Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 74: Ngại quá



“Ngại quá.” Kiều Tâm Uyên lắc đầu, thái độ gượng gạo: “Ngoài công việc tôi thật sự chẳng có gì để nói với anh. Xin cứ tự nhiên, tôi còn có việc.”

“Kiều Tâm Uyên.” Quyền Chính Hạo cũng không phải là người dễ dàng hết hy vọng như vậy: “Nói cho tôi biết đi, cái gã hôm qua là chồng cũ của cô đúng không? Hai người đã ly dị? Nhưng anh ta vẫn dây dưa?”

“Không liên quan đến anh.” Kiều Tâm Uyên trừng Quyền Chính Hạo, vẻ mặt có vài phần không vui: “Mời anh ra ngoài”

“Tôi nói đúng rồi?” Quyền Chính Hạo hiểu: “Đương nhiên có liên quan tới tôi. Tôi còn đang ù ù cạc cạc thì đã bị đấm hai phát, khuôn mặt cũng thiếu chút nữa là bị hủy hoại, cô nói tôi có nên tìm anh ta đòi lại không?”

“Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên dùng ánh mắt như là nhìn một đứa con nít mà nhìn anh ta: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như anh cũng động thủ thì phải?”

Cô và Cố Học Võ bất hòa, không muốn ở bên Cố Học Võ, không có nghĩa là cô không nói lý lẽ. Tuy Cố Học Võ động thủ, nhưng lần đầu tiên động thủ là muốn kéo cô ra, lần thứ hai thì chính là do Quyền Chính Hạo ra tay trước.

“Tôi đương nhiên phải động thủ.” Quyền Chính Hạo không chấp nhận lý do như thế: “Anh ta cướp vợ của tôi kia mà. Chẳng lẽ tôi bảo vệ một chút quyền lợi của mình cũng không được?”

“Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên lại cau mày: “Ai là vợ anh?”

“Em.” Quyền Chính Hạo lúc này rút lại sự đùa giỡn, vẻ mặt còn rất nghiêm túc tuy rằng những vết bầm trên mặt khiến anh nhìn thật sự hơi khôi hài: “Tôi thích em. Kiều Tâm Uyên, tôi không ngại em đã từng kết hôn hay chưa, lại càng không để ý em có con hay không. Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi, vợ tôi.”

“Không có khả năng.”

Kiều Tâm Uyên không thích kiểu đàn ông như Quyền Chính Hạo: “Anh không phải kiểu người tôi thích, tôi cũng không thể ở bên anh, anh từ bỏ đi.”

“Trong từ điển sông của tôi không có hai chữ từ bỏ.” Quyền Chính Hạo vô cùng chuyên chú nhìn Kiều Tâm Uyên: “Tôi không phải kiểu em thích, vậy gã kia phải à? Chồng trước của em ấy? Nếu em thích anh ta thì tại sao hai người lại phải ly hôn?”

“Liên quan gì đến anh.”

Kiều Tâm Uyên không muốn nghe Quyền Chính Hạo cứ liên tục nhắc tới Cố Học Võ. Vẻ mặt kháng cự rõ rệt, cô đứng lên, cầm tài liệu trên bàn: “Anh không đi đúng không? Anh không đi thì tôi đi.”

“Kiều Tâm Uyển.” Quyền Chính Hạo giữ tay cô lại, đôi mắt vốn trước nay thích đùa giỡn lại có thêm vài phần nghiêm túc và chăm chú: “Buổi tối ăn cơm với tôi.”

“Khỏi cần.”

“Túi xách của em còn ở chỗ tôi. Em không cần lấy sao?” Cả xe và túi xách cô bỏ trên xe đều đang còn ở chỗ Quyền Chính Hạo.

“Anh . . . . . .” Trên thế giới sao lại có kẻ vô lại thế này nhỉ? KIều Tâm Uyên trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo, trong đôi mắt có vài phần không dám tin: “Anh thích cái túi ấy à? Vậy cho anh đó. Tôi không có thời gian giỡn với anh.”

