chỉ
làm cho cô thấy mệt hơn thôi: “Con mệt rồi, con muốn ngủ một chút, có
chuyện gì ngày mai rồi nói được không mẹ.”
“Tâm Uyển. . . . . .”
Lúc nào cũng vậy. Nhắc tới Cố Học Võ là lại không chịu nghe. Kiều mẹ cũng
hết cách chỉ có thể trừng mắt liếc cô một cái rồi xoay người bỏ đi.
Kiều Tâm Uyển kéo cao chăn, cố gắng để mình không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Ban ngày mệt mỏi cả ngày nên cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhưng ngay cả
trong mơ, Cố Học Võ vẫn nhảy ra quấy rầy cô.
“Tâm Uyển, anh yêu em.”
Cố Học Võ thổ lộ với cô, vẻ mặt cô vui mừng kinh ngạc, vươn tay muốn ôm lấy anh: “Em cũng yêu anh.”
“Vậy tốt quá.” Cố Học Võ vươn tay, giật lấy con gái cô đang ôm trong lòng: “Cô đã yêu tôi thì trả con gái lại cho tôi.”
“Không được. Con gái cũng là của tôi.”
“Không phải cô yêu tôi sao? Nếu yêu tôi thì nên trao hết mọi thứ cho tôi mới
đúng. Cả con gái cũng thế.” Cố Học Võ cong môi cười, cũng không quan tâm đến lời Kiều Tâm Uyển cầu xin, dùng sức đẩy cô ra rồi ôm con gái bỏ đi.
“Không được…” Kiều Tâm Uyển nóng lòng, muốn đứng lên, muốn ngăn cản nhưng chỉ
thấy cả người không ngừng trĩu xuống, cuối cùng là ngã quỵ.
Cô
lập tức ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi. Lúc này mới phát hiện là cô đang
nằm mơ. Cảnh trong mơ quá chân thật, chân thật đến mức cô gần như không
thể đối mặt. Cố Học Võ. Cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng mọi việc đều
đang chứng minh một việc, mục đích cuối cùng của Cố Học Võ chính là con
gái. Anh vì con gái mới gần gũi với cô, vì con gái mới khi dễ cô như
vậy.
Nghĩ đến những lời cô đã nói ở trong công viên, cho dù cô
không tin thì cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Trái tim lại khó chịu như
dao cắt. Cô vỗ vỗ ngực, bình ổn lại nhịp hô hấp, cô xuống giường rót cho mình một ly nước.
Còn ba ngày nữa là có thể đi Đan Mạch.
Kiều Tâm Uyển, bình tĩnh lại, rất nhanh thôi gã đó sẽ không thể ảnh
hưởng đến mày nữa đâu. Tuyệt đối không thể.
Cố Học Võ về đến nhà thì mọi người đều đã ngủ. Tả Phán Tình và Cố Học Văn
vẫn còn ở trong bệnh viện. Ngày hôm nay đúng là xảy ra quá nhiều chuyện. Chuyện của Học Mai còn chưa giải quyết xong, con của Cố Học Văn lại vào lúc này mà chào đời. Còn cả chuyện của Kiều Tâm Uyển nữa.
Nghĩ
đến việc hôm nay đã làm với Kiều Tâm Uyển, anh cũng thấy mình hình như
hơi kích động. Đi vào tắm rửa lại phát hiện trên vai mình có vết cào do
Kiều Tâm Uyển để lại.
Khóe môi hơi hơi cong lên, hương vị của cô
thật ra còn tốt hơn cả anh tưởng tượng. Không rõ vì sao mọi chuyện lại
thành ra như vậy, có điều anh chắc chắn là anh tuyệt đối không hối hận.
Nếu nhất định phải chiếm được Kiều Tâm Uyển, mới có thể giữ cô lại thì
anh cũng không ngại.
Không nhận thấy tâm trạng của mình lúc nghĩ
đến Kiều Tâm Uyển dường như rất tốt, lúc này Cố Học Võ chỉ nghĩ được là
Kiều Tâm Uyển hình như cũng không đáng ghét lắm, cảm giác khi chạm vào
cô cũng không tồi. Nếu vậy thì hai người có tái hợp cũng không có gì
không tốt. Anh bắt đầu thấy chờ cái ngày có thể đưa Kiều Tâm Uyển và con gái về Cố gia. Lúc đó ông nội biết được nhất định sẽ rất vui.
