Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 246: Vì Sao Muốn Nói Cho Em Biết



Edit: Hạ đỏ

Beta: Phong Vũ

Tả Phán Tình nhìn Kỷ Vân Triển nằm trong phòng hồi sức, xoay người nhìn Cố Học Văn.

“Anh, chẳng phải anh nói anh ấy không việc gì sao?”

“Tạm thời bảo toàn tính mạng.” Cố Học Văn đỡ vai cô, cho cô thêm sức mạnh: “Nhưng hai mươi bốn giờ tiếp theo là thời điểm mấu chốt. Nếu anh ta có thể cố gắng thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không thể ——”

Anh đã nói điều cần thiết. Câu tiếp theo chẳng cần nói quá rõ ràng, anh không muốn kích động Tả Phán Tình.

Cơ thể Tả Phán Tình hơi lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững, ánh mắt quay vào trong phòng bệnh, cách cửa sổ thủy tinh, cô có thể thấy trên người Kỷ Vân Triển cắm đầy ống dẫn.

Sắc mặt anh rất nhợt nhạt, nằm ở nơi đó vô cùng bình thản, giống như là đang ngủ vậy.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô tựa người vào Cố Học Văn, kiềm chế không được cơn xúc động trong lòng: “Vì sao, vì sao anh ấy muốn tới cứu em? Em không cần anh ấy cứu.”

Kỷ Vân Triển, anh quá tàn nhẫn. Anh thật sự tàn nhẫn. Em đã kết hôn rồi, anh làm vậy, chẳng phải hại em thành kẻ vô tình vô nghĩa sao?

Em không có khả năng báo đáp tình cảm của anh. Vì sao anh phải như vậy?

Thà rằng em chết cũng không cần anh phải cứu. Anh có biết không?

Suy nghĩ vòng vo rất nhiều, những lời muốn nói lại nói không được, cô đột nhiên dùng sức nắm áo Cố Học Văn, oán hận trừng anh.

“Tại sao, tại sao anh không đến sớm? Cố Học Văn, em hận anh, em hận anh.”

Cố Học Văn ôm cô rất nhẹ nhàng, dỗ dành cô trong im lặng. Nhìn gương mặt cô nhòa lệ, anh lại căm ghét bản thân mình vô dụng.

“Anh xin lỗi.”

Từ lúc anh nhận được tin, đến lúc truy đuổi anh đã dùng thời gian nhanh nhất. Anh tự tin rằng mình có thể cứu Tả Phán Tình, nhưng không ngờ Kỷ Vân Triển lại xuất hiện tại đó, còn vì Tả Phán Tình mà bị thương.

Để lúc này, sự việc trở nên phức tạp và rắc rối thì anh có áy náy, tự trách mình thì cũng không ai biết.

Tả Phán Tình khóc mệt rồi thì nước mắt cũng ngừng rơi, cũng hiểu được tại mình vô cớ gây rối, dù sao hôm nay nếu không phải Cố Học Văn tới kịp thời, tin rằng cô và Kỷ Vân Triển hai người cũng không toàn mạng.

Ổn định cảm xúc, thay đồ vô trùng, cô cùng với Cố Học Văn bước vào phòng hồi sức, nhìn Kỷ Vân Triển đang ngủ say, cô ngồi xuống trước giường bệnh.

Không nắm tay Kỷ Vân Triển, cô chỉ nhìn anh rồi chìm vào trong suy nghĩ sâu xa, chẳng nói lời nào, Cố Học Văn cũng không thúc giục cô.

Tả Phán Tình nhìn gương mặt Kỷ Vân Triển thật lâu, sau cùng rốt cục đến gần anh. Nhẹ nhàng mở miệng.

“Kỷ Vân Triển. Em tha thứ cho anh. Cho dù năm năm trước anh vì nguyên nhân gì mà bỏ em, vì nguyên nhân gì mà anh lỡ hẹn. Em đều tha thứ cho anh. Em xin anh, xin anh tỉnh lại. Được không?”

Cô không muốn gánh vác một sinh mạng, phải áy náy suốt đời, lại càng không muốn Kỷ Vân Triển xảy ra chuyện.

Kỉ Vân Triển bất động trên giường, Tả Phán Tình không biết nên nói gì thì anh mới có thể tỉnh lại, nói yêu anh sao?

Cô rõ ràng đã không còn yêu Kỷ Vân Triển. Cô không có cách nào giúp anh tỉnh dậy, cũng không muốn tiếp tục nói dối lừa gạt anh. Dù sao bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.

Cố Học Văn khẽ cau mày, đỡ Tả Phán Tình dậy: “Đi thôi, chính em cũng cần nghỉ ngơi. Ở đây có bác sĩ và y tá, bọn họ sẽ chăm sóc anh ta chu đáo.”

Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn, không biết nên nói thế nào. Nhưng cuối cùng cô vẫn đứng lên, theo Cố Học Văn rời đi.

Trở lại phòng bệnh, khoảng thời gian tiếp theo đối với Tả Phán Tình mà nói bắt đầu trở nên dài dằng dặc.

