Edit: Sa
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình tới công ty, bước vào phòng làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Đưa tay sắp xếp một số thứ, sau đó mở máy tính, bắt đầu gõ thư xin thôi việc.
Chỉ còn cách năm mới hơn một tháng, xin thôi việc lúc này, theo tiến độ thông thường thì nghỉ tết là vừa vặn có thể nghỉ làm.
Nói thật, nếu không phải bởi vì Hiên Viên Diêu, nếu không phải bởi vì Cố Học Văn phải về Bắc Đô, cô thật sự không nỡ bỏ công việc này.
Cô rất thích môi trường làm việc ở đây. Thư xin thôi việc gõ xong, cô cầm tới chỗ trưởng phòng Vương.
Trưởng phòng Vương là trưởng bộ phận thiết kế. Những việc như xin thôi việc này chỉ cần nói qua với chị ấy là xong. Ba mươi phút sau, Tả Phán Tình đem thư xin thôi việc trình lên.
Thế nhưng kết quả lại khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên, trưởng phòng Vương đem thư xin thôi việc trả lại cho cô, còn nở một nụ cười gượng gạo với Phán Tình.
“Phán Tình, thứ lỗi cho chị, chị không thể nhận thư xin thôi việc của em được. Bởi vì chị không có thẩm quyền phê duyệt.”
“Là ý gì ạ?”
“Tổng giám đốc đã dặn nếu em muốn xin nghỉ thì phải tới đi tìm anh ta.” Sáng hôm nay khi vừa nhận được điện thoại của văn phòng tổng giám đốc gọi xuống, trưởng phòng Vương đã thấy rất ngạc nhiên.
Công việc của Tả Phán Tình đang rất tốt, vì sao lại đột nhiên xin nghỉ chứ, bây giờ xem ra tổng giám đốc đúng là liệu sự như thần.
“Trưởng phòng Vương?” Tả Phán Tình trợn tròn mắt, nhìn trưởng phòng Vương vô cùng thân thiết nhã nhặn trước mắt: “Cấp trên trực tiếp của em không phải là chị sao? Chỉ cần nói với chị một câu là xong cơ mà.”
“Trên nguyên tắc thì như thế.” Trưởng phòng Vương cũng không có cách nào: “Nhưng tổng giám đốc vừa mới có chỉ thị. Ngài ấy nói nếu em muốn xin nghỉ, phải trực tiếp nói với ngài ấy, nếu không tiền thưởng và tiền lương của em đều không thể lấy được.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình không nói nên lời, trừng mắt nhìn người trước mắt: “Được. Em đây bỏ hết thì có thể đi chứ gì?”
Hiên Viên Diêu, anh đừng tưởng như vậy có thể uy hiếp tôi, tôi sẽ không chịu thua anh đâu.
“Phán Tình?” Trưởng phòng Vương không hy vọng cô cứ như thế mà bỏ đi: “Em không nên hành động theo cảm tính như thế, phúc lợi của công ty mình tốt như vậy, rất nhiều người phải sứt đầu mẻ chán mới có thể chen được vào được công ty. Tiền lương của em cũng không thấp chút nào, gần đây thiết kế sản phẩm mới của em đang được đưa ra thị trường, em sẽ không xúc động như vậy chứ?”
“Trưởng phòng Vương.” Tả Phán Tình không biết phải nói như thế nào, Hiên Viên Diêu cũng không phải là bởi vì quý trọng nhân tài mới làm như vậy: “Được rồi, em sẽ đi tìm tổng giám đốc để nói chuyện.”
Cầm lấy thư xin thôi việc của mình, Tả Phán Tình trở lại văn phòng.
Hiên Viên Diêu chết tiệt, anh ta muốn làm gì vậy? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Chẳng phải chỉ là một chút tiền lương, tiền thưởng thôi sao? Anh ta nghĩ cô sẽ dễ dàng khuất phục như vậy à?