Ngày hôm sau, Cố Học Võ vừa tan sở liền đến Kiều gia gặp con gái. Bối Nhi
vừa mới bú xong, đang nằm ở trong nôi vươn tay chơi với dì Chu. Cố Học
Võ muốn bế con, nhưng con bế cứ chạm vào lòng anh là lại òa khóc, hơn
nữa còn khóc rất dữ. Đối diện với cái nhìn chằm chằm của dì Chu, anh
đành phải trả lại Bối Nhi cho bà bế. Nhìn con gái vừa vào lòng bà vú
liền nín bặt, anh lại thấy có chút mất hứng, còn có chút buồn bực. Mang
theo cảm xúc này, anh đến phòng bên cạnh tìm Kiều Tâm Uyển, nhưng cửa
phòng lại đóng kín, anh gõ cửa cũng không có ai mở. Có chút khó hiểu,
anh lại trở về phòng con hỏi bà vú.
“Kiều Tâm Uyển đâu?”
“Không biết.” Dì Chu bế Bối Nhi không chút thiện cảm nhìn Cố Học Võ. Mỗi lần
anh xuất hiện là Bối Nhi lại khóc không ngừng, may mà nhà họ Kiều đều
biết nên không trách móc gì bà. Nói cách khác, bà thật đúng là phải kêu
oan.
Cố Học Võ quay trở lại gõ gõ cửa nhưng vẫn không ai lên
tiếng trả lời. Trong lòng anh cũng hiểu Kiều Tâm Uyển đang trốn không
muốn gặp anh. Mà anh cũng không vội, ngày hôm qua anh hơi kích động, tin chắc Kiều Tâm Uyển nhất thời sẽ có chút tức giận, khó chịu. Anh tin cô
sẽ suy nghĩ rõ ràng, cái gì là tốt nhất cho Bối Nhi.
Kiều Tâm
Uyển ở bên trong cũng biết là Cố Học Võ đã đến, sáng sớm cô đứng bên cửa sổ đã nhìn thấy Cố Học Võ, nhưng cô không muốn cho anh vào, lại càng
không muốn nhìn thấy anh. Hôm qua không biết ma xui quỷ khiến thế nào
lại phát sinh quan hệ cùng Cố Học Võ. Cô đúng là đầu óc ngù ngờ mà, sao
lại có thể tùy tiện như vậy chứ? Tùy tiện tới mức thấp hèn. Cô không
muốn nghĩ mình như vậy nhưng đó lại là sự thật.
Mặc kệ cô có
chuẩn bị tâm lý kỹ thế nào, mặc kệ cô đã tự hạ biết bao nhiêu quyết tâm
thì một khi gặp phải Cố Học Võ cô đều trở nên bất bình thường, trở nên
không giống mình nữa. Nếu đã như thế thì cô chỉ có thể tránh xa Cố Học
Võ một chút. Sau này cô nhất định phải cực lực tránh dây vào Cố Học Võ.
Nhìn hành lý la liệt trên giường, ngoài của cô, còn có của Bối Nhi, cô muốn
dẫn Bối Nhi đi chỗ nào đó thật xa, cho dù là đang rất rối nhưng cô vẫn
tin đây là lựa chọn tốt nhất.
Cố Học Võ về đến nhà, các trưởng bối cũng đã trở lại, vây quanh phòng Cố
Học Văn. Thời tiết tháng chín đã không còn nóng lắm. Thư phòng bên cạnh
cũng tạm thời được chuyển thành phòng trẻ.
Hai đứa trẻ đang nằm
trong nôi ngủ rất say. Trong nhà ngoài thím Trương còn mời thêm một bà
vú giúp chăm sóc trong một tháng. Trần Tĩnh Như ngày nào cũng lo đủ thứ
trong ngoài.
Tả Phán Tình cũng mập lên không ít. Cố Học Văn mặt
tươi roi rói, cùng vợ nựng con trai. Cảnh tượng đó không hiểu sao lại
kích thích Cố Học Võ. Cũng là kẻ làm cha mà nhìn Cố Học Văn xem, động
tác bế con sao mà thành thạo cứ như là đã tập luyện rất nhiều vậy. Con
nít mới sinh tuy phần lớn thời gian đều chỉ biết ngủ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ giật mình, lúc đó mà không có ai bế thì nhất định chúng sẽ òa
lên khóc. Hai đứa bé đều rất ngoan, tuy còn nhỏ nhưng rất ít khi ồn ào.
