“Cố Học Võ, anh có
biết anh đang nói gì không? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là Kiều Tâm Uyển đấy! Người mà anh ghét nhất đấy. Không phải anh rất ghét tôi sao?
Anh nói anh thích tôi? “
“Ghét em? Đúng vậy.” Cố Học Võ không phủ nhận: “Kiều Tâm Uyển, trước kia em thật sự làm người ta ghét, anh thật
sự cũng không thích em. Nhưng bây giờ…”
“Bây giờ lại thích?” Kiều Tâm Uyển cảm thấy vừa buồn cười vừa khó tin. “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”
“Vì sao lại không tin?”
“Vì sao phải tin?” Kiều Tâm Uyển cảm thấy như cô đang nghe chuyện thần
thoại vậy: “Cố Học Võ, anh có biết anh đang nói gì hay không? Anh có
biết anh đang làm gì không? Anh nghĩ là tôi sẽ tin là anh từ ghét chuyển sang thích tôi hay sao? Là anh, anh có tin được không?”
“Bởi vì
em bây giờ không giống như…” Cố Học Võ không biết phải nói như thế nào:
“Trước kia, anh cảm thấy em thật sự rất đáng ghét. Nhưng bây giờ không
thấy vậy nữa. Đặc biệt là sau khi Bối Nhi chào đời. . . . .”
“Bối Nhi?” Lại là Bối Nhi. Kiều Tâm Uyển không muốn nghe, không thể nghe
được nữa cô liền cầm chiếc gối trên giường ném vào đầu Cố Học Võ: “Cố
Học Võ, anh đi chết đi.”
Cô tức giận xoay người muốn xuống
giường, nhanh chóng rời khỏi tên khốn này. Cánh tay lập tức bị Cố Học Võ giữ lại, anh vây cô trong lòng, ngực anh dán vào người cô, cảm giác
nóng rực khiến cô run lên, muốn giãy ra nhưng lại sợ anh làm càn nên
không dám lộn xộn, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn anh.
“Cố Học Võ, tên khốn này, anh còn không buông tay. Nói đi nói lại, cũng là vì
Bối Nhi, được, tôi giao con bé cho anh. Anh có thể cút đi được rồi.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ thật không biết tại sao tính tình Kiều Tâm Uyển
lại trở thành như vậy. Anh còn chưa nói xong mà: “Em hãy nghe anh nói.”
“Tôi không nghe.” Bịt lỗ tai lại, Kiều Tâm Uyển từ chối nghe bất cứ lời nào
của Cố Học Võ: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe.”
Cô không muốn nghe còn Cố Học Võ lại nhất định phải nói, giữ chặt cô trong lòng, anh cúi đầu, hôn cô một cái thật sâu, cho đến khi cô không thở
nổi, cũng không còn sức giãy dụa nữa mới buông cô ra.
“Chịu im lặng nghe anh nói chưa?”
Cố Học Võ đặt hai tay ở sau thắt lưng cô, không cho cô thoát khỏi anh:
“Kiều Tâm Uyển, anh thừa nhận trước kia anh quả thật rất ghét em, nhưng
sau khi Bối Nhi ra đời, anh đã nhìn thấy được rất nhiều khía cạnh khác
của em khiến anh phải kinh ngạc. Em không sợ nguy hiểm đến tính mạng
nhất quyết sinh Bối Nhi, bảo vệ con bé. Còn có rất nhiều, rất nhiều
chuyện khác. Anh bắt đầu nhận ra em không đáng ghét như vậy. Anh không
phủ nhận lúc trước anh rất ghét em nhưng anh tin sự chán ghét đó là do
không hiểu em cũng như em không hề hiểu anh. Chúng ta hiểu quá ít về
nhau. Vậy thì sao không cho đối phương một cơ hội. Chúng ta thử một lần. Có lẽ…”
Anh không nói hết câu nhưng vẫn tin Kiều Tâm Uyển sẽ
hiểu. Kiều Tâm Uyển quả thật đã hiểu, cô nhìn anh. Hai mắt của anh cũng
nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt trong suốt. Lần đầu tiên cô có thể đọc
hiểu được cảm xúc trong đôi mắt thâm thúy ấy.
Trong lòng cô đầy
rẫy những cảm giác phức tạp. Những nỗi đau đớn trong thời gian theo đuổi Cố Học Võ, những việc đã trải qua, những lần dây dưa quấn quýt cứ thế
lần lượt ùa về… Đủ mọi cung bậc cảm xúc dâng tràn trong lòng khiến cô có cảm giác không chân thực, cứ như đang mơ.
“Anh nói chúng ta bắt đầu lại một lần nữa sao?”
“Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu: “Không phải vì Bối Nhi, không vì bất cứ ai cả. Chỉ vì anh muốn cùng em, Kiều Tâm Uyển, bắt đầu lại một lần nữa.”