Để anh ta phải ôm giấc mộng xuân thu rồi. Cô nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Thu dọn đồ đạc, cô không có chút tâm trạng nào để làm việc tiếp nữa. Tả Phán Tình muốn chạy lấy người. Di động bỗng nhiên vang lên, là Trịnh Thất Muội.
“Phán Tình? Cậu không sao chứ?” Giọng của Trịnh Thất Muội nghe có chút tiều tụy, khàn khàn nhưng đa phần lại là lo lắng.
“Tớ á? Tớ có sao đâu.” Tả Phán Tình nghe giọng của cô có gì đó không ổn: “Cậu làm sao vậy?”
“Tớ. Tớ ——” Trịnh Thất Muội không biết nói như thế nào, khi cô tỉnh lại thấy mình ở trong một căn phòng khách sạn, toàn thân đau nhức giống như bị xe tải nghiền qua vậy.
Đầu đau, cơ thể cũng đau, toàn bộ dấu vết trên người chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm. Cô không ngu ngốc, biết điều này chứng tỏ chuyện gì đã xảy ra, chỉ là trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở ngày hôm qua khi cô ôm cổ một người đàn ông kiên trì muốn người đàn ông đó đi thuê phòng với mình, còn Tả Phán Tình thì ở phía sau ngăn cản.
Những gì xảy ra sau đó, cô không thể nhớ nổi một chút.
Trong lòng tin tưởng Tả Phán Tình, cô ấy không uống rượu, nhất định sẽ không để mình xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao bản thân cô lại thật sự cùng một người đàn ông thuê phòng vậy?
Lại nhìn tình trạng thê thảm trên người mình, cô đã gặp phải dạng đàn ông gì đây?
Sao lại thô bạo như vậy, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc hay sao. Ăn xong rồi phủi mông bỏ đi, cô thậm chí không nhớ nổi bộ dáng của người đó, chỉ nhớ rõ gã đàn ông kia rất cao, cao lớn vô vùng.
“Cậu làm sao vậy?” Tả Phán Tình truy hỏi: “Cậu đang ở đâu? Thất, Thất? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tớ.” Trịnh Thất Muội nói không nên lời, nói ra địa chỉ khách sạn: “Tớ đang ở trong khách sạn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tớ rất loạn, cậu đừng hỏi tớ nữa.”
“Khách sạn?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: “Cậu ở khách sạn nào vậy mau nói cho tớ biết đi.”
“Tớ cũng không biết.” Trịnh Thất Muội rất loạn, đầu óc mơ hồ. Cô nhìn chằm chằm lên đầu giường, trên bộ đồ uống rượu có khắc logo của khách sạn. Nhấc một chiếc ly lên nói cho Tả Phán Tình biết tên, cô cắn môi. Vẻ mặt có chút hỗn loạn, mờ mịt, cô muốn nói điều gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, Tả Phán Tình lại không cho cô kịp lên tiếng.
“Cậu chờ tớ, tớ sẽ tới đó ngay.”
Gác điện thoại, Tả Phán Tình cũng không quan tâm mình vẫn còn đang trong giờ làm việc. Cô cầm lấy túi sách vội vã rời đi.
Nửa giờ sau, Tả Phán Tình đẩy cánh cửa khách sạn ra, nhìn thấy Trịnh Thất Muội còn ngồi yên bất động ở trên giường, đôi mắt trống rỗng, toàn thân đầy dấu vết, còn có mùi vị quá mức dày đặc trong phòng. Vừa nhìn cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.
“Thất Thất?” Tả Phán Tình ngây ngốc, cô quả thực không thể tin được: “Cậu, chết tiệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Tớ, tớ cũng không biết.” Trịnh Thất Muội nắm tay cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cậu không sao chứ? Ngày hôm qua tớ không nên kéo cậu ra ngoài uống rượu.”
Tả Phán Tình là phụ nữ có thai, nếu gặp người xấu thì Tả Phán Tình chắc chắn không có khả năng chống lại những người đó? Nếu chẳng may bị những kẻ đó gây khó dễ cũng không có khả năng thoát được.