Cố Học Võ bị kích động, nhìn Cố Học Văn rồi lại nhìn lại mình, con gái
không thích anh, mà Kiều Tâm Uyển cũng chẳng để ý tới anh. So với Cố Học Văn, đột nhiên anh thấy mình có chút thua kém. Nhất là khi nhìn vào ánh mắt hâm mộ của Uông Tú Nga, đột nhiên anh lại không có tâm trạng nhìn
cảnh mọi người vây quanh hai đứa con của Học Văn, Cố Học Võ trở về phòng mình.
Trong lúc thở dài, anh lại nhớ đến Kiều Tâm Uyển. Anh chưa bao giờ có cảm giác tiêu cực như vậy, với anh mà nói, đây là lần đầu
tiên, anh có cảm giác mất mát. Cố gắng phớt lờ cái cảm xúc tiêu cực này, anh lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên những phản ứng không như anh mong đợi của Kiều Tâm Uyển. Dù sao anh vẫn còn thời gian bám lấy Kiều Tâm
Uyển, dù sao cũng sẽ biến cô thành của anh. Con gái cũng vậy.
Kiều Tâm Uyển thu dọn hành lý xong liền xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Kiều ba
cũng đã trở lại thì sắc mặt có chút bất ngờ. Kiều Kiệt đi theo sau ông,
sắc mặt hai người hơi khó coi.
“Ba.” Kiều Tâm Uyển tiến lên, quan tâm nhìn ba: “Sao vậy ạ? Ba đau ở đâu à?”
“Không sao.” Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, sắc mặt Kiều ba liền dịu hẳn: “Ba không sao, con lên lầu trông con đi.”
“Con còn chưa ăn cơm mà.” Kiều Tâm Uyển lúc này càng chắc chắn là có vấn đề, cô đi đến trước mặt Kiều ba: “Rốt cuộc là sao vậy ạ? Đã xảy ra chuyện
gì?”
“Không có gì.” Kiều ba lắc đầu, ngày mốt con gái sẽ đi Đan
Mạch, ông không muốn để con gái phải lo lắng. Kiều Tâm Uyển rất hiểu
tính ba nên đưa mắt nhìn về phía Kiều Kiệt: “A Kiệt, xảy ra chuyện gì?”
Kiều Kiệt chột dạ, xoay mặt đi: “Không có gì, thật sự không có gì hết.”
“Không có gì?” Kiều Tâm Uyển chẳng lạ gì tính nết của cậu em trai này, cô đi
tới trước mặt Kiều Kiệt, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt anh ta:
“Có phải em lại ra bên ngoài quậy phá rồi không?”
“Oan cho em.” Kiều Kiệt la lên: “Từ năm ngoái, ngày nào em chẳng cần mẫn đi làm ở công ty? Chị, chị đừng có nói lung tung.”
“Hừ.” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển có chút hoài nghi. Kiều Kiệt từ sau khi trở về từ thành phố C, đúng là đã ngoan ngoãn rất nhiều, có điều đám bạn xấu của
anh ta ở Bắc Đô cũng chẳng ít, ai dám đảm bảo là sẽ không bị người ta
lừa: “Phải không?”
“Đương nhiên.” Kiều Kiệt giơ ba ngón tay lên: “Chị, em thề. Thật sự không có gì hết.”
“Phải không?” Kiều Tâm Uyển không nhìn em trai mà đưa mắt trở lại Kiều ba:
“Ba, rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ ba không tin con?”
“Thật sự không có gì mà.” Kiều ba thở dài: “Chỉ có một chút vấn đề nhỏ. Chúng ta sẽ giải quyết nó nhanh thôi.”
“Vấn đề nhỏ?” Kiều Tâm Uyển chau mày: “Vấn đề nhỏ là vấn đề gì?”
“Chị, chị không cần quan tâm, em sẽ xử lý.”
Kiều Kiệt nói rất thoải mái nhưng Kiều Tâm Uyển lại không có cách nào bỏ qua như vậy. Ba cô và Kiều Kiệt không chịu nói thì tự cô sẽ tìm ra nguyên
nhân.
Ngày hôm sau cho Bối Nhi bú xong, Kiều Tâm Uyển đi thẳng
đến công ty. Thư ký vừa nhìn thấy cô xuất hiện liền vô cùng kinh ngạc.
Cô vẫy tay: “Tiểu Trần, mau đem báo cáo của hai tháng vừa rồi qua cho
tôi xem.”