Cô cũng không tin, gắng sức rút tay mình ra. Kiều Tâm Uyên tìm thư ký sắp xếp công việc. Lúc trở về, Quyền Chính Hạo đã rời khỏi phòng làm việc. Kiều Tâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô cảm thấy Quyền Chính Hạo đúng là đồ điên. Hiện tại, không cần để ý tới đồ điên này. Cô còn có chuyện khác phải làm.

Sắp đến giờ tan sở, Kiều Tâm Uyên thu dọn đồ đạc xong, đang cầm chìa khóa muốn đi thì có ai đó gõ hai cái lên cửa.

“Mời vào.”

Thấy người bước vào, lông mày của cô theo trực giác cau lại: “Sao anh lại tới nữa?”

“Không phải tôi đã nói là sẽ ăn cơm với em à.” Quyền Chính Hạo nhún vai, đưa tay cầm túi xách của Kiều Tâm Uyên đưa tới tay cô: “Cái này của em.”

“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyên vươn tay muốn lấy túi xách, Quyền Chính Hạo vào lúc này lại tiện thể kéo cô để cô tựa vào ngực anh ta.

“Anh vừa trả xe cho em, lại trả lại túi xách cho em. Em nói đi em theo tôi ăn một bữa cơm có quá đáng lắm không?”

“Quyền Chính Hạo.” Hai tay anh ta vẫn còn để trên lưng cô, KIều Tâm Uyên nhướng mày, có vài phần không vui ngẩng đầu trừng anh ta: “Anh buông ra.”

“Không.”

Quyền Chính Hạo đâu nỡ thả ra: “Em gọi tôi một tiếng chồng yêu. Tôi sẽ thả em.”

“Anh. . . . . .” Kiều Tâm Uyên nhấc chân tính giẫm xuống chân anh ta, không ngờ Quyền Chính Hạo đã sớm có đề phòng, né qua bên cạnh, tránh được chân cô. Hai tay lại ôm càng chặt hơn: “Thực khiến tôi đau lòng, em đây là muốn mưu sát chồng sao?”

“Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên không thích nói đùa như thế. Cô trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo, muốn anh ta buông mình ra: “Anh có buông ra không?”

“Không .” Quyền Chính Hạo hôm qua đã bị đấm hai phát, hôm nay chỉ muốn đòi lại chút phúc lợi: “Em hôn tôi một cái, hoặc gọi tôi một tiếng chồng yêu. Tôi sẽ tha cho em.”

“. . . . . .” KIều Tâm Uyên tức giận, đang muốn giơ tay đánh anh ta một bạt tai thì lúc này ngoài cửa lại có một người bước vào. Người kia chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì ngừng lại, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Cảm giác được tiếng bước chân từ phía sau, Quyền Chính Hạo quay mặt đi, vừa khéo liền nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ rảo bước tiến vào phòng làm việc. Khóe môi nhếch lên, anh ta cười: “Thú vị thật. Lần nào tôi muốn thân mật với vợ đều có người dưng tới quấy rối.”

Lời anh ta nói khiến ánh mắt thâm thúy của Cố Học Võ hơi hơi nheo lại. Ánh mắt đảo qua bàn tay Quyền Chính Hạo trên lưng Kiều Tâm Uyên, anh lại kích động muốn giật ra. Tầm mắt chuyển hướng về phía Kiều Tâm Uyển, một tay cô cầm túi xách, một tay cầm chìa khóa xe, tựa vào lòng Quyền Chính Hạo, im lặng như chim nhỏ nép vào người. Tình cảnh đó đã kích động Cố Học Võ, anh bước về phía trước, vóc dáng cao to đứng trong phòng làm việc nhất thời có thể khiến người ta có cảm giác áp lực không hề nhỏ.

“Buông cô ấy ra.”

