Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 58: Hoàn toàn hết hy vọng



Chu Oánh đang nhìn Cố Học Võ ở trong xe mà cười nhạt, sau đó đi vào cửa tòa nhà văn phòng bên cạnh. Vì khoảng cách quá xa, cô không có cách nào nhìn rõ vẻ mặt của Cố Học Võ ra sao, chỉ có thể thấy sau khi anh gật đầu một cái rồi nổ máy xe rời đi, từ đầu đến cuối, anh đều không phát hiện cô đang ở ngay con đường đối diện.

“Bíp bíp.” Xe ở phía sau bắt đầu nhấn còi inh ỏi. Kiều Tâm Uyển lái xe về công ty, vẻ mặt lại một lần nữa rơi vào rối rắm, không phải chỉ vì chuyện công ty mà còn vì Cố Học Võ.

Cố Học Võ, anh ta ở cùng với Chu Oánh? Lần trước sau khi sinh con cô đã nhìn thấy một lần, nhưng nhiều việc xảy ra quá rồi lại thấy Cố Học Võ nhiều lần nhắc đến việc tái hợp nên cô cũng quên mất chuyện Chu Oánh. Giờ nghĩ lại cô thấy mình thật quá ngây thơ. Cố Học Võ lúc trước yêu Chu Oánh đến chết, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy?

Vậy anh ta vì cái gì tiếp cận cô? Trong đầu hiện lên cảnh tượng mấy năm trước, cô có xem bản báo cáo xét nghiệm đó. Chu Oánh bị ung thư tử cung, cho dù có điều trị khỏi thì về sau cũng không thể có con.

Chính là vì nguyên nhân này sao? Lý do khiến Cố Học Võ hết lần này đến lần khác không chịu buông tay chính là vì Chu Oánh không thể sinh con, mà anh lại muốn một đứa con sao?

“Két. . . . . .” Quá mức khiếp sợ khiến Kiều Tâm Uyển đạp phanh lại, xe phía sau nhất thời không kịp phòng bị nên thiếu chút nữa là đâm phải, lách qua xe Kiều Tâm Uyển nhìn cô la to: “Có mắt không vậy? Lái xe vậy sao?”

“. . . . . .” Kiều Tâm Uyển nói không nên lời, nhìn cao ốc bách hóa Kiều gia ở không xa phía trước. Cô liền khởi động xe lái vào bãi đỗ xe.

Xe dừng lại, nhưng cô không xuống mà ngồi ở trong xe một hồi lâu không động đậy, rất nhiều cảm xúc phức tạp vào lúc này lại trỗi dậy. Những lần ôm hôn quấy nhiễu tâm trí cô, cả những lời Cố Học Võ đã nói lúc này đều biến thành điều châm biến nhất. Quả nhiên là như vậy.

Cô còn đang thấy kỳ lạ, không hiểu sao Cố Học Võ lại cố chấp chuyện của con gái như vậy. Thì ra là thế.

Chu Oánh đã quay lại. Tuy cô ta khỏi bệnh nhưng không thể sinh con cho nên, Cố Học Võ mới chú ý đến con gái. Con gái còn nhỏ, nếu anh đưa con đi rồi nhận Chu Oánh làm mẹ…

Người cô run lên, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng bắt đầu lan sang cả tay chân, tuy thời tiết đầu thu không lạnh lắm nhưng cô vẫn thấy toàn thân đều lạnh hẳn đi. Trái tim ban đầu đã tuyệt vọng, lúc này lại một lần nữa vỡ ra thành từng mảnh. Bị sự tuyệt tình của Cố Học Võ thiêu đốt thành tro bụi, chẳng còn sót lại chút gì.

Cố Học Võ ơi Cố Học Võ, anh hận tôi bao nhiêu vậy? Hận đến coi thường tôi, khi dễ tôi, bây giờ còn muốn cướp con của tôi, dùng hết thủ đoạn cũng chỉ vì muốn thành toàn với người phụ nữ này?