“Tổng giám đốc.” Kiều Tâm Uyển là tổng giám đốc, thư ký không thể không cho cô xem được. Có điều: “Bây giờ chị vẫn còn trong
thời gian nghỉ sinh. Có chuyện gì chờ chị nghỉ sinh xong rồi hẳn nói.”
“Công ty là của nhà tôi, cái gì mà nghỉ sinh với không nghỉ sinh?” Kiều Tâm
Uyển mặc kệ: “Cô mau tìm báo cáo đưa tới cho tôi. Còn nữa, mang cả những hợp đồng công ty mới ký gần đây nữa.”
“Vâng.” Thư ký Trần cũng chẳng còn cách nào đành phải tìm báo cáo hai tháng vừa rồi đưa cho Kiều Tâm Uyển xem.
Hai giờ sau, Kiều Tâm Uyển đập mạnh xuống bàn. Ấn điện thoại nội bộ: “Tiểu Trần, cô vào đây.”
Thư ký Trần vào cửa, vẻ mặt có chút sợ hãi: “Tổng giám đốc.”
“Chuyện lớn như vậy mà sao không ai nói với tôi?” Kiều Tâm Uyển thật không ngờ, cô chỉ mới vắng mặt hai tháng mà công ty đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Tổng giám đốc, phó tổng nói, việc này anh ấy có thể xử lý, không cần nói với chị.” Trên thực tế, hôm qua thư ký cũng mới biết, cô cũng còn chưa kịp
hoàn hồn.
“Nó có thể xử lý?” Kiều Tâm Uyển dùng sức gật gật đầu,
cầm kẹp tài liệu trên bàn, nhanh chóng ra khỏi cửa, lên lầu, vào văn
phòng Kiều Kiệt.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Kiều Kiệt nhìn thấy
Kiều Tâm Uyển thì có chút kinh ngạc: “Chị không phải đang ở nhà thu dọn
hành lý sao?”
“Em làm công ty thành ra như vậy mà chị còn có thể
đi được sao?” Kiều Tâm Uyển quẳng kẹp tài liệu kia lên bàn Kiều Kiệt, vẻ mặt vẫn chưa hết tức giận: “Bộ em là con nít hả? Hợp đồng như vậy mà em cũng dám ký? Não em bị úng nước rồi hả?”
“Em. . . . . .” Kiều
Kiệt đuối lý. Có trách thì trách cuối tuần trước, anh ta ở trên bàn rượu uống hơi nhiều, hơn nữa cô tiếp viên kia dáng người quá đẹp, lại còn
không ngừng cọ vào người anh ta. Anh ta mới không kiềm được mà mơ mơ
màng màng ký vào hợp đồng. Lúc tỉnh ra mới biết là hỏng việc.
“Một triệu?” Kiều Tâm Uyển cảm giác mình cũng sắp điên mất rồi: “Lỗ hổng lớn như vậy? Em bảo ba đi đâu mà kiếm được số tiền đó?”
“Chị.” Kiều Kiệt cũng sắp ngất đến nơi rồi: “Em, em sai rồi được chưa? Chị
khoan mắng em đã, việc này chị không cần quan tâm, em sẽ giải quyết.”
“Giải quyết?” Kiều Tâm Uyển thực sẽ bị cậu em trai này làm tức chết mất thôi: “Em nói đi, em tính giải quyết thế nào? Nói đi, nói cho chị nghe xem.”
“Em. . . . . .” Kiều Kiệt nghẹn lời, nói và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau: “Em không phải là đang nghĩ cách đây à.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Đúng vậy, nghĩ cách, nghĩ cách gì?”
Kiều Kiệt nói không nên lời, một triệu chứ có phải là một tệ hai tệ hay một
trăm hai trăm tệ đâu: “Ngày mai chị đi Đan Mạch rồi. Chị cũng đừng quan
tâm nữa, em sẽ nghĩ ra cách.”
Kiều Tâm Uyển hít thật sâu, buộc
mình tỉnh táo lại: “Hiện tại các thành viên hội đồng quản trị của công
ty đã biết chuyện này chưa?”
“Chưa biết.” Kiều Kiệt lắc đầu, nhìn chị gái: “Em nào dám để những người khác biết, vậy không phải là muốn
chết sao? Hôm qua em mới nói cho ba biết.” Bởi vì còn có hai ngày
nữa là đến kỳ hạn giao tiền theo hợp đồng.