“Không.” Quyền Chính Hạo nhướng mày, trong mắt đầy khiêu khích: “Ngày hôm qua là số tôi xui mới để anh đắc lợi, anh tưởng tôi sợ đánh nhau với anh à?”

Anh ta siết chặt cánh tay, chẳng những không buông ra mà ngược lại càng ôm Kiều Tâm Uyển chặt hơn. Nếu ngay từ đầu chỉ là hiếu kỳ, muốn đùa giỡn một chút thì lúc này anh ta không có Kiều Tâm Uyển thì không được.

Tầm mắt Cố Học Võ đảo qua người Kiều Tâm Uyển, cô đang mặc bộ đồ mà hôm qua anh đã chuẩn bị. Cảm nhận của anh đúng là không sai, quần áo rất vừa vặn. Thiết kế trang nhã, cắt may vừa vặn làm tôn lên cơ thể lả lướt tinh tế. Hôm nay cô không búi tóc lên mà cột thành một cái đuôi ngựa ở phía sau. Cảm giác lại trẻ hơn vài tuổi, con mắt tối sầm u ám, anh không nhìn Quyền Chính Hạo, mà vươn tay ra với Kiều Tâm Uyển.

“Lại đây.”

Kiều Tâm Uyên không hề nhúc nhích, nhìn Cố Học Võ vươn tay. Trong mắt cô có vài phần kháng cự, cô vẫn chưa quên, cái tên chết tiệt kia ngày hôm qua đã lợi dụng ưu thế đàn ông của anh mà ức hiếp cô thế nào.

“Kiều Tâm Uyển.” Thấy cô bất động, con mắt Cố Học Võ lại lạnh lùng hơn vài phần, anh tiến lên phía trước một bước. Quyền Chính Hạo lúc này ôm Kiều Tâm Uyên lui ra sau một bước. Đáng tiếc phía sau chính là cái bàn, bằng không anh ta còn có thể lui xa hơn một chút.

“Cô ấy sẽ không đi với anh.” Quyền Chính Hạo rất đắc ý, cảm giác này thật thích, quả thực tốt tới cực điểm: “Bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, chịu sự bảo vệ của tôi, anh muốn động tới cô ấy thì phải hỏi xem tôi có chịu hay không.”

Phụ nữ của anh ta? Cố Học Võ trừng mắt với Quyền Chính Hạo, Kiều Tâm Uyên trở thành phụ nữ của anh ta khi nào vậy? Nhìn gương mặt Quyền Chính Hạo còn chưa hết bầm, anh chỉ có một cảm giác: ngày hôm qua chỉ đấm gã này hai đấm đúng là quá lợi cho anh ta. Anh nên đấm thêm mấy cú nữa mới đúng.

Không nói nhiều, anh duỗi cánh tay dài ra, cũng giống như lần trước, một lần nữa kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng mình. Quyền Chính Hạo đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của anh, ôm Kiều Tâm Uyển né qua bên cạnh, còn không quên xoay một vòng, cảm giác cứ như là đang khiêu vũ.

Kiều Tâm Uyển lại không hài lòng. Cô là người chứ không phải là hàng hóa để vô tình trở thành chủ đề khiến hai người đàn ông tranh chấp. Lợi dụng cái xoay người của Quyền Chính Hạo, trong nháy mắt, cô dùng sức đẩy anh ta ra, tránh qua bên cạnh. Nắm chặt túi xách và chìa khóa xe trên tay, cô trừng mắt với hai người đàn ông trước mặt, ánh mắt có vài phần bất mãn: “Hai người đủ rồi đó.”

Cô chẳng là vợ của ai cả. Cô đưa mắt qua Quyền Chính Hạo, thần sắc có vài phần trách mắng: “Anh. Đừng có mà vớ vào. Ai là vợ anh?”

Lại nhìn về hướng Cố Học Võ, anh nắm hai nắm tay, dáng vẻ như muốn đánh nhau, sắc mặt cô lạnh lùng.