Tả Phán Tình lắc lắc đầu: “Tên khốn kiếp đó đâu?”
Là gì Nam ấy nhỉ? Hiên Viên Diêu không phải nói hắn sẽ không ức hiếp Thất Thất hay sao? Hiên Viên Diêu không phải nói Thất Thất sẽ không có việc gì ư? Bây giờ thì lại thành ra thế này?
“Ai khốn kiếp?” Trịnh Thất Muội vô cùng rối loạn, đầu đau nhức từng cơn dồn dập, thân thể cũng không thoải mái tới cực điểm. Cô lắc lắc đầu: “Tớ căn bản không thấy được gã đàn ông nào. Lúc tớ tỉnh lại cũng đã là như thế này rồi.”
Gay hơn là cô hoàn toàn nghĩ không ra ngày hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, gã đàn ông kia là ai. Chỉ nhớ rõ bị người ta lăn qua lộn lại không ngừng, biến hóa các loại tư thế.
Gã đàn ông kia dường như tinh lực không có điểm dừng. Đến cuối cùng chẳng màng cô khóc lóc cầu xin, hắn vẫn không chịu buông tha.
Hình như buổi sáng hôm nay, cái gã đàn ông đó còn dây dưa với cô một hồi. Toàn thân đều đau nhức, cô không có cách nào trả lời vấn đề của Tả Phán Tình, chỉ quan tâm một chuyện: “Phán Tình, cậu không sao chứ? Cậu thật sự không có chuyện gì chứ?”
Cho dù cô bị người khi dễ như thế nào, nhưng mà Tả Phán Tình đang mang thai, lại là do cô lôi tới, nếu Tả Phán Tình có việc gì, thật sự là cô chết muôn lần cũng không đền hết tội.
“Tớ không sao.” Tả Phán Tình không giữ được bình tĩnh, rõ ràng Hiên Viên Diêu nói Thất Thất sẽ không có việc gì, rõ ràng anh ta nói tên mặt sẹo sẽ đưa Thất Thất về nhà, thế nhưng hiện tại lại thành ra cái gì?
Cô đã nói rồi, Trịnh Thất Muội bộ dạng xinh đẹp như vậy, dáng người lại đẹp như vậy, đàn ông làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Hiên Viên Diêu chết tiệt. Tả Phán Tình không ngây ngốc nữa, cô muốn tìm Hiên Viên Diêu tính sổ.
“Phán Tình.” Trịnh Thất Muội kéo tay cô: “Cậu đi đâu đó?”
“Thất Thất.” Tả Phán Tình nhìn một mảng xanh xanh tím tím phía trên tay cô, đủ biết cái tên Nam mặt sẹo vô liêm sỉ ấy thô bạo đến mức nào?
Vừa nghĩ tới lần đầu tiên của Trịnh Thất Muội bởi vì cô nên mới mất đi, Tả Phán Tình vô cùng áy náy: “Cậu yên tâm. Tớ nhất định sẽ giúp cậu tìm ra tên khốn kiếp đó.”
“Tìm? Cậu đi đâu tìm? Cậu biết là ai sao?” Trịnh Thất Muội nghe thấy điểm bất thường trong câu nói của cô: “Phán Tình? Cậu biết phải không?”
“Phải, tớ biết.” Tả Phán Tình lúc này hối hận muốn chết: “Tớ biết là ai, hôm qua tớ nghĩ là hắn sẽ đưa cậu về nhà, không ngờ ——”
Câu nói tiếp theo Tả Phán Tình nói không được nữa, nói đến trách nhiệm hay không có trách nhiệm cũng đều phải tự trách mình, tại sao cô lại tin tưởng một người như Hiên Viên Diêu?
Hiên Viên Diêu không phải người tốt, vậy thì thuộc hạ của anh ta tất nhiên cũng không thể là người tốt. Cô thật sự là ——
“Thực xin lỗi. Thất Thất, thật sự thực xin lỗi. Tớ thật sự không biết tên khốn đó lại. Thực xin lỗi.”
