Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 233: Em Bình Tĩnh Một Chút



Edit: Hạ đỏ

Beta: Iris & Phong Vũ

Từng cơn đau đớn co rút liên tục đánh úp lại, loại đau đớn này cô cũng không xa lạ, vài ngày trước, cô cũng từng trải qua.

Cô biết như vậy là sao?

Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, tay cô theo bản năng xoa xoa bụng mình. Nơi ấy vẫn bằng phẳng như cũ nhưng cô không – cảm nhận được, không – cảm nhận được nhịp đập sinh mệnh bên trong nữa.

“Đứa bé, con của tôi ——”

Vẻ mặt lập tức hoảng loạn, cô muốn ngồi dậy, lại bị ai đó đè lên bả vai: “Phán Tình, em bình tĩnh chút đi.”

“Kỷ Vân Triển?” Nhìn sắc mặt của anh, cô đã nhớ tất cả mọi thứ trước khi mình hôn mê, Tả Phán Tình đột nhiên dùng sức cầm tay anh: “Nói cho tôi biết, con của tôi vẫn còn? Đúng không? Con của tôi không mất, đúng không?”

“Phán Tình, em bình tĩnh một chút.”

Kỷ Vân Triển bất ngờ chứng kiến bộ dạng cô xúc động như thế. Nâng bờ vai cô lên, giúp cô bình tĩnh: “Phán Tình, em đừng như vậy. Em bình tĩnh chút đi.”

“Anh nói cho tôi biết, con của tôi vẫn còn? Có phải không? Có phải không?” Vẻ mặt Tả Phán Tình chờ mong nhìn anh, vì lo lắng mà gương mặt tái nhợt nhiễm thêm vài phần đỏ ửng.

Kỷ Vân Triển nói không nên lời, lúc này, anh không cách nào lừa gạt cô, nắm chặt tay cô, anh gắng sức tạo ra một bộ dạng nhẹ nhàng nhất: “Em còn trẻ, sau này có thể sinh con.”

Thân thể Tả Phán Tình mềm nhũn, bày tay lúc đầu nắm chặt Kỷ Vân Triển buông ra. Đầu rơi xuống gối, mờ mịt nhìn sắc mặt anh, không chấp nhận chuyện này là thật: “Đứa bé đã mất?”

“Phán Tình, em đừng như vậy.” Kỷ Vân Triển đau lòng nhìn biểu cảm của cô, anh thà thấy cô khóc, hoặc là la lối đi, cũng không muốn thấy bộ dạng cô thất thần thế này.

“Đứa bé đã mất?” Tả Phán Tình cứng người, hai tròng mắt không còn tiêu cự, lặp lại câu nói đó lần nữa: “Đứa bé đã mất?”

Đứa con mà cô thật vất vả bảo vệ đã mất rồi.

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển cảm giác trái tim mình tan nát: “Anh van em đừng như vậy, em còn trẻ, sau này có thể sinh con mà.”

“Sau này?” Sau này thế nào? Tả Phán Tình muốn khóc, nhưng khóc không được, muốn cười, nhưng cảm thấy mũi mình thật chua xót đến khó chịu.

Sau này? Cô có thể có sau này sao? Cố Học Văn chẳng phải đi tìm cô ta rồi sao? Sau này anh còn có thể ở bên cô ư?

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển muốn nói gì đó, thì Tả Phán Tình đột nhiên ngồi dậy, tầm mắt nhìn xung quanh giường: “Túi xách, túi xách của tôi đâu? Túi xách của tôi đâu?”

“Ở đây, ở đây.” Kỷ Vân Triển đem túi xách trên đầu giường để vào tay Tả Phán Tình, khuôn mặt tràn đầy lo âu: “Em muốn cái gì? Em nói đi, anh sẽ giúp em lấy. Em đừng kích động.”

Ban nãy bác sĩ đã nói, phụ nữ sẩy thai không phải chuyện nhỏ, phải bồi bổ thân thể cho thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể về sau.

“Tránh ra, tôi không cần anh.” Đối với thiện ý của anh, Tả Phán Tình không chút cảm kích.