Kiều Tâm Uyển cúi đầu để lộ cần cổ duyên dáng. Cô đưa mắt nhìn vòm ngực của
Cố Học Võ. Do thường xuyên rèn luyện nên da anh không trắng như những
người bình thường khác mà ngả sang màu lúa mạch. Vừa rồi giằng co, đôi
tay trắng muốt của cô vẫn còn chống trên ngực anh, vô tình tạo nên một
sự đối lập hoàn toàn. Cô như là bị điện giật nhanh chóng thu tay lại,
ngơ ngác ngẩng đầu nhìn gương mặt Cố Học Võ đang tiến lại gần, muốn lui
người ra phía sau nhưng tay anh lại ôm chặt lấy eo khiến cô không thể
nào lui được. Cơ thể khó chịu, trong lòng ngổn ngang, cô ngẩng đầu,
trừng mắt nhìn Cố Học Võ.
“Anh, anh buông ra.”
“Vậy là em đồng ý?”
“Không.” Kiều Tâm Uyển quật cường cắn môi, thở mạnh một cái, dũng cảm đối diện
với Cố Học Võ: “Cố Học Võ. Dựa vào cái gì mà anh nói tái hợp thì phải
tái hợp? Dựa vào cái gì mà anh muốn cái gì là được cái đấy? Bây giờ anh
thích tôi, nhưng tiếc thật tôi lại không thích anh. Anh nghe rõ chưa?
Tôi không thích anh!”
Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt lại, nhìn thấy
vẻ quật cường trong mắt Kiều Tâm Uyển mà cong khóe môi lên, vẻ mặt có
vài phần nghiền ngẫm: “Em không thích anh?”
“Đương nhiên.” Kiều
Tâm Uyển trong lòng đắc ý, vùng ra khỏi tay anh, lui ra phía sau một
chút, nhìn Cố Học Võ: “Tôi không thích anh, anh có nghe thấy không? Tôi
không thích……”
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp thốt ra đã bị Cố Học
Võ nuốt lấy, anh hôn cô, cắn nuốt lời của cô, hai tay nhanh chóng ôm
chặt eo cô lại. Tay kia thì chậm rãi xoa lưng cô. Nụ hôn dày mà tinh tế. Dần dần, Kiều Tâm Uyển bắt đầu không thể thở nổi. Đôi môi hơi hơi thối
lui vài phần, anh nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển đỏ ửng.
“Em không thích?”
“Tôi ghét anh. . . . . .” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, oán hận trừng mắt: “Dùng thủ đoạn như vậy, anh có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.”
“Ồ?” Cố Học Võ nhướng mày, cánh tay siết chặt: “Anh đây cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp này cho đến khi em thích mới thôi.”
Cái gì? Kiều Tâm Uyển trợn tròn hai mắt. Không đợi cô kịp phản ứng lại, đôi môi lại một lần nữa bị che lại.
Tư thế kiểu này rất xấu hổ. Kiều Tâm Uyển sợ ngã nên chỉ có thể ôm thật chặt bờ vai anh.
“Em không muốn tắm?” Anh nhớ anh đổ không ít mồ hôi. Kiều Tâm Uyển cả mặt đều đỏ bừng: “Tôi, tôi tự tắm.”
“Em chắc chứ?” Cố Học Võ rất khẳng định: “Chỉ sợ anh buông tay, em sẽ trượt xuống đất thôi.”
Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, biết anh nói đúng nên đành để mặc anh bế cô vào phòng
tắm. Nhưng cơ thể vừa chạm vào bồn tắm lớn, Kiều Tâm Uyển lại nghĩ đến
cảnh lần trước ở trong này, anh đã động tay động chân với mình. Cho nên
khi tay anh sắp chạm tới phía trước mình, Kiều Tâm Uyển liền nhanh chóng mở miệng xin tha.
“Dừng lại. Tôi mệt lắm rồi.” Toàn thân đều mỏi nhừ, hai chân muốn nhũn ra, thắt lưng đau nhức. Một chút sức lực cũng không có.
“Dừng lại.” Cố Học Võ biết cô không chịu nổi nữa nên rất “tốt bụng” mà buông tha cô: “Anh chỉ giúp em tắm thôi.”
“Thật không?” Kiều Tâm Uyển không tin. Cô chưa bao giờ biết sức chịu đựng của Cố Học Võ lại tốt như vậy. Thật sự chính là truyền thuyết một đêm N
lần. Trên thực tế ngày hôm qua cũng đã khi dễ cô như vậy.
“Thật.” Cố Học Võ thật sự chuyên tâm tắm rửa cho cô. Tuy rằng cũng lợi dụng lúc tắm rửa ăn không ít đậu hủ, nhưng không có tiến thêm bước nào.