“Còn anh. Chúng ta đã ly hôn. Xin anh tránh xa tôi một chút.”

Ngày hôm qua là sai lầm. Sai lầm này khiến cô ý thức rõ ràng vốn dĩ trong lòng Cố Học Võ vẫn còn Chu Oánh. Nếu đã như thế, vậy cô cũng không hẹp hòi mà thành toàn cho anh và Chu Oánh, anh yêu ai thì cứ ở bên người đó, miễn là cách xa cô một chút là được. Nói xong câu đó, cô không nhìn hai người họ, cất bước bỏ đi.

Quyền Chính Hạo thoáng sửng sốt. Hành động của Kiều Tâm Uyển hôm nay khiến anh ta lại một lần nữa bất ngờ. Thành thật mà nói, lúc Cố Học Võ vừa mới bước vào, anh ta đã thấy cô muốn đẩy anh ta ra. Sau đó thì không thấy cô thế nữa, vì thế anh cứ nghĩ Kiều Tâm Uyển sẽ lợi dụng anh đuổi Cố Học Võ. Tuy rằng kiểu gần gũi như thế làm anh ta hơi khó chịu. Song vào lúc như thế này, ngược lại anh ta không ngại. Nhưng không ngờ, Kiều Tâm Uyển không lợi dụng mà là rời khỏi anh ta. Thú vị, thực sự thú vị, anh ta thật sự càng ngày càng thích Kiều Tâm Uyển.

“Vợ ơi, chờ anh với. Không ăn cơm tới với nhau à.” Quyền Chính Hạo cất bước đuổi theo. Khi đi còn không quên liếc nhìn Cố Học Võ, cho anh một ánh mắt thắng lợi. Sau đó lại tăng tốc, vội vàng đuổi theo Kiều Tâm Uyển.

Cố Học Võ ngớ người tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng hai người rời đi, anh cũng không quên, hôm nay anh hẹn Kiều Tâm Uyển ăn cơm tối, muốn hòa hoãn trò chuyện cùng cô một chút. Mà nhìn tình hình trước mắt có vẻ cô không chịu cho anh cơ hội rồi. Thấy Quyền Chính Hạo đuổi theo cô, anh bỏ qua việc suy nghĩ, tiếp đó rời khỏi văn phòng, đuổi theo hai người.

Ngoài hành lang văn phòng. Kiều Tâm Uyển còn đang chờ thang máy nên chưa xuống lầu, Quyền Chính Hạo đứng ở bên cạnh cô: “Kiều Tâm Uyển. Em đừng đi mà, tôi thật sự thích em.”

“Tôi thật sự ghét anh.” Kiều Tâm Uyển trở mình khinh thường một cái, trong lòng cô đã khẳng định một việc chính là đầu óc Quyền Chính Hạo không bình thường: “Quyền Chính Hạo, anh rốt cuộc có biết anh đang làm gì không?”

“Biết.” Quyền Chính Hạo gật đầu: “Thành gia lập nghiệp. Tôi cũng đến tuổi phải kết hôn. Tôi thích em, nếu kết hôn với em, tôi nghĩ cuộc sống sẽ rất thú vị.”

Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, lý do trái ngược với sự cao hứng nhất thời của Quyền Chính Hạo này lại khiến cô có thể chấp nhận một chút, nhưng: “Tôi không thích anh. Tôi cũng sẽ không ở bên anh, anh từ bỏ đi.”

“Đừng tuyệt tình như thế mà.” Quyền Chính Hạo lại tới gần hơn, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần dụ hoặc: “Em không thử thì sao biết được? Biết đâu sau khi em quen tôi, em sẽ phát hiện tôi xứng đáng làm chồng em cũng không biết chừng. Đúng không?”