Lúc này cô là một con nhím, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập gai nhọn, tràn ngập phòng bị đối với bất kì người nào đến gần.

Chồng mình còn không thể tin tưởng được, huống chi là người khác?

Nhưng từ sâu trong tim, cô vẫn muốn tin Cố Học Văn. Cô muốn biết rõ là chuyện gì đã xảy ra. Cho dù anh muốn phán quyết cô bị knock out, anh cũng nên ột cô cái chết minh bạch. (+ ___+ Tình Tình, tình thôi xót xa)

Lấy di động từ trong túi ra, ngón tay Tả Phán Tình hơi hơi run rẩy.

Cố Học Văn, anh rốt cuộc ở đâu? Anh có biết con của chúng ta đã mất rồi hay không. Anh có biết không?

Ngón tay di chuyển nhanh trên màn hình vài lần, cô cũng không ấn số được, cắn răng, cô chịu đựng đau nhức, buộc bản thân bình tĩnh. Đầu ngón tay run rẩy, cô ấn dãy số đã quen thuộc ấy, nghe âm thanh kết nối điện thoại.

Thời gian chờ đợi, mỗi một giây dường như lăng trì trái tim cô.

Rốt cuộc, có người trả lời điện thoại, nhưng không phải anh.

“Alo?” Giọng một người con gái mà cô không hề xa lạ, là Lâm Thiên Y. Tay Tả Phán Tình nắm chặt điện thoại, như muốn bóp nát nó.

“Tôi, tôi tìm Cố Học Văn.”

“Anh ấy đang thay quần áo.” Giọng nói Lâm Thiên Y thực dịu dàng: “Hay là chút nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô?”

Thay quần áo? Tại sao phải thay quần áo? Rõ ràng là ban ngày, anh thay quần áo làm gì?

Phán Tình muốn chất vấn cô ta, muốn mắng chửi cô ta, muốn gào thét với cô ta, nhưng cuối cùng cổ họng nghèn nghẹn nói: “Không cần.”

Mờ mịt tắt điện thoại, cánh môi xinh đẹp của Tả Phán Tình tái nhợt hơi mấp máy như có như không, ánh mắt của cô cũng dần dần trở nên bi thương.

Cô vừa mới mất đi một đứa con. Cô vừa xém chút nữa bị thần chết mang đi. Mà bố đứa bé, người đàn ông cô yêu, lúc này đang ở chỗ của người phụ nữ kia.

Thay quần áo? Trong đầu bất giác hiện lên một số hình ảnh vô cùng đặc sắc. Những hình ảnh này cùng những bức ảnh chụp hợp lại lập tức trở thành cuốn phim hết sức rõ nét.

Đau. Đau quá. Toàn thân đều đau. Loại đau đớn này so với lần bị thương do Ôn Tuyết Kiều đá vào bụng còn đau hơn.

Lúc đau đớn cực độ, cô chẳng khóc được, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ngào đến khó chịu, những âm thanh ấy không cất lên được. Cuối cùng ngẩng đầu lên, cô đột nhiên cười thành tiếng: “Ha ha ha ha. Ha ha ha ha.”

Hài hước quá ha. Sao có chuyện hài hước thế này. Thật sự là rất buồn cười.

“Phán Tình?” Bộ dạng của cô làm Kỷ Vân Triển sợ hãi, anh vô cùng lo lắng kéo tay cô: “Em không việc gì chứ? Em đừng như vậy, anh lo lắm.”

Cố Học Văn làm cái gì thế? Anh ta rốt cuộc làm cái quái gì? Vì sao Phán Tình phải thống khổ như thế? Thương tâm như thế?

“Ha ha ha ha.” Tả Phán Tình không nghe anh, chỉ cười suốt.

Ngu đần hết mức, Tả Phán Tình. Mày thật sự ngu đần hết mức. Ngu đần quá, chuyên gia ngu đần. Thật sự là chuyên gia ngu đần.

Tại sao mày lại đi tin lời nói của Cố Học Văn? Tại sao mày có thể kiên quyết tin anh ta như vậy? Bởi vì mày đơn phương yêu anh ta à? Cho nên mày mới tin anh là người có ý thức trách nhiệm, tin anh ta sẽ không phản bội mày. Tin anh trung thành với mày?