Trịnh Thất Muội lúc này cũng không biết phải nói gì. Tả Phán Tình biết người đàn ông đó? Tin tưởng để cho hắn đưa mình về nhà, thế mà người đàn ông đó lại ức hiếp mình ——
“Thất Thất. Thực xin lỗi.” Tả Phán Tình chưa từng hối hận tự trách như bây giờ. Cô quả thực là ngu ngốc, làm sao có thể tin một tên khốn kiếp như Hiên Viên Diêu.
Trịnh Thất Muội trầm mặc. Cô cũng không coi trọng tấm màng kia, chỉ là trong nội tâm cũng có một chút cố chấp của riêng mình. Đối với Đỗ Lợi Tân, cô là thật thích anh ta, thật sự yêu anh ta. Không chỉ một lần muốn đem lần đầu tiên của mình cho anh ta.
Một người đàn ông như vậy, cho dù là giao bản thân mình cho anh ta, cô cũng không cảm thấy thiệt thòi.
Thế nhưng hiện giờ, lần đầu tiên của cô bị một tên đàn ông không biết diện mạo cướp đoạt đi. Gã đàn ông đó thậm chí còn là một kẻ thô bạo, dã man.
Có chút đau thương, có chút khổ sở. Trước mặt cô là vẻ áy náy tự trách của Tả Phán Tình, cảm xúc này bất giác liền tiêu tán, cô nắm chặt tay an ủi Tả Phán Tình.
“Không sao đâu mà, không liên quan đến cậu. Cậu đừng tự trách mình mà.”
Nếu trách thì chỉ trách số cô không tốt, chỉ một lần thất tình mà lại giống như trời sập, học cái gì không học lại đi học người ta uống rượu quên sầu? Bây giờ thì hay rồi, kết quả như vậy, cô có thể đi trách ai?
“Thất Thất?” Thà cô ấy mắng mỏ, Tả Phán Tình còn thấy dễ chịu một chút, nhưng thái độ như vậy khiến cho trong lòng Tả Phán Tình càng không được thoải mái.
“Thực xin lỗi, đều là tớ sai.”
“Tớ nói rồi không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tớ?” Tả Phán Tình đột nhiên buông tay cô ra: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu tìm lại công bằng.”
“Công bằng? Muốn công bằng cái gì đây?” Thân thể vẫn còn thấy không thoải mái, điều này nhắc nhở cô, ngày hôm qua cái gã đàn ông kia thô bạo biết bao nhiêu. Cho dù tìm đến, thì có thể làm gì?
“Cậu chờ tớ. Tớ nhất định sẽ không để cho người ta bắt nạt cậu như vậy được.” Nói đi nói lại đều là cô sai. Nếu cô kiên trì đi theo Trịnh Thất Muội, ầm ĩ với Hiên Viên Diêu, đưa Thất Thất về nhà không phải là sẽ không có việc gì hay sao?
Tả Phán Tình buông tay Trịnh Thất Muội ra, không kịp đợi cô ấy, cũng không nghe Trịnh Thất Muội gọi lớn, xoay người rời khỏi khách sạn.
Nửa giờ sau, Tả Phán Tình trở lại công ty, không câu nệ gì trực tiếp xông thẳng lên văn phòng của tổng giám đốc.
Thư kí chắn ở trước mặt cô nói Hiên Viên Diêu không có ở đây, ngăn không cho cô bước vào, cô cũng không buồn quan tâm, đẩy thư kí ra trực tiếp xông vào.
“Hiên Viên Diêu, tên khốn kiếp nhà anh, anh ra đây cho tôi.”
Trong văn phòng không có tiếng đáp lại, Hiên Viên Diêu có vẻ không ở trong đó thật. Thư kí bước theo sau cô nói điều gì đó, nhưng Tả Phán Tình không nghe thấy, toàn bộ ánh mắt cô đều bị một thứ trên chiếc bàn làm việc hấp dẫn.
Ảnh chụp này là ảnh của Cố Học Văn sao?