Sau khi tắm cho Kiều Tâm Uyển xong, Cố Học Võ nhướng người, bế Kiều Tâm
Uyển ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường sau đó đưa mắt nhìn quần áo bị anh xé rách nằm vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Em nghỉ ngơi một chút, anh gọi người đưa mấy bộ đồ lên.”
Kiều Tâm Uyển chẳng còn chút sức, trợn mắt một cái sau đó nhắm mắt lại kéo
chăn lên che khuất cả người, không muốn nói gì nữa. Cố Học Võ đi ra
ngoài, xem thời gian cũng đã là hơn 9h sáng, gọi điện thoại kêu nhân
viên mang một bộ đồ nữ lên, ngoài ra còn dặn nhân viên đem điểm tâm vào.
Điểm tâm được đem đến, Kiều Tâm Uyển lúc này mệt nên đang say ngủ. Cố Học Võ đánh thức cô.
“Dậy ăn sáng.”
“Tôi muốn ngủ.” Kiều Tâm Uyển phất phất tay, vẻ mặt buồn ngủ: “Đừng phá tôi.”
“Nếu em ngủ, anh sẽ ngủ cùng em.” Cố Học Võ đến gần, giọng điệu mang vẻ uy hiếp: “Anh không ngại ngủ cùng em đâu.”
Ngủ cùng nhau, ba chữ kia làm cho Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt, nhìn vào
khuôn mặt đang tiến lại gần của Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận: “Anh, anh có biết xấu hổ không?”
“Tỉnh rồi? Ăn sáng
thôi.” Anh vươn tay ôm lấy Kiều Tâm Uyển, lấy áo sơmi của mình bọc người cô lại, rồi bế cô ra ngoài phòng khách ăn sáng.
Kiều Tâm Uyển
giãy dụa một hồi. Lại nghĩ đến anh cũng không có mặc quần áo, chỉ tùy ý
quấn một cái khăn tắm, cô mà còn giãy dụa nữa thì chỉ làm cho hai người
dán chặt vào nhau hơn mà thôi. Cứ mặc kệ vậy.
Kiều Tâm Uyển thật
sự rất đói bụng, vận động cả đêm, sáng sớm lại vận động thêm một lần
nữa, không đói bụng mới là lạ. Cố Học Võ cũng đói bụng, không để ý đến
bộ dạng ăn như hổ đói của cô, hai ba đũa liền giải quyết sạch sẽ phần ăn của mình. Lúc này nhân viên phục vụ đem quần áo lên. Cố Học Võ ra cửa
nhận túi đồ rồi đóng cửa lại. Trở vào phòng, Kiều Tâm Uyển cũng vừa vặn
cơm nước xong.
Anh Cầm quần áo đưa cho cô: “Mặc đồ vào, anh đưa em về.”
Về? Kiều Tâm Uyển nhìn thời gian rồi hét lên một tiếng: “Đã trễ thế này? Anh, anh, anh, sao không nói sớm?”
“Vừa rồi anh gọi, em còn nói buồn ngủ mà.” Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, Cố Học Võ nhún vai: “Nếu em không thay đồ thì không kịp thời gian đâu.”
“Anh. . . . . .” Kiều Tâm Uyển cầm quần áo đi vào phòng, Cố Học Võ lại nắm lấy tay cô: “Thay ở đây đi.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt, như muốn khoét một cái lỗ trên người anh: “Anh không biết xấu hổ à.”
“Cũng không phải là chưa thấy.” Cố Học Võ rất sảng khoái đứng ở nơi đó: “Nếu em tiếp tục lề mề, anh không ngại thay cho em đâu.”
“Ai muốn anh thay?” Kiều Tâm Uyển cởi áo sơmi của Cố Học Võ ra, cô đưa lưng về phía Cố Học Võ bắt đầu mặc quần áo. Nhưng dù sao vẫn có thể cảm giác được tầm mắt anh vẫn luôn dán trên người mình. Mặt cô nóng bừng, không
dám chậm trễ, nhanh chóng thay quần áo, lúc xoay người mới phát hiện Cố
Học Võ đã thay xong quần áo từ khi nào.
“Anh . . . . .” Động tác của anh cũng nhanh quá đó?
“Đi thôi.” Anh vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển, cô tránh tay đi, không muốn để
anh tóm được, nhưng anh quá mạnh mẽ, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn
thoát.
Cô chỉ có thể để mặc anh lôi kéo, hai người cùng nhau đi
xuống lầu, lên xe của Cố Học Võ, ngày hôm qua cô ngồi xe Kiều Kiệt tới.
Ngồi trên xe, Kiều Tâm Uyển hơi xoa xoa mi tâm, Cố Học Võ đang khởi động xe cũng phát hiện được sắc mặt cô hơi khác. Anh quay sang, vẻ mặt đầy
quan tâm.