Mày không nên quá tự tin? Mày cho rằng mày có thể khiến anh ta rung động sao? Mày cho rằng sẽ một ngày nào đó anh ta sẽ yêu thương mày à? Mày cho rằng mày là ai?

“Ha ha ha ha.” Thật sự quá nực cười, Tả Phán Tình ơi Tả Phán Tình, mày căn bản chỉ là một kẻ bất hạnh

Cô cứ cười giống như người điên, cười đến mức toàn thân phát run, cười đến mức bụng đau đớn co rút từng cơn, trận đau đớn ấy khiến cô cười dữ dội hơn, thậm chí cười ra cả nước mắt.

“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển chưa từng chứng kiến bộ dạng này của Tả Phán Tình, anh vươn tay ôm cô vào lòng, cố gắng ôm cô thật chặt: “Phán Tình, anh van em dừng lại đi, em đừng như thế”

Tả Phán Tình ngừng cười. Nụ cười bất động, cơ thể đau quá. Vừa mới mổ xong, chỗ phẫu thuật vẫn còn rất đau, ban nãy cô điên cuồng cười khiến vết mổ ở phần bụng bị rách nên càng đau đớn hơn.

Súc lực toàn thân dường như bị người khác bỗng chốc rút ra hết, cô không còn chút sức lực nào, tay Kỷ Vân Triển vòng qua bờ vai cô, cô cảm nhận được vẻ mặt anh đau khổ thương tiếc ôm cô, muốn đẩy anh ra, nhưng cô không có một chút sức lực nào.

Chóp mũi quanh quẩn một mùi hương, có chút quen thuộc, là mùi hương mạnh mẽ của đàn ông thật dễ chịu. Mùi hương của anh không giống với mùi hương mạnh mẽ đầy nam tính của Cố Học Văn. Người đàn ông này là người cô đã từng yêu, cũng rất yêu cô.

Thế nhưng anh lại làm tổn thương cô.

Cố Học Văn, là người hiện tại cô yêu, nhưng lại không yêu cô. Có phải cô – Tả Phán Tình, đã được vận mệnh định trước sẽ không có người đàn ông nào yêu thương cô cả? Là như thế sao?

Bày tay vô thức nắm vạt áo anh, cô ngẩng đầu, đối diện với sự quan tâm, thương tiếc, còn có đủ loại cảm xúc khác trong mắt của Kỷ Vân Triển.

Nhìn chằm chằm gương mặt Kỷ Vân Triển. Hỏi từng từ, từng từ một.

“Kỷ Vân Triển, anh yêu tôi sao?” Nếu không phải là yêu? Thì vì sao anh lại đối xử dịu dàng với cô như vậy?

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển thoáng sửng sốt, không rõ tại sao cô đột nhiên hỏi vấn đề này, tay Tả Phán Tình siết chặt lần nữa, đầu ngón tay lạnh ngắt không chút hơi ấm, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh, cười đến mức chẳng chút ôn hòa: “Nếu anh yêu tôi, tại sao? Tại sao năm năm trước không từ mà biệt? Tại sao không tới cuộc hẹn ở khách sạn? Tại sao?”

“Anh ——” Kỷ Vân Triển mấp máy môi, anh thật không ngờ, Tả Phán Tình lại bất thình lình hỏi vấn đề này, anh định trả lời, bày tay đang siết chặt của cô bỗng nhiên buông xuống.

“Tại sao?” Tả Phán Tình nằm trên giường, đau đớn đã khiến cô kiệt quệ tất cả sức lực, mờ mịt nhìn khuôn mặt nho nhã trước mắt, cô lẩm bẩm.

Cũng không chờ anh đưa ra một đáp án, cô lại mặc cho bóng tối bao trùm lấy mình.

Thật ra điều cô muốn hỏi là: Cố Học Văn, vì sao? Vì sao anh phản bội em?

“Phán Tình ——” Gương mặt dịu dàng lần nữa không thể khống chế được mà tràn đầy lo âu, anh nhìn sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt. Đặt đầu cô xuống giường, anh ấn chuông gọi bác sĩ tới.