Hai mươi bốn giờ, thời gian từ sáng tới tối, nếu Kỷ Vân Triển không thể sống được, vậy cô phải làm sao bây giờ đây? Cố Học Văn gọi điện thoại báo cho cha mẹ Kỷ Vân Triển.

Tả Phán Tình không ngăn cản, ba mẹ của Kỷ Vân Triển chạy tới bệnh viện rất nhanh, nhìn tính mạng con trai ngàn cân treo sợi tóc nằm trong phòng bệnh, cảm xúc hai người vô cùng kích động.

Nhất là mẹ anh, khóc đến gần như muốn hết hơi. Tả Phán Tình đứng tại đó, mặc dù không rơi lệ nhưng vẻ mặt cô cũng thương tâm.

Mẹ anh đột nhiên vọt lên trước, dùng sức đánh Tả Phán Tình, ánh mắt tràn ngập căm hận: “Lại là cô? Tại sao lại là cô? Cô rốt cuộc muốn hại Vân Triển bao nhiêu lần hả? Cô đã kết hôn rồi, tôi xin cô. Cô cách xa Vân Triển nhà tôi một chút, được không?”

Lực đánh của bà vô cùng mạnh, vừa chộp vào cánh tay Tả Phán Tình, cô thấy đau, cũng không dám tránh ra, nhìn gương mặt phóng to tràn đầy tức giận trước mắt, cô cúi đầu: “Con xin lỗi. Con xin lỗi.”

Cô không muốn hại Kỷ Vân Triển, nhưng ——

“Đủ rồi.” Cố Học Văn kéo Tả Phán Tình lại, để cô đứng sau mình, anh trừng mắt với mẹ Kỷ Vân Triển, mang theo vài phần chỉ trích: “Bà có quyền gì mà trách Phán Tình? Nếu không phải vì các người tham phú phụ bần, nếu không phải vì bà năm năm trước phản đối hai người bên nhau thì sao có việc ngày hôm nay?”

Anh vừa thốt lên xong, không riêng gì mẹ Kỷ Vân Triển mà cả Tả Phán Tình cũng ngây ngẩn cả người.

Anh? Ý anh là gì?

Ba Kỉ Vân Triển vẫn không nói, tầm mắt không rời khỏi Kỷ Vân Triển nằm trên giường bệnh. Lúc này ông đột nhiên quay mặt qua, dùng sức kéo mẹ Kỷ Vân Triển.

“Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Báo ứng. Tất cả đều là báo ứng.”

Mẹ Kỷ Vân Triển trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày, bất thình lình khóc lớn. Thân thể tựa vào người ba Kỉ Vân Triển, liên tục nức nở.

Cố Học Văn nhìn thấy nhịp tim đập loạn xạ của Tả Phán Tình, kéo tay cô, mang cô trở lại phòng bệnh.

Tả Phán Tình giống như bóng ma, ngồi xuống ở bên giường, cảm giác cơ thể mất hết sức lực, lòng bàn tay truyền đến một cơn ấm áp. Hơi ấm này khiến cô ngẩng đầu, khuôn mặt phóng đại của Cố Học Văn ở trước mắt cô, anh nắm chặt tay cô, bắt đầu kể chuyện xưa của Kỷ Vân Triển.

Giọng anh rất nhẹ, tốc độ cũng không mau. Một câu chuyện xưa đơn giản, một lý do đơn giản, rất nhanh đã nói xong.

Sau đó anh nhìn Tả Phán Tình: “Sự thật là thế đó, bởi vì ba mẹ anh ta phản đối nên anh ta không tới chỗ hẹn, nhưng anh ta yêu em, quả thật rất yêu em.”

Thậm chí anh ta có thể yêu Tả Phán Tình đến mức đánh đổi cả sinh mệnh.

Tả Phán Tình ngẩn ngơ, sau đó bắt đầu lắc đầu, không, không phải.

“Anh gạt em.”

“Anh không gạt em.” Ánh mắt Cố Học Văn kiên định: “Anh chưa từng gạt em. Kỷ Vân Triển cũng không, trước đây là bất đắc dĩ, sau lại bỏ lỡ. Anh ta đối với em chung tình, chưa từng thay đổi.”

Tả Phán Tình không biết phải phản ứng sao, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, thân thể lạnh lẽo từng cơn. Hóa ra là bất đắc dĩ, cô đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân Kỷ Vân Triển lỡ hẹn.

Nhưng——

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Văn hồi lâu: “Sao anh biết?”

“Anh ta kể với anh.” Cố Học Văn nhìn vẻ đờ đẫn trên mặt Tả Phán Tình. Bất thình lình gắng sức ôm chặt cô vào lòng

“Tả Phán Tình, em nghe đây. Đúng vậy, Kỷ Vân Triển thực sự yêu em. Nhưng em hiện tại đã kết hôn, em là vợ anh, hai người đã không còn khả năng .”

“Cố Học Văn.” Trong một ngày mà cô phải tiếp thu quá nhiều thông tin. Tả Phán Tình rối loạn, luống cuống, không biết phải làm sao.