Cảm giác tuyệt vọng, bất lực này khiến Kiều Tâm Uyển cảm thấy khó thở, toàn thân đều đau đớn, nhưng ngay cả muốn khóc cũng khóc không được. Sống mũi cay xè, hốc mắt cũng nóng ran, cô trừng mắt cô gắng đè nén cảm giác muốn khóc kia xuống.

Thở sâu, cô ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt của mình qua kính chiếu hậu: “Kiều Tâm Uyển, mày thật thấp hèn.”

Thật sự, rất thấp hèn. Khôi phục lại cảm xúc một chút, được rồi, chuyện của hôm qua cứ coi như là đã chết hôm qua, còn hôm nay chỉ mới bắt đầu. Cố Học Võ, sẽ không tiếp tục như thế nữa đâu. Tôi sẽ không cho anh cơ hội tổn thương tôi nữa đâu.

Điều bây giờ cô muốn tìm cách giải quyết chính là khủng hỏang của công ty. Còn những chuyện khác đều không quan trọng.

Mở cửa xe, Kiều Tâm Uyển đi về phía thang máy, trong lòng đang mãi suy tính nên cô không phát hiện Quyền Chính Hạo vừa nãy đang chuẩn bị đi khỏi, lúc lên xe phát hiện ra xe Kiều Tâm Uyển đi vào liền dừng lại. Khoảng cách không xa nên anh ta có thể thấy rõ toàn bộ vẻ mặt cô. Nỗi thống khổ, tuyệt vọng hiện lên trong mắt cô, rồi cuối cùng lại bị áp chế, lặng lẽ mang theo ý chí chiến đấu.

Trong mắt anh ta hiện lên vài phần hứng thú. Lúc này anh lại có chút tò mò đối với người phụ nữ này. Không sao, hai công ty sau này sẽ cùng hợp tác chắc chắn là sẽ có cơ hội tiếp xúc, anh có thể từ từ nhìn rõ. Thả chân ga, Quyền Chính Hạo khởi động xe rời khỏi.

Kiều Tâm Uyển đến trưa vẫn còn rất bận. Nếu không muốn vi phạm hợp đồng thì chỉ có thể gom tiền. Cùng Kiều ba đến nói chuyện với ban hội đồng quản trị, sau đó Kiều Tâm Uyển đem toàn bộ số liệu đặt trước mặt mấy ông lão trong hội đồng quản trị, rồi cùng hội đồng quản trị giằng co đến tận trưa mới được mấy lão già này chịu đồng ý đầu tư năm nghìn vạn, vẫn còn thiếu năm nghìn vạn, hội đồng quản trị nói là do rủi ro quá lớn nên không chịu đầu tư thêm.

Kiều Tâm Uyển không phải không sốt ruột. Nhưng mà sốt ruột cũng không có ích gì, nhìn thời gian cũng đã là buổi tối. Nghĩ đến Bối Nhi còn ở nhà, cô đành phải thu dọn tập tài liệu kia lại rồi về nhà trước.

Ông Kiều đã về nhà trước cô, thấy cô về thì vẻ mặt có chút xấu hổ: “Tâm Uyển, chuyện công ty, con đừng xen vào nữa.”

“Ba.” Kiều Tâm Uyển lại không thể nào nghe nổi lời như vậy: “Nếu mọi người nói cho con sớm thì con nhất định sẽ sớm chuẩn bị. Làm sao có thể để kéo dài tới giờ mới giải quyết?”

“Được được được, không nói.” Kiều Kiệt mở miệng trước tiên, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Chị, đều là lỗi của em được chưa? Bây giờ còn năm nghìn vạn, chị xem phải làm sao?”

“Năm nghìn vạn sẽ giải quyết được.” Kiều Tâm Uyển trong lòng đã có quyết định: “Muốn chơi thì chơi cho lớn. Ngày mai chị sẽ hẹn vớiTrương Hàng Trường gặp mặt, chắc không thành vấn đề.”