Cố Học Văn thay quần áo xong đi ra, liền thấy Lâm Thiên Y đứng ở ban công, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn màn mưa bên ngoài. Nghe tiếng bước chân của anh, Lâm Thiên Y rất nhanh xoay người. Nhìn thấy anh, vẻ mặt cô ta có chút ngượng ngùng: “Ngại quá, tại vì em nên quần áo anh bị ướt.”

“Đừng ngại, em đã cho anh bộ đồ mới rồi.” Cố Học Văn nhìn ra bên ngoài, trời còn đang mưa, xem chừng nửa giờ tới cũng không tạnh được.

Anh bước tới sô pha lấy ví tiền từ bộ quần áo ướt sũng tiện tay cất vào túi áo khoác. Mang áo khoác ướt cất trong cái túi ban nãy, xách túi trên tay.

“Anh đi trước.”

“Bộ quần áo ấy ướt rồi.” Lâm Thiên Y thấy hành động của anh: “Bỏ chúng đi.”

Cô đã nhận ra bộ quần áo ấy là ở cửa hàng trang phục nam lần trước, cô với Tả Phán Tình cùng nhau chọn cho anh, nhưng Tả Phán Tình lại giận dỗi lấy một bộ khác.

Thật ra vừa rồi cô phát hiện ra bộ quần áo ấy cũng rất hợp với anh.

“Sao có thể lãng phí như vậy?” Đem quần áo của Tả Phán Tình mua tặng quăng đi, cô ấy không xử lý anh mới lạ. Trên mặt Cố Học Văn có chút ý cười: “Phán Tình mua cho anh.”

Anh cũng không nỡ vất bỏ. Đây chính là bà xã đại nhân lần đầu tiên mua quần áo cho anh mà.

Trong đầu xuất hiện cảnh Tả Phán Tình lần trước mua quần áo cho anh, còn mua thêm trang phục gợi cảm quyến rũ anh, anh bất giác mỉm cười.

Cười rất hạnh phúc.

Nụ cười hạnh phúc đó khiến lòng Lâm Thiên Y đau đớn. Thần sắc hơi mất tự nhiên. Nhìn cơn mưa bên ngoài ban công.

“Mưa càng lúc càng lớn. Hay là anh chờ cho bớt mưa một chút rồi hãy về”

“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu, Tả Phán Tình mang thai, anh còn muốn đón cô sau giờ làm nữa: “Anh muốn đón Phán Tình lúc tan tầm.”

“A.” Sự đố kị vô phương kiềm chế đang dấy lên trong lòng Lâm Thiên Y, cô ta đã quyết định từ bỏ hy vọng, phải chấp nhận số mệnh.

Cô ta muốn về Bắc Đô, nhưng lần trước cô ta bị kẻ xấu bắt cóc, Cố Học Văn tới cứu cô ta, còn với cô ta… ——

Mặc dù Cố Học Văn nhiều lần giải thích anh chưa từng làm gì với cô ta, nhưng cô ta lại tin trong tim anh có mình, nếu không tại sao anh đi cứu cô ta?

Còn hiện tại, cô ta không xác định được có thật anh cứu cô ta là như lời anh nói, anh là một cảnh sát, bất luận ai gặp nạn, anh đều cứu.

“Anh đi nhé.” Cố Học Văn không chú ý tới gương mặt bối rối của cô ta, xách túi, mở cửa định rời khỏi.

Lâm Thiên Y đột nhiên đuổi theo, nắm tay anh, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Anh Học Văn, anh ——”đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh, cô ta không thể nói tiếp nửa câu sau, lúng ta lúng túng buông tay ra: “Trời mưa, anh lái xe cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, một chân bước ra cửa, Lâm Thiên Y lại một lần nữa bắt lấy tay anh: “Em quên nói anh việc này. Em, em tính ba ngày sau sẽ bay, anh có thể tới tiễn, tiễn em không ?”

“Ba ngày sau?” Cố Học Văn nhẩm tính thời gian, vừa khéo đúng lễ Giáng Sinh: “Có thể không được rồi, anh muốn đón giáng sinh cùng Phán Tình.”

