Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
“Là sao?”
Là sao ư? Hiên Viên Diin hừ lạnh. Giọng nói có chút tức giận.
“Anh tính phá khu vực của tôi. Hiện tại người của anh đang cản trở việc làm ăn của tôi ở Trung Đông. Sao hả? Anh thực sự cho là tôi sợ anh ư?”
“Chẳng qua là tôi đáp lễ anh thôi.” Cố Học Văn nhướng mày, vẻ mặt không hề sợ hãi, nhưng Tả Phán Tình cảm giác được bàn tay anh đặt sau lưng mình bắt đầu siết chặt: “Nếu không phải trước kia là anh khiêu khích, tôi có thể ra tay sao.”
“Hừ.” Hiên viên diừ. hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua gương mặt Tả Phán Tình: “Muốn tôi thả Tả Phán Tình, về sau không xuất hiện nữa cũng được nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.”
“Anh nói đi.” Cố Học Văn cũng đã đoán được chỉ còn chờ anh ta tự mở miệng.
Hiên Viên Diên bỏ điện thoại vào trong túi áo, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Cố Học Văn: “Nói với người kia, bảo anh ta giao thị trường Trung Đông và châu Âu. Đời này không được có chủ ý làm ăn ở hai thị trường này.”
“Được.” Cố Học Văn gật đầu: “Tôi sẽ nói với anh ta, bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?”
“Có thể.” Hiên Viên Diin liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái. Đổi một người phụ nữ không thuộc về anh ta lấy quyền giao dịch ở hai thị trường này, anh ta chắc chắn có lời. Chỉ có gã ngốc như Cố Học Văn mới có thể vì một người phụ nữ mà từ bỏ tất cả, anh ta đâu ngốc thế.
Cố Học Văn ôm Tả Phán Tình xoay người rời khỏi. Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm, không thể tin được sự tình lại giải quyết dễ dàng thế này, mặc dù cô cũng không hiểu về cái thị trường mà hai người nói là thị trường gì.
Cố Học Văn không phải quân nhân sao? Chẳng lẽ anh còn kinh doanh nữa? Anh không sợ sau khi bị cấp trên phát hiện sẽ bị xử phạt sao?
Tả Phán Tình còn đang xuất thần thì đã bị ai đó kéo một cái, sau đó ôm vào lòng, khí tức không quá quen thuộc này khiến cô hơi hơi cau mày. Hiên Viên Diên ôm cô, đôi môi mỏng kề bên hai má của cô, khẽ nói.
“Tôi thả em thì em cũng đừng đi vội vàng vậy chứ. Ít nhất cũng cho tôi một cái goodbye kiss chứ?”
Good bye kiss với Hiên Viên Diên bả?
Mơ đi.
Tả Phán Tình nâng tay lên, muốn đẩy anh ta ra, nhưng không đợi cô hành động Cố Học Văn đã nhanh chóng bước tới kéo cô ra khỏi ngực Hiên Viên Diên rồi lại bao bọc cô vào ngực mình, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.
“Hiên Viên Diên, vừa vừa phải phải thôi.”
“Chật chật.” Hiên Viên Diin thở dài hai tiếng: “Có phải là chưa từng ôm đâu. Anh ghen à?”
“Chúng ta đi.” Không muốn chấp nhặt với anh ta, Cố Học Văn tay ôm Tả Phán Tình rời khỏi. Tả Phán Tình tức giận lườm Hiên Viên Diên. Tên này, thật là. . . . . .
Mấy người a Long liếc nhìn Hiên Viên Diên, thấy anh ta không muốn tiếp tục dây dưa nữa thì đồng thời rút lui.
Tả Phán Tình thở phào, theo những tên đó rời đi, nhịp tim đập thình thịch, gấp gáp. Lên xe, cô đột nhiên dùng sức ôm lấy Cố Học Văn.
“Học Văn. Cám ơn anh.”
Xuất hiện đúng lúc như vậy, khiến cô ngạc nhiên vui mừng như vậy.
“Ngốc.” Cố Học Văn dụi dụi đỉnh đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: “Đi thôi. Chúng ta rời khỏi nơi này.”
“Chúng ta về nhà thôi.” Tả Phán Tình vươn tay, đan mười ngón tay vào anh: “Về nhà của chúng ta.”
“Uhm.”