“Không biết là được.”
Kiều Tâm Uyển thở sâu: “Chuyện này, trước tiên là cứ giấu đi, tuyệt đối
không được để người công ty khác, và cả hội đồng quản trị biết, bằng
không sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty.”
“Em biết rồi.” Kiều Kiệt gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Sau đó thì sao?”
“Bây giờ chị đi tìm người giải quyết lỗ hổng tài chính này. Tranh thủ có thể giải quyết trong hai ngày.”
“Chị.” Kiều Kiệt không muốn thấy Kiều Tâm Uyển vất vả như vậy: “Chị cứ đi Đan
Mạch đi, em sẽ giải quyết.” Công ty có quan hệ tốt với Kiều gia cũng
không ít. Anh ta tin nhất định sẽ có người chịu cho Kiều gia vay tiền.
“Em thì biết cái gì?” Kiều Tâm Uyển trừng Kiều Kiệt, trong mắt có một tia
phẫn nộ: “Nếu em gióng trống khua chiêng ra bên ngoài tìm người vay tiền thì mọi người sẽ lập tức nghĩ công ty chúng ta kinh doanh có vấn đề,
như vậy nhất định sẽ khiến cho lòng người dao động. Nói cách khác, em
nghĩ là ba đang lo cái gì?”
Một công ty bách hóa lớn như vậy vô
duyên vô cớ tìm người khác vay tiền chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm bàn
tán. Mà Kiều Tâm Uyển tuyệt đối không muốn làm chuyện như vậy.
“Vậy chị tính sao?” Kiều Kiệt bó tay: “Ngày hôm qua em đã đi tìm Tống Thần
Vân và Hồ Nhất Dân. Một người thì đi nước ngoài, một người thì nói công
ty trước mắt không có vốn lớn như vậy.” Về phần Trầm Thành, Kiều Kiệt
vẫn chưa tìm. Dù sao anh ta và Kiều Tâm Uyển. . . . . .
Kiều Tâm
Uyển lập tức hiểu ra ý của Kiều Kiệt. Tống Thần Vân và Hồ Nhất Dân đã
không nhờ được thì lại càng không thể nhờ Trầm Thành. Cô đã nợ Trầm
Thành quá nhiều, nếu bây giờ còn nhờ Trầm Thành giúp thì cô thật sự
không thể nào trả nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có một người có thể giúp cô. Đưa mắt nhìn về phía Kiều Kiệt, Kiều Tâm Uyển cũng không
muốn trách anh ta nữa, dù sao anh cũng phải đã rút được một bài học.
“Kiều Kiệt, lần sau làm chuyện gì phiền em dùng đầu óc một chút. Đừng có lúc
nào cũng kích động như vậy, chỉ cần em suy nghĩ không chu toàn một cái
thì không chỉ làm hại đến công ty, Kiều gia mà còn cả mấy ngàn công nhân đang làm việc cho công ty. Thân là người lãnh đạo mỗi một bước đều phải chú ý.”
“Em biết rồi mà chị.” Kiều Kiệt đúng là đã biết thật rồi: “Em cam đoan, lần sau sẽ không vậy nữa.”
Cái gì. Còn có lần sau? Như thế này còn chưa đủ sao. Kiều Tâm Uyển trợn
mắt, xoay người bỏ đi. Kiều Kiệt vội vàng đứng lên: “Chị, chị tìm ai
vậy?”
“Em không cần quan tâm.” Kiều Tâm Uyển xua tay, bỏ đi nhanh như một cơn gió để lại Kiều Kiệt một mình thở dài, cầm điện thoại ấn số nội bộ: “Ba. Chị ấy biết rồi.”
Kiều Tâm Uyển dừng xe, nhìn tòa nhà trước mắt, cô từng nghe nói anh ta đã
quay về nhưng đến nay vẫn chưa đến gặp. Lần trước anh ta đến là vào đầy
tháng Bối Nhi. Hít một hơi thật sâu, Kiều Tâm Uyển cất bước vào tòa nhà.
Thấy cô đến, Đỗ Lợi Tân cũng có chút kinh ngạc, có điều vẫn mời cô ngồi
xuống. Kiều Tâm Uyển nhìn trên bàn trà có hai cái tách vẫn còn không dọn đi thì hơi ngạc nhiên. “Anh có khách?”