Anh cũng không phải người lãng mạn, nhưng xem trên đường phố đâu đâu cũng đầy khộng khí đón lễ Giáng Sinh, biết phụ nữ đều yêu thích, Tả Phán Tình đang mang thai, lúc này duy trì sự vui vẻ trong lòng cô rất quan trọng.

Quan trọng hơn là, anh muốn cùng cô nghỉ lễ, làm cho cô vui vẻ.

“Vậy ư?” Tay Lâm Thiên Y lại lần nữa buông ra, vẻ mặt hơi mất mát: “Vậy anh mua quà cho chị dâu chưa?”

“Chưa.” Cố Học Văn lắc đầu, nhún vai: “Còn ba ngày nữa không phải sao? Ngày mai anh đi mua cũng được mà.”

“Vậy hả.” Lâm Thiên Y nói không nên lời: “Nếu anh cần xin ý kiến, nhớ gọi điện thoại cho em. Em rất vui lòng gợi ý.”

Cố Học Văn khẽ gật đầu, nhưng không hùa theo lời của cô ta, để Lâm Thiên Y cùng anh chọn quà? Chỉ sợ là Tả Phán Tình biết sẽ tức giận đem tất cả quà tặng ném đi ấy chứ.

Không nói nữa, Lâm Thiên Y nhìn anh rời đi, từ chỗ cô ta đi đến bên người con gái kia.

Tuy rằng người con gái đó là vợ anh, nhưng cô ta không cam lòng. Nhưng không cam lòng thì có thể làm gì chứ?

Cửa thang máy vừa khép lại, Cố Học Văn đi ra. Lâm Thiên Y đóng cửa, sau đó cô ta đứng trên ban công nhìn xuống dưới lầu, nhìn Cố Học Văn lên xe, khởi động xe rời đi.

Tim thắt chặt, xoay người bắt đầu chuẩn bị sửa soạn hành lý. Rời khỏi đây. Cười chúc phúc, độ lượng buông tay, cũng là một loại phong độ?

Chẳng qua lúc này cô ta nghĩ tới một chuyện khác, hình như cô ta quên nói với Cố Học Văn chuyện cô ta trả lời điện thoại của anh.

Cố Học Văn mà biết, sợ rằng anh tức giận?

Thực xin lỗi, Học Văn, hãy cho em ích kỉ nốt lần này đi dù em đã quyết định phải buông tay.

Nhưng, chắc chắn Tả Phán Tình sẽ vặn hỏi anh

Lại để cho anh phải khó xử. Cố Học Văn, thật ngại quá.

Trong lòng có chút cảm giác tội lỗi, Lâm Thiên Y ngửa đầu cười nhạt: “Cố Học Văn, tạm biệt.”

Tình yêu thanh mai trúc mã, tạm biệt.

Mối tình đầu của cô, tạm biệt.

Quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô, tạm biệt.

Thu dọn hành lý, rời xa. Bắt đầu từ ngày mai, cô ta muốn là một Lâm Thiên Y hoàn toàn mới.

Xe Cố Học Văn đậu dưới lầu công ty của Tả Phán Tình, gọi điện thoại cho cô thì không ai nghe, nhíu mày, giờ này hẳn đã tan tầm rồi.

Lại lấy điện thoại, ấn số của cô. Lần này có người trả lời, nhưng là Kỷ Vân Triển.

“Alo.”

Giọng nam ấy khiến anh thoáng sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Kỷ Vân Triển? Phán Tình đâu?”

Kỷ Vân Triển ở trong phòng làm việc của Phán Tình? Lẽ nào?

“Cố Học Văn.” Kỷ Vân Triển vừa rồi lo lắng cho Tả Phán Tình nên không nghe thấy di động Tả Phán Tình kêu, lúc này mới thấy. Cơn tức giận dâng lên. Anh báo địa chỉ bệnh viện, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Phán Tình đang nằm viện, anh muốn tới hay không thì tùy.”

Tắt điện thoại, cũng không quan tâm phản ứng của Cố Học Văn ra sao, ánh mắt anh vẫn đặt trên gương mặt Tả Phán Tình.