Chiếc xe việt dã dưới ánh mặt trời chạy về phía Cố gia. Hiên Viên Diên nhìn về hướng chiếc xe biến mất. Đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm ban nãy của Tả Phán Tình, trong mắt hiện lên chút ý cười.
Cố Học Văn đúng là một thằng đần. Được rồi. Anh ta hạnh phúc so với mình, có một người phụ nữ một lòng một dạ vì anh ta như thế.
Trong đầu lại hiện lên lời của Tả Phán Tình, vẻ mặt Hiên Viên Diên ặtờng như hơi bất ngờ, anh ta không yêu Tả Phán Tình ư?
Vậy tại sao lúc này nhìn cô và Cố Học Văn bỏ đi, trong lòng anh ta lạithấy vô cùng không ổn, cảm giác rất khó chịu?
Đây là bởi vì không thể ở bên cô cho nên không cam lòng sao? Hay là anh ta đối với Tả Phán Tình thực sự là yêu?
Anh ta chưa từng yêu ai nên chẳng thể nào biết được đáp án. Thu hồi ánh mắt, nhìn a Long và mấy tên khác: “Đi thôi, quay về Mỹ.”
Lấy về hai thị trường ấy, một năm lợi nhuận cũng hơn mười triệu đô la. Với số thu này thì rất đáng giá. Về phần Tả Phán Tình. . . . . .
Anh ta áp chế nội tâm còn có chút không đành lòng, có chút mất mác.
Quên đi, coi như anh ta bán một cái ân huệ cho Cố gia. Ít nhất trong thời gian ngắn, Long đường cũng có thể yên ổn một chút.
Cố Học Văn, Cố Học Võ. Chúng ta cứ chờ đó mà xem. Ván cờ của chúng ta thật ra cũng vừa mới bắt đầu thôi, chỉ cần tôi còn sống, thì vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.
“Có đói bụng không?” Cố Học Văn đang chạy xe trên đường thì quay sang nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt hơi lo lắng: “Giờ này cũng qua giờ cơm trưa rồi.”
“Em không đói lắm.” Ban nãy toàn bộ tâm tư đều tập trung vào lo lắng Hiên Viên Diên có thể sẽ động thủ, Tả Phán Tình quả thật là không thấy đói chút nào. Bây giờ cơn hoảng loạn qua đi, nội tâm vô cùng bình tĩnh.
“Đi thôi, đi ăn cái gì trước đã. Em muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được.” Tả Phán Tình không kén ăn, nhìn vẻ bối rối trong mắt Cố Học Văn : “Ở bên anh, ăn gì cũng được.”
“Uhm.” Khóe môi anh cong lên, trong mắt có tia sung sướng. Cố Học Văn cũng thế, ở bên Tả Phán Tình ăn gì cũng được.
“Nhưng mà tiếc quá.” Tả Phán Tình chép miệng, trong mắt hơi rối rắm: “Thật ra em đột nhiên rất muốn ăn đồ nướng. Nhưng bây giờ đang có baby. Thôi đành vậy.”
Làm phụ nữ có thai là đáng thương nhất, món này không được ăn, món kia cũng không được ăn.
“Biết là tốt rồi.” Cố Học Văn ở phương diện này cũng sẽ không nhượng bộ: “Chờ sau khi em sinh con ra, em muốn ăn gì cũng được.”
“Xì.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Anh tưởng em không biết hả? Sinh con xong thì em sẽ càng thống khổ hơn. Lúc đó cũng vậy thôi cái gì cũng không được ăn.”
Người mẹ sau khi sinh phải kiêng ăn rất nhiều thứ, không thể ăn nhiều được.
Cố Học Văn đột nhiên dừng xe ở ven đường, quay sang nắm lấy tay Tả Phán Tình: “Phán Tình. Anh biết phụ nữ mang thai đều rất vất vả, làm mẹ rồi lại càng không dễ dàng, chúng ta cứ quyết định đi, chỉ sinh một đứa này thôi. Nhé?”
Trong đôi mắt thâm thúy của anh có tình yêu sâu sắc nhất thế gian, Tả Phán Tình dùng sức gật đầu, mười ngón tay cùng nắm tay anh.
“Được rồi, anh đừng khó chịu.” Tả Phán Tình có chút chịu không nổi, cảm giác bản thân hai ngày này đã phải trải qua rất nhiều cảm xúc: “Anh đừng quên chúng ta vốn cũng chỉ có thể sinh một đứa thôi.”