“Mới vừa đi.” Đỗ Lợi
Tân vẫy tay, gọi số nội bộ bảo thư ký vào dọn hai cái tách, rồi rót hai
tách khác mang vào. Thư ký nhanh chóng đi vào, rót nước xong lại đi ra
ngoài.
Đỗ Lợi Tân chỉ chỉ cái tách: “Uống nước đi, chỗ tôi chỉ có cà phê với trà, mà hình như hiện tại cô cũng không uống được hai thứ
này.”
“Anh thật chu đáo.” Kiều Tâm Uyển thuận miệng tán thưởng,
nhưng lúc này cũng không phải lúc để khen anh ta: “Có điều, hôm nay tôi
đến không phải là để tìm anh uống nước.”
“Uhm, tôi biết.” Đỗ Lợi Tân cười cười, ngồi xuống phía đối diện Kiều Tâm Uyển: “Có chuyện gì?”
“Vay tiền.” Kiều Tâm Uyển đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nói cái này có thể hơi
đột ngột nhưng Tống Thần Vân thì đi vắng, Hồ Nhất Dân gần nhất không dư
dật cho lắm. Anh cũng biết, anh ta căn bản mặc kệ chuyện trong nhà nên
muốn tìm anh ta có thể sẽ khó khăn, tôi cũng chỉ còn nước tới tìm anh.”
“Uhm.” Đỗ Lợi Tân gật gật đầu, không hỏi vì sao Kiều Tâm Uyển không đi tìm
Trầm Thành, mà nói sang chuyện khác: “Tôi nghe nói cô sắp di dân sang
Đan Mạch? Sao còn chưa đi?”
“Trong nhà xảy ra chút chuyện.” Kiều
Tâm Uyển nhìn Đỗ Lợi Tân: “Mọi người đều là bạn bè, anh cứ nói thẳng một câu. Hiện tại tôi không muốn để người ta biết Kiều gia gặp trục trặc,
nếu có thể thì nhờ anh giúp chúng tôi một lần. Nếu không được thì tôi sẽ nghĩ cách khác.”
“Cô muốn bao nhiêu?” Đỗ Lợi Tân cầm tách chén nhấp một ngụm.
“Một triệu.”
“Khụ khụ.” Đỗ Lợi Tân hơi bị sặc, buông tách xuống, không được tự nhiên hắng hắng giọng: “Theo tôi biết thì công ty bách hóa Kiều gia kinh doanh
cũng không tồi mà.”
“Đúng vậy.” Đối với việc làm ăn của gia đình, Kiều Tâm Uyển vẫn rất tự tin: “Nhưng mà ai cũng có lúc khó khăn, anh
nói có đúng không?”
“Uhm. Đúng.” Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhìn Kiều
Tâm Uyển: “Thật ra một triệu cũng không phải là số tiền lớn, nhưng gần
đây tôi lại mới xây dựng một trung tâm giải trí kiểu mới. Cô biết đó
hạng mục ấy vốn đầu tư cũng gần năm triệu. Bây giờ đột nhiên muốn ta rút ra một triệu thì có hơi khó.”
“Vậy à.” Kiều Tâm Uyển biết là Đỗ
LợiTân nói thật, bởi vì anh chưa bao giờ là người thích đùa giỡn người
khác: “Nếu vậy thì tôi đi trước. Ngại quá, quấy rầy anh rồi.”
“Khoan đã.” Đỗ Lợi Tân phát hiện cá tính của Kiều Tâm Uyển đúng là rất dứt khoát: “Tính cô lúc nào cũng vội vã như vậy sao?”
Kiều Tâm Uyển có hơi mất tự nhiên, động tác muốn đứng dậy cũng dừng lại:
“Anh cũng biết tính tôi rồi. Nếu chuyện gì không làm tốt thì buổi tối sẽ ngủ không ngon.”
“Mấy ngày hôm trước, tôi có gặp một khách hàng
nói là muốn đầu tư vào trung tâm giải trí mới của tôi. Nếu tôi mà có vấn đề tài chính thì sẽ không đồng ý đầu tư, nếu cô cần gấp thì tôi sẽ hỏi
anh thử xem có còn ý định đầu tư không. Nếu có, tôi rút một triệu ra
cũng không phải quá khó khăn.”
“Thật không?” Kiều Tâm Uyển ngẩng mặt lên: “Vậy bao lâu mới có thể trả lời tôi được?”
“Buổi tối tôi sẽ mời anh ta ăn cơm. Ngày mai sẽ trả lời cô. Thế nào?”