Ban nãy bác sĩ kiểm tra cô, nói là tâm trạng cô rất kích động, khuyên anh an ủi một chút, giúp bệnh nhân an tĩnh lại.

An ủi? An ủi thế nào? Không phải anh không thể an ủi cô mà là cô không cần anh an ủi.

Nghĩ đến vấn đề Tả Phán Tình hỏi anh, anh liền cảm thấy vô cùng đau đớn.

Sự hiểu lầm năm năm trước, anh chưa kịp giải thích rõ ràng.

Hiện tại cô hỏi anh, Kỷ Vân Triển lại không nói được.

Nếu năm năm trước, anh kiên trì một chút. Nếu năm năm trước, anh tự tin một chút. Nếu năm năm trước, anh có thể dũng cảm một chút.

Như thế hôm nay người bên cạnh Tả Phán Tình chính là anh. Vậy anh nhất định sẽ không cam lòng để cô chịu một chút thương tổn nào.

Anh nắm lấy bàn tay cô, như đang cầm bảo vật trân quý nhất vậy, chứng kiến Tả Phán Tình thống khổ, so với cô anh còn thống khổ hơn.

Nhìn Tả Phán Tình trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt thế này, bộ dáng tiều tụy. Đều là do anh ta hại.

Nửa giờ sau, Cố Học Văn chạy xe như bay một mạch tới bệnh viện.

“Phán Tình?” Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, thân thể bất thình lình bị người khác dùng lực giữ chặt, anh xoay người, vẻ mặt Kỷ Vân Triển phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.

Giơ tay lên, vung nắm đấm. Một cú đấm mạnh giáng vào mặt Cố Học Văn.

“Bốp.” Không phòng bị kịp, mặt Cố Học Văn bị đánh chệch đi, anh thoáng sửng sốt, Kỷ Vân Triển cũng không chờ anh phản ứng lại đấm một cú vào mặt anh.

“Đồ khốn.” Kỷ Vân Triển đánh xong bèn dùng sức đẩy anh ngã vô tường, hai tay gắt gao nắm chặt áo Cố Học Văn.

“Phán Tình, Phán Tình sẩy thai rồi.” Mấy lời đơn giản này làm lòng Kỷ Vân Triển đau đớn. Trừng mắt nhìn gương mặt Cố Học Văn, khóe môi anh ta chảy máu, anh lại kích động muốn đấm anh ta 1 cú nữa.

“Cố Học Văn, mày là thằng khốn nạn. Đồ khốn ——”

Cố Học Văn giật mình, mặt anh không cảm thấy đau, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tả Phán Tình đang hôn mê trên giường. Sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

“Anh, anh nói cái gì?”

“Phán Tình sẩy thai. Đứa bé đã không còn.” Kỷ Vân Triển cầm lấy vạt áo anh, vẻ mặt hết sức phẫn nộ: “Cố Học Văn, mày đã làm gì hả?”

Buông lỏng tay ra, Kỷ Vân Triển vô lực lui về phía sau, sức lực toàn thân đã dồn hết vào hai quyền ấy, anh lui ra sau từng bước, lại lui ra sau từng bước nữa, nhìn Cố Học Văn.

“Phán Tình. Cô ấy sẩy thai rồi.”

Cố Học Văn lúc này rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, nhìn vẻ thống khổ trên mặt Kỷ Vân Triển. Anh ta đau xót rõ ràng như thế, thương tiếc rõ ràng như thế, giống như đứa bé bị mất là con của anh ta vậy.

Ngực anh bắt đầu nổi lên từng trận ghen tuông, nhưng đau thương lại càng nhiều hơn.

Tả Phán Tình sẩy thai ư?

Bước chân cứng ngắt từng bước một nặng nề đi đến đứng trước giường bệnh. Tay anh hơi hơi run rẩy vươn ra định chạm một cái vào mặt Tả Phán Tình, nhưng khi sắp chạm đến lại dùng lại.

Giọng anh nói khàn khàn : “Sao, sao có thể như vậy? Cô ấy, cô ấy không phải ở công ty sao?”

Vì sao lại xảy ra tai nạn xe chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.