Bắc Đô đã vào cuối
thu, những ngọn gió đã có chút se se lạnh. Kiều Tâm Uyển mặc áo khoác
dài màu trắng đi cùng với Kiều Kiệt cả người vest đen xuất hiện trước
mặt Cố Học Võ. Từ xa, Kiều Tâm Uyển đã thấy Cố Học Võ và Lý Lam, lại đưa mắt nhìn chằm chằm tấm vải trên tay anh, lại nhìn vạt váy của Lý Lam,
khóe môi cô cong lên, vẻ mặt có chút mỉa mai.
Quả nhiên cầm thú
chính là cầm thú, muốn động dục là không cần phải xem hoàn cảnh hay địa
điểm. Mà bây giờ cô vô cùng khẳng định, cô ở trước mặt Cố Học Võ nói
muốn từ bỏ con gái là hoàn toàn chính xác. Nhìn Cố Học Võ mà xem, từ khi cô nói sẽ từ bỏ con, anh ngay lập tức không lằng nhằng với cô nữa. Điều này chứng minh gì?
Kiều Kiệt cũng nhìn thấy, vừa rồi anh ta chỉ
nhìn thấy Cố Học Võ ngồi xổm xuống mà không rõ động tác của anh, lúc này đã thấy rõ ràng thì trong mắt liền hiện lên sự khinh bỉ, anh ta kéo tay Kiều Tâm Uyển.
“Chị, chúng ta đi thôi.”
“Uh.” Kiều Tâm
Uyển gật đầu, đi theo Kiều Kiệt vào hội trường. Cũng không thèm liếc
nhìn Cố Học Võ một cái. Cố Học Võ không hiểu lại khó chịu, quay sang
nhìn vẻ mặt đang nghi hoặc của Lý Lam, anh nói.
“Đi thôi. Chúng ta cũng đi vào.”
“Cám ơn.” Lý Lam nở nụ cười. Tuy rằng không biết người phụ nữ vừa rồi là ai, nhưng hiện tại cô ta đã bắt đầu biết, cũng không muộn, không phải sao?
Nhìn Cố Học Võ hôm nay mặc một bộ vest đen, lại nhìn bộ lễ phục màu
trắng mặc trên người cô ta, vừa rồi để quên áo khoác ở trên xe quả là
lựa chọn sáng suốt, một đen một trắng thế này thì cưng xứng cỡ nào chứ?
Trong lòng cô ta dâng lên một tia sung sướng, nhanh tay khoác tay Cố Học Võ, đi theo anh cùng đi vào phòng tiệc.
Trong hội trường, Kiều
Tâm Uyển vào cửa, cởi áo khoác giao cho bồi bàn. Đám Tống Thần Vân đang
cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Bất thình lình nhìn thấy hai người bọn họ
xuất hiện liền vội vàng chạy đến.
“Hoan nghênh.” Ánh mắt đảo qua người Kiều Tâm Uyển, có một tia tán thưởng: “Hôm nay cô thật đẹp.”
“Cám ơn. Anh cũng rất tuấn tú, màu trắng rất hợp với anh. Sinh nhật vui vẻ.” Kiều Tâm Uyển đưa quà cho Tống Thần Vân: “Chỉ là món quà nhỏ mong đừng
ghét bỏ.”
“Ai dám.” Tống Thần Vân mở miệng: “Cho dù cô tặng tôi cành cây ngọn cỏ, tôi vẫn thấy vui mà.”
“Tống đại thiếu gia cũng sắp ba mươi rồi, làm sao tôi dám tặng một cành cây
ngọn cỏ chứ?” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển đảo qua mỹ nữ bên cạnh Tống Thần
Vân, khóe môi giơ lên: “Xem ra hỉ sự cũng sắp tới rồi, bác gái chắc là
vui lắm ha.”
“Đâu có. Tuyệt đối không có.” Ánh mắt Tống Thần Vân
nhìn sang hai bên, ba mẹ anh ta còn chưa đến, ánh mắt quay trở lại trên
người Kiều Tâm Uyển: “Cô cũng đừng nên nói lung tung.”
“Chị. Em đi chào hỏi mấy người bạn.” Kiều Kiệt nhìn thấy mấy người quen, Kiều Tâm Uyển phất phất tay: “Em đi đi.”
“Uhm.” Kiều Kiệt rời đi, Kiều Tâm Uyển cười cười với Tống Thần Vân: “Tôi cũng
hơi mệt, vừa nãy phải ở nhà hầu hạ tiểu công chúa nhà tôi ngủ mới đến
được, tôi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.”
“Cô cứ tự nhiên.” Vừa rồi Tống Thần Vân còn nhìn thấy lão đại ở đây: “Chút nữa có trò vui sẽ gọi cô.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cầm ly nước lướt qua Tống Thần Vân đi vào phía
trong, lại đụng phải Đỗ Lợi Tân vẻ mặt bực bội đi từ trong ra, trong
lòng đang có chút buồn bực nên cô cũng chẳng thiết chào hỏi mà tìm một
ghế trống để ngồi.
Vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Cố Học Võ
khoác tay “Chu Oánh” đi vào. Sắc mặt cô lạnh đi vài phần, có chút không
vui, có chút buồn bực, còn có chút cảm giác gì đó cô cũng không rõ.
Đến cuối cùng, chính là khẳng định cùng xác định, xác định quyết định của
chính mình là đúng, may mắn cô không tin lời Cố Học Võ, may mắn cô không bởi vì vài lần Cố Học Võ dịu dàng, vài lần bày tỏ mà tin anh. May mắn
cô vẫn có lý trí, tin anh tốt với cô chẳng qua là muốn có con gái mà
thôi.
Nhìn hiện tại mà xem, quả nhiên là đúng? Chiếm được quyền
nuôi con rồi liền cùng Chu Oánh công khai sóng đôi đi vào. Anh nghĩ cô
thật sự sẽ giao con cho anh sao? Cố Học Võ, anh đừng có mơ. Cho dù tôi
có bị anh quấn đến chết cũng sẽ không đưa con cho anh.
“Nếu bực
thì vì sao không xông lên cho anh ta hai bạt tai?” Một giọng nói nhẹ
nhàng vang lên. Có ai đó lại xuất hiện bên cạnh, Kiều Tâm Uyển quay mặt
sang liền thấy Quyền Chính Hạo không biết đã đến tự khi nào, anh ta
khoác trên người bộ vest trắng, cài nơ đen, nhìn rất đẹp trai, chỉ có
ánh mắt bất cần đời kia là dù có mặc vest cũng không che dấu được. Lúc
này trong tay anh ta đang cầm một ly rượu vang, ngồi xuống bên cô, nhẹ
nhàng đung đưa ly rượu trên tay. Ánh mắt đảo qua trên người Kiều Tâm
Uyển, có một tia tán thưởng.
“Không liên quan đến anh.”
Nhìn thấy anh ta còn làm cô bực hơn cả nhìn thấy Cố Học Võ. Cô lui ra sau
một chút, trên mặt rõ ràng có sự kháng cự: “Anh không có việc gì để làm
à?”
“Có chứ.” Quyền Chính Hạo nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi nhìn cảnh tượng diễm lệ trước mắt: “Sao lại không được, không phải đang ở đây dự tiệc sao?”
Kiều Tâm Uyển liếc nhìn anh ta một cái, vài
ngày không gặp, vết bầm trên mặt đã mờ bớt, chắc vết thương cũng đã
không còn đau, giờ mới đúng là Quyền Chính Hạo. Lúc cô đánh giá Quyền
Chính Hạo, anh ta cũng nhìn cô, buông ly rượu trên tay rồi vươn tay mời
Kiều Tâm Uyển: “Tiểu thư xinh đẹp, nhạc lên rồi có thể mời cô nhảy điệu
này không?”
Kiều Tâm Uyển nhìn anh vươn tay tới mà không hề động
đậy, cô không có hưng thú nhảy cùng Quyền Chính Hạo. Đang định nói gì đó thì lúc này Cố Học Võ cùng Lý Lam lại đi tới. Nhìn thấy Quyền Chính Hạo vươn tay về phía Kiều Tâm Uyển, mời cô khiêu vũ, trong lòng anh lại
thấy không vui, bước nhanh đến, thậm chí cũng không quản Lý Lam còn bị
anh bỏ lại đằng sau mà đứng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển.
“Cô ấy sẽ không khiêu vũ với anh.”
“Vui thật đấy.” Quyền Chính Hạo cũng không bỏ qua việc Cố Học Võ đưa người
phụ nữ khác tới, khóe môi anh ta giơ lên, mang theo vài phần khiêu
khích: “Tôi đâu có mời anh. Anh cũng không phải là cô ấy, sao anh biết
cô ấy sẽ không khiêu vũ với tôi?”
“Tôi biết.” Cố Học Võ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, căn bản không thèm nhìn đến sự khiêu khích của
Quyền Chính Hạo: “Tôi tin cô ấy không có hứng thú khiêu vũ với anh.”
“Phải không?” Quyền Chính Hạo thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi ở đó bất động mà cong khóe môi lên: “Anh hiểu cô ấy quá ha.”
“Ai nói không?” Kiều Tâm Uyển đứng lên, lướt qua Cố Học Võ, bỏ tay vào tay
Quyền Chính Hạo, đứng sánh vai với anh ta, đối mặt với Cố Học Võ.
“Tôi có hứng thú khiêu vũ với anh ta.”
Anh nghĩ anh là ai? Đã mang “Chu Oánh” xuất hiện ở đây rồi mà còn muốn can
thiệp vào chuyện của cô? Nhìn Quyền Chính Hạo một cái, khóe môi Kiều Tâm Uyển giơ lên, vẻ mặt nhu hòa: “Đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ.”
“Vinh hạnh.”
Quyền Chính Hạo cho Cố Học Võ một ánh mắt thắng lợi, đi theo Kiều Tâm Uyển ra sàn nhảy. Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt lại, vừa định tiến lên kéo lại,
thì đột nhiên lại có một bàn tay giữ lấy tay anh, Lý Lam đứng ở bên cạnh nhìn cảm xúc bộc lộ trong đôi mắt anh, cô ta có thể hiểu cảm xúc này có thể nói là đố kị. Trong lòng có chút khó chịu, cô lại nắm chặt tay Cố
Học Võ: “Nếu không ngại thì nhảy với tôi một điệu, được chứ?”