Kiều Tâm Uyển hừ lạnh, muốn bác bỏ luận điệu của anh ta nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới nụ hôn của Cố Học Võ. Mỗi một lần Cố Học Võ hôn cô, cô đều mê loạn không thôi, thậm chí sẽ trở nên không giống mình. Vậy nếu người đàn ông khác hôn cô thì sao? Nhìn Quyền Chính Hạo, cô bỗng nhiên ngẩng mặt lên nói: “Hôn tôi.”

Quyền Chính Hạo thoáng sửng sốt, rồi vội vàng gật đầu: “Rất vui lòng.”

Anh ta lập tức nhích tới gần Kiều Tâm Uyển, cúi đầu, đôi môi chỉ còn tích tắc là chạm vào môi cô… Nhưng vào lúc này, anh ta lại bị ai đó giật ra sau đó là lãnh trọn một cú đấm trời giáng vào mặt. Vết bầm còn chưa tan, lúc này lại đậm thêm một chút nữa.

Anh ta đau đớn, đứng thẳng người quay sang nhìn Cố Học Võ đứng tại đó, ánh mắt lạnh như băng và sắc bén trừng trừng nhìn anh ta. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Quyền Chính Hạo ăn nấm đấm của Cố Học Võ. Che miệng, anh ta trừng mắt nhìn hai tay Cố Học Võ siết chặt nắm đấm.

“Anh lại đánh tôi?”

Cố Học Võ đứng bất động, ánh mắt chuyển hướng về phía Kiều Tâm Uyển, cơn tức giận bên trong càng dâng lên ngùn ngụt. Người phụ nữ chết tiệt này dám ở trước mặt anh mà để cho gã khác hôn?

“Cố Học Võ, sao anh lại đánh người ta?” Kiều Tâm Uyển trừng cặp mắt hạnh nhân, trách móc nhìn Cố Học Võ: “Anh hơi quá đáng đấy.” Là cô bảo Quyền Chính Hạo hôn cô, Cố Học Võ có tư cách gì mà đánh người?

Cố Học Võ nheo mắt, cũng không quên ban nãy đi tới chỗ rẽ đã nghe thấy Kiều Tâm Uyển bảo Quyền Chính Hạo hôn cô. Người phụ nữ chết tiệt, lẽ nào hôm qua anh còn chưa làm cô thỏa mãn? Vì vậy cô mới đói khát muốn đi tìm gã khác sao?

Trong lòng dâng lên một chút tức giận. Khóe mắt liếc thấy Quyền Chính Hạo vung quyền tấn công, đôi mắt liền hiện lên một tia hung ác, anh xoay người, nhanh chóng đón lấy nấm đấm của anh ta. Lúc này Quyền Chính Hạo đã có đề phòng nên cú thứ nhất Cố Học Võ không đánh trúng anh ta. Anh ta ra một quyền, đấm vào mặt Cố Học Võ.

Cố Học Võ né qua một bên, nhanh chóng nhấc chân đá bay Quyền Chính Hạo. Quyền Chính Hạo cấp tốc tránh né, tư thế có phần chật vật. Cố Học Võ híp mắt, lại tung một cú đá. Lần này không thể né được nữa, Quyền Chính Hạo theo đà bay thẳng ra ngoài.

“Đừng đánh.” Kiều Tâm Uyển kêu lên, làm thế nào cũng không dám tin Cố Học lại đánh nhau với Quyền Chính Hạo ngay tại hành lang này, trong lúc đang chờ thang máy. Ngay lúc này, thang máy tới, Quyền Chính Hạo đang muốn đứng lên tấn công Cố Học Võ, Cố Học Võ lại kéo Kiều Tâm Uyển trốn vào trong thang máy.

Quyền Chính Hạo tức giận, giơ tay giáng một quyền về Cố Học Võ, anh cản lại rồi đáp lại một đấm ngay bụng Quyền Chính Hạo. Bị ảnh hưởng của trọng lực, cả người Quyền Chính Hạo lui ra phía sau mấy bước, Cố Học Võ nhân lúc này chạy vào thang máy, ấn nút đóng cửa. Quyền Chính Hạo còn muốn xông lên nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.