Cố Học Văn có chị gái, nếu anh tiếp tục tham gia quân ngũ thì bọn họ chỉ có thể sinh một đứa con mà thôi.
“Đi thôi.” Cố Học Văn buông tay cô, khởi động xe rời đi. Mặc kệ đứa bé trong bụng Tả Phán Tình có phải của anh hay không thì về sau đều là con của anh, là cháu của Cố gia.
Cuộc sống của Tả Phán Tình trở về với bình thường. Mỗi ngày đi làm, vẽ.
Cô đã mặc quần áo chống phóng xạ nên đồng nghiệp trong công ty đều biết cô mang thai. Giám đốc Chu cũng đặc biệt chiếu cố cô cứ như là cái người hơn một tháng trước vẫn luôn làm khó cô kia là người khác vậy.
Về sự thay đổi này của giám đốc Chu, Tả Phán Tình vừa thấy vui đồng thời lại thấy hơi quái lạ.
Dù sao thay đổi thái độ quá nhanh khiến cô hơi khó hiểu, còn có chút kinh ngạc và lo lắng. Tóm lại là giám đốc Chu thấy cô mang thai, có lòng tốt buông tha cô hay là đang dự định sau này sẽ trừng phạt cô đây?
Nói trừng phạt thì nghe nghiêm trọng quá. Gây khó dễ thì đúng hơn. Không phải là tính sau này kiếm chuyện với mình đó chứ?
Điều mà Tả Phán Tình không biết chính là Cố Học Văn có động tay động chân chút đỉnh.
Tổng công ty Chu thị mà Phán Tình làm ở Hongkong, giai đoạn trước vừa gặp phải một cơn khủng hoảng. Cố Học Văn tìm người sử dụng quan hệ để giải quyết. Lãnh đạo cấp trên đối với Cố gia rất biết ơn.
Về phần giám đốc Chu ấy, Cố Học Văn chỉ đích thân hẹn chị ta ra ngoài nói chuyện. Vô tình nói qua một chút thân phận của Tả Phán Tình.
Với thân phận con ông cháu nha của Cố Học Văn, nếu chị ta dám ức hiếp Tả Phán Tình nữa, anh sẽ có nhiền thủ đoạn khiến cho giám đốc Chu ở Bắc Đô này không thể nào ngốc đầu lên được.
Cứ như vậy, giám đốc Chu tự nhiên hiền lành. Mà những việc này, Cố Học Văn đương nhiên sẽ không nói với Tả Phán Tình.
Lúc này, Cố Học Văn đang ôm Tả Phán Tình trong lòng, ngồi trên sô pha bên ngoài phòng khách đút hoa quả cho cô.
Tả Phán Tình há mồm ăn một trái nho, nhìn Cố Học Văn rồi bất thình lình ngồi dậy, nói ra nghi vấn của mình trong thời gian dài: “Anh biết không? Giám đốc công ty em gần đây đối xử với em tốt lắm ấy.”
“Vậy chẳng phải tốt quá à?” Cố Học Văn lại lột một quả nho bỏ vào miệng cô: “Lại đây, há miệng ra.”
Tả Phán Tình ăn sạch quả nho, nuốt vào bụng, lại nói: “Nhưng mà không đúng, thái độ của chị ấy sao mà chuyển biến nhanh quá vậy chứ?”
Nghe thấy cô nói thế, anh cong môi cười yếu ớt, hôn một cái lên mặt cô.
“Năng lực mạnh mẽ của vợ anh đã được chị ta thừa nhận, cho nên mới thay đổi quan điểm.”
“Nhưng mà thay đổi nhanh quá đi.” Tả Phán Tình hơi khó hiểu: “Anh xem mấy ngày trước em vừa xin nghỉ phép, còn về sớm nữa, vậy mà chị ấy cũng không nói một câu, rất bất thường đó.”
Phải biết rằng cô trước kia ở công ty ăn một bữa sáng cũng phải rước lấy một trận khinh bỉ của chị ta mà.
“Hiện tại đang đề xướng nhân tính hóa quản lý. Công ty lớn như các em cũng phải thay đổi kịp thời thôi.”
“Đúng ha.” Tả Phán Tình gật đầu, chấp nhận ý kiến này của Cố Học Văn, song: “Không ngờ nha, anh mà cũng biết những việc thường ngày của công ty quá ha?”