“Chị tính đi vay ngân hàng?”

“Không được sao?” Kiều Tâm Uyển nheo mày, trong mắt tràn đầy tự tin: “Hội đồng quản trị khó giải quyết nhất cũng đã giải quyết được. Chị tự tin sẽ thuyết phục được ngân hàng cho chúng ta vay tiền.”

“Nhưng mà như vậy có làm người ta nghĩ Kiều thị kinh doanh có vấn đề?” Kiều Kiệt nói ra lo lắng ban đầu: “Chị hôm qua không cho em tìm ngân hàng, không phải là vì nghĩ thế sao?”

“Đương nhiên không phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Muốn chơi thì chơi lớn một chút. Tên đã bắn đi rồi cũng không thể rút lại được. Em yên tâm, chị nhất định giải quyết được.”

Ông Kiều và Kiều Kiệt đưa mắt nhìn nhau, nếu Kiều Tâm Uyển đã nắm chắc như vậy, vậy để ngày mai xem sao.

Kiều Tâm Uyển ngày hôm sau dậy thật sớm, cho Bối Nhi bú. Sáng sớm đến ngân hàng gặp Trương Hàng Trường. Vô cùng mạnh dạn dùng 10% cổ phần của công ty để thế chấp.

Đem các hạng mục kinh doanh của Kiều thị giải thích rõ ràng với ngân hàng. Sauk hi trao đổi qua lại một hồi cũng vay được năm nghìn vạn với lãi suất thấp nhất. Vốn, năm nghìn vạn cũng không tính là số tiền lớn, Kiều thị cũng có thể xoay sở được, nhưng mà Kiều Tâm Uyển không muốn làm hụt vòng quay vốn của công ty, quan trọng hơn là, lúc này cô muốn chơi cho lớn.

Thỏa thuận điều kiện xong, xác định ngân hàng chuyển tiền vào tài khoản của Kiều thị, Kiều Tâm Uyển mới yên tâm, tiền vốn ngày mai cũng có thể đầu tư vào tập đoàn Chính Quyền đúng thời hạn đã định.

Đi vào công ty cô đem toàn bộ tài liệu xem qua một lượt, đánh dấu một số trọng điểm, còn phải kiểm tra, xem toàn bộ thật rõ ràng, thời gian cả một cái buổi chiều lại trôi qua như vậy. Thu dọn mọi thứ xong cô đang tính tan sở thì Kiều Kiệt từ phía sau đi vào.

“Chị.” Vẻ mặt Kiều Kiệt sùng bái nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị giỏi thật. Chị mà đã ra quân thì cái gì cũng thu phục được.”

Kiều Tâm Uyển không rảnh nghe Kiều Kiệt vuốt mông ngựa, liếc trừng mắt nhìn cậu em trai này một cái: “Em nhớ rõ quan sát người bên Chính Quyền, đây là một triệu tệ chứ không phải một trăm tệ. Nghe chưa?”

“Nghe rồi.” Kiều Kiệt cũng không bị cô đả kích: “Cái cảnh ngày hôm qua chị phê bình mấy lão ở trong hội đồng quản trị quá tuyệt, hôm nay chú Chu còn khen chị trước mặt ba. Nói chị rất cừ.”

Kiều Tâm Uyển chớp mắt liếc nhìn em trai một cái: “Em muốn người ta đồng ý mà trước đó lại không hề có chuẩn bị gì?”

Buổi tối hôm trước cô tìm trong tài liệu ra ba điểm, sáng sớm hôm qua đã chuẩn bị xong biện pháp, cho thư ký đánh máy tài liệu rồi in ra, buổi chiều phát cho thành viên hội đồng quản trị một người một tập. Phát triển nguồn năng lượng mới hiện đang là xu thế, chỉ cần phát triển thành công, nhất định sẽ có lợi. Chỉ cần có thể làm cho hội đồng quản trị nhìn thấy được lợi ích thì thế nào cũng sẽ đồng ý.