Cố
Học Võ nhìn Lý Lam, đôi mắt cô ta ôn nhu, ẩn chứa trong đó một nụ cười
dịu dàng, nắm tay anh, vẻ mặt có ý mời. Mày Cố Học Võ nhíu lại, muốn cự
tuyệt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý đi cùng Lý Lam vào sàn nhảy.
Hai cặp đôi cùng nhau lướt đi trên sàn nhảy. Cố Học Võ tuy khiêu vũ cùng Lý Lam nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn qua Kiều Tâm Uyển.
Lý Lam hôm nay mặc một bộ lễ phục đặc biệt màu trắng. Còn Kiều Tâm Uyển mặc một bộ lễ phục màu đỏ kiểu cúp ngực, đường nét cắt may tinh tế, màu sắc rực
rỡ, nơi ngực còn được điểm xuyết một cây tram cài áo bằng thủy tinh,
chẳng những làm tôn lên dáng người đầy đặn mà còn làm cô càng có vẻ cao
quý trang nhã.
Mái tóc dài được cô vấn ở sau đầu, để lộ phần
xương quai xanh duyên dáng, dưới chân là đôi giày cao gót đồng màu với
váy. Từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đẹp. Nếu nói Lý Lam lúc
này đang ở trong lòng anh cùng anh khiêu vũ là một đóa bách hợp trách
thì Kiều Tâm Uyển hôm nay hoàn toàn xứng đáng là một đóa hoa hồng.
Cô đang cùng Quyền Chính Hạo phối hợp khiêu vũ rất tốt, một tiến một lui,
có qua có lại. Sự khó chịu tích lũy trong lòng anh lại càng nhiều, anh
dìu Chu Oánh đi về phía Quyền Chính Hạo xoay xoay hai vòng, rồi vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng. Rồi lại dìu cô xoay hai vòng, rời xa phạm
vi bước nhảy của Quyền Chính Hạo, anh đưa mắt nhìn chằm chằm Kiều Tâm
Uyển trong ngực mình, hôm nay cô còn cả trang điểm nữa. Khuôn mặt được
trang điểm cẩn thận, chỗ nào cũng tinh tế nên lại càng xinh đẹp hơn.
“Em giao con cho tôi là vì muốn ở cùng tên tiểu bạch kiểm này sao?” Bởi vì
đã có gã khác rồi nên đến con gái cũng không cần, đúng không?
Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt, quả thực chỉ cảm thấy Cố Học Võ nói lung tung,
đôi mắt trừng lớn, nhìn Cố Học Võ trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Liên
quan hệ gì anh không? Chẳng phải anh cũng sánh vai Chu Oánh đến sao? Anh có quyền, có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
“Chu Oánh?” Cố Học Võ nhìn Lý Lam cách đó không xa, lắc lắc đầu: “Kiều Tâm Uyển, cô ta không phải Chu Oánh.”
Không phải Chu Oánh thì là ai? Khuôn mặt giống nhau như đúc, đến cả nụ cười
cũng giống, anh lại đang tính làm cái gì đây? Môi cô cong lên: “Cố Học
Võ. Anh không thấy là anh rất ích kỷ, rất trơ tráo sao?”
Kiều Tâm Uyển tiếp tục nói những lời khó nghe: “Anh qua lại với người phụ nữ
khác tôi cũng có nói gì đâu? Vậy nên tôi ở cùng với người đàn ông khác,
cũng khỏi cần anh can thiệp. Được chứ?”
“Kiều Tâm Uyển.” Sự khó
chịu lại một lần nữa nảy lên trong lòng, bàn tay Cố Học Võ đặt trên lưng Kiều Tâm Uyển khẽ siết lại, anh đè thấp giọng nói có chút không vui.
“Em nghĩ tôi sẽ để cho em qua lại với gã khác?” Trừ phi anh chết, nếu không cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Quả đúng là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không có cách nào hiểu được.
Kiều Tâm Uyển không muốn lằng nhằng với anh nữa, cô chỉ muốn tách ra
khỏi lòng anh, tránh xa tên khốn kiếp này. Nhưng Cố Học Võ lại ôm chặt,
tuyệt đối không cho cô thoát: “Vội vã quay về với tên tiểu bạch kiểm kia à?”
Lời anh nói tràn ngập ghen tuông đến chính anh cũng không
phát hiện ra. Còn Kiều Tâm Uyển thì xem lời anh nói như là chỉ cho phép
quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn, ‘hừ’ lạnh một tiếng, hoàn toàn
không muốn giải thích nhiều cùng với gã trở tráo đốn mạt này nữa.
“Cho dù là tôi muốn trở lại bên tên tiểu bạch kiểm kia thì liên quan gì tới
anh? Cố Học Võ. Anh chưa quên chứ? Bạn nhảy của anh không phải tôi mà là người ở bên kia kìa.”