“Tả Phán Tình. Anh sẽ không buông tay.” Ôm sát cô, sức lực của anh rất lớn giống như muốn cô hòa làm một với cơ thể mình: “Em có nghe không, anh sẽ không buông tay.”

Với cô, anh vĩnh viễn không buông tay.

Tả Phán Tình cắn môi dưới, gương mặt tái nhợt vì động tác của anh mà nhiễm thêm hai luồng đỏ ửng. Cảm giác cô lúc này rất phức tạp, nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ bỏ Cố Học Văn để trở lại bên cạnh Kỷ Vân Triển.

Dù cho anh cứu cô, dù cho chuyện năm năm trước chỉ là hiểu lầm. Cô cũng không.

Nhưng lúc này cô được Cố Học Văn ôm vào lòng, cảm nhận cái ôm mạnh mẽ của anh. Nghe nhịp đập trái tim anh trầm ổn. Tâm tư cô đột nhiên bình an lại.

Cánh môi chợt hơi giơ lên, cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Cố Học Văn, cô luôn cho rằng mình rất khó đoán tâm tư của anh. Nhưng lúc này, cô lại có thể dễ dàng đọc được nỗi niềm trong mắt anh.

Anh không muốn buông cô ra, anh không muốn mất cô.

“Nếu anh không buông tay, tại sao anh lại kể nỗi khổ tâm của Kỉ Vân Triển cho em nghe?” Khóe môi Tả Phán Tình nhếch lên, như châm biếm: “Anh không sợ sau khi em nghe xong sẽ hối hận, trở lại bên cạnh Kỷ Vân Triển à?”

Cặp mắt trong veo, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhiễm một chút ửng đỏ vì anh vừa mới ôm. Lúc này cô dịu dàng nhìn chăm chú vào anh, tìm kiếm một đáp án.

Bỗng nhiên trái tim anh dao động, anh đưa tay, khẽ vuốt ve cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, vừa phúng phính vừa mềm mại. Ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Em sẽ không như vậy.” Phán Tình của anh, không phải một phụ nữ tráo trở như vậy. Đặt hai tay của cô lên ngực mình, vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng. Nhìn Tả Phán Tình, anh nhẹ nhàng nói.

“Anh không phải một người chồng tốt. Mấy lần em gặp nguy hiểm, anh đều không sớm đến cứu. Về chuyện này, anh thật có lỗi.”

Mang tay cô đặt ở trên môi khẽ hôn một cái, Cố Học Văn tiếp tục nói: ” Anh không phải một người chồng tốt, thường xuyên vắng nhà, chung sống với em thì ít mà xa cách thì nhiều. Thường xuyên bỏ em một mình. Về chuyện này, anh thật có lỗi.”

Tính chất công việc định đoạt anh không có khả năng chăm nom nhà cửa giống như những người đàn ông khác, anh có trách nhiệm của anh, có bất đắc dĩ của anh. Anh đã không có khả năng so bì với Kỷ Vân Triển, nhưng về sau anh sẽ cố gắng.

“Nhưng Phán Tình à, anh sẽ cố gắng. Có lẽ hiện tại tình yêu của anh, nỗ lực của anh đối với em thua kém rất nhiều so với Kỷ Vân Triển. Nhưng anh sẽ cố gắng. Sau này anh sẽ cố gắng đối xử tốt với em, cố gắng yêu em nhiều hơn. Còn nhiều hơn cả anh ta nữa.”

Một lời nói hết sức thật thà, Tả Phán Tình lại cảm thấy vô cùng xúc động.

Một người đàn ông để nói câu nói anh yêu em mà cần gào lên, lại bằng lòng vì cô nói một hơi thế này, bằng lòng bảo bọc cô, bằng lòng nói sau này anh sẽ cố gắng vì cô, đối với cô mà nói Cố Học Văn như vậy thật đáng trân quý.

Hốc mắt có một dòng âm ấm chảy xuống. Cô liều mạng nháy mắt, áp chế cơn xúc cảm ấy đi, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, cô nắm lấy tay anh, khẽ nói: “Anh hùng là của mọi người, chồng mới là của mình.”

Cô cảm nhận trong bản thân mình có một con người không biết an phận, cô cần một người đàn ông có khả năng kích động ý chí chiến đấu của cô.

Sánh vai cùng Cố Học Văn, cô sẽ khiến mình càng cố gắng trở nên tốt hơn. Bởi vì trách nhiệm của anh quá nặng, cô sẽ phải cố gắng, chia sẻ với anh, không để anh bận tâm lo lắng.

Nhưng nếu cô ở bên Kỷ Vân Triển. Hưởng thụ sự yêu thương và che chở của anh sẽ làm cô từ từ mất đi phương hướng.

Cô trầm mặc, Cố Học Văn không biết cô đang nghĩ gì, qua vài chuyện lần này, quả thật là anh sai, anh cũng hiểu Tả Phán Tình hơn. Nhưng chỉ chút ít.

“Phán Tình, xin em tin anh. Không có lần sau đâu. Xin em cho anh một cơ hội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.