“Ấy.” Kiều Kiệt gãi gãi đầu xấu hổ: “Em không phải bận đi khắp nơi vay tiền sao?”

“Hừ.” Đối với cậu em trai này, Kiều Tâm Uyển thật sự là hết chỗ nói, cũng không nhìn anh ta, cô ấn số nội bộ: “Thư ký Trần thông báo cho người bên bộ phận truyền thông, chín giờ sáng mai mời phóng viên đến tham dự họp báo.”

“Mời phóng viên tham dự họp báo?” Kiều Kiệt không hiểu được: “Chị, chị muốn làm gì?”

“Em nói thử xem?” Kiều Tâm Uyển nhìn tài liệu trên bàn: “Muốn chơi thì phải chơi cho lớn. Ngày mai chị muốn cho toàn bộ mọi người ở Bắc Đô biết, bách hóa Kiều thị đang dự tính tiến quân vào sản xuất nguồn năng lượng mới, vừa đầu tư đã là một triệu. Động tĩnh lớn như vậy, giá cổ phiếu của công ty nhất định sẽ tăng lên.”

“Chị thật lợi hại.” Vẻ mặt Kiều Kiệt sùng bái nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em đau đầu cả tuần mà chị chỉ trong hai ngày đã giải quyết được.”

“Nếu em nói sớm thì chị đã sớm giải quyết rồi.” Cần gì kéo dài tới bây giờ? Kiều Tâm Uyển tức giận liếc em trai một cái: “Được rồi, em cũng nên lo mà giữ cái chức phó tổng của mình đi. Báo cho người bên công ty Chính Quyền chuẩn bị một chút, ngày mai cùng tham gia họp báo, vì một hạng mục mới của công ty.”

Hạng mục này có thành công hay không cô tạm thời không thể đoán trước. Nhưng mà nhân cơ hội này, nâng cao sự nổi tiếng cho Kiều thị cũng tốt.

“Uhm.” Kiều Kiệt gật đầu: “Em sẽ gọi điện cho anh ta.”

Kiều Tâm Uyển gật đầu, nghĩ đến một khác chuyện: “Em làm sao lại quen với tên kia?”

“Tên kia.” Kiều Kiệt có chút không được tự nhiên: “Do bạn giới thiệu. Chơi với nhau được hai tháng cảm thấy anh ta cũng không tệ. Tuần trước mời em cùng anh ta đầu tư, em đã đồng ý.”

“Ừ.” Kiều Tâm Uyển đứng lên, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Em tốt nhất là cầu nguyện anh ta thực sự có thể kiếm tiền cho Kiều thị. Còn không, chị sẽ đem em đi bán trả tiền ngân hàng.”

“Chị, em của chị chỉ đáng giá năm nghìn vạn? Chị không lầm chớ?”

“Đúng vậy, em nghĩ em trị giá bao nhiêu?” Kiều Tâm Uyển vỗ vai anh ta một cái: “Người hay thích gây rắc rối như em có cho tiền chị cũng không thèm.”

“Chị.” Kiều Kiệt mặc kệ. Kiều Tâm Uyển cũng không có tâm trạng đùa với anh ta: “Được rồi, ngày mai còn có rất nhiều việc, em liên hệ tên họ Quyền kia xong thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi giỡn.”

“Đã rõ.”

Người chị này có thể khiến cho anh ta sợ. Kiều Tâm Uyển vẻ mặt bất đắc dĩ, đi đến cửa phòng làm việc, lại phát hiện Cố Học Võ không biết đến lúc nào.

Vừa thấy anh, Kiều Tâm Uyển tựa hồ lại cảm giác đau lòng. Cố gắng tự bình tĩnh, làm như không nhìn thấy sự xuất hiện của Cố Học Võ. Cô lướt qua anh đi ra ngoài.

Cố Học Võ lúc này bắt lấy tay cô: “Kiều Tâm Uyển?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.