“Tất nhiên.” Da mặt Cố Học Văn lúc này đã dày như tường thành: “Thương trường như chiến trường. Chồng em có thể bình định chiến trường, hiển nhiên cũng có thể nắm bắt thương trường.”
Tả Phán Tình gật đầu, đột nhiên dừng một chút, ngồi ngay ngắn nhìn Cố Học Văn: “Anh thời gian này hình như ngày nào cũng về nhà với em, anh không cần đến đơn vị sao? Cũng không có nhiệm vụ sao?”
“Không. Anh xin nghỉ phép.” Cố Học Văn lắc đầu: “Còn nữa, anh đang lo thủ tục chuyển ngành. Anh muốn đổi nghề.”
“Cái gì?” Tả Phán Tình kinh ngạc: “Anh thật sự không làm bộ đội à?”
“Không làm.” Cố Học Văn lắc đầu: “Anh mà tham gia quân ngũ nữa thì đến khi em sinh, anh lại không thể ở cạnh em. Lần sau em có chuyện gì, anh cũng không có biện pháp bảo vệ em. Anh muốn chuyển nghề.”
“Học Văn.” Trong mắt Tả Phán Tình hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp: “Thật ra anh không cần hy sinh những điều đó cho em. Bây giờ Hiên Viên Diên đã quay về Mỹ, em ở một mình cũng không sao đâu.”
“Thật sự không sao.” Cố Học Văn nắm tay cô, không muốn thấy cô áy náy: “Nếu anh tham gia quân ngũ nữa, em muốn đi rất nhiều chỗ anh cũng không thể đi cùng em. Em xem. Anh còn nợ em một tuần trăng mật, nợ em một chuyến du lịch đích thực. Chờ em sinh con xong, chúng ta đi du lịch một chuyến. Đến lúc đó, anh không còn là quân nhân, có thể xuất ngoại, bất kể em muốn đi đâu, anh đều có thể đi cùng.”
“Học Văn.” Tả Phán Tình nhịn không được hôn thật mạnh lên môi anh một cái: “Anh tốt quá.”
“Bé ngốc.” Cái này mà tốt ư? Vậy thì yêu cầu của cô quá thấp rồi.
Tả Phán Tình cố bĩu môi, hơi bất phục xem thường anh, đột nhiên lại muốn nói đến một chuyện khác: “Đúng rồi, anh cũng thông thạo chuyện thương trường đúng không, lần trước anh với Hiên Viên Diên nói đến thị trường Trung Đông gì đó, còn nói cái gì thị trường châu Âu nữa. Vậy là sao? Anh đang kinh doanh hả?”
Trung Quốc cho phép quân nhân tiến hành hoạt động thương mại à? Sao cô không biết nhỉ?
“Không xem như làm ăn đâu, buôn bán nhỏ thôi.”
“Buôn bán gì vậy?” Tả Phán Tình hỏi rõ ngọn ngành.
“Thì là buôn bán đó. Nói em cũng không hiểu.” Cố Học Văn lắc đầu, không muốn trả lời vấn đề này.
“Anh không nói sao em biết?” Tả Phán Tình muốn khinh thường anh: “Anh có nói hay không nào.”
“Thì là, cái đó. . . . . .” Cố Học Văn đảo tròn con mắt, bất thình lình a lên một tiếng, nhìn Tả Phán Tình: “Đúng rồi, hôm qua đến bệnh viện kiểm tra, hình như bác sĩ nói em mang thai đã được ba tháng rồi nhỉ?”
“Hơ. . . . . .”
Lần này đến phiên Tả Phán Tình trợn tròn mắt: “Anh, anh nghe thấy hả?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Anh cố ý đến hỏi bác sĩ, bà ấy nói không thành vấn đề.”
“Không, không thành vấn đề? Cái gì không thành vấn đề?”
Mặt Tả Phán Tình bỗng chốc cứng ngắt, lặng lẽ lui người ra một chút. Nhưng Cố Học Văn làm sao cho cô có cơ hội, nắm lấy tay cô để cô dựa sát mình hơn.
“Có vấn đề, người anh em của anh cũng đói bụng lâu quá rồi, em không phải là nên an ủi dỗ dành cậu ta đó sao?”
“Anh đói bụng?” Tả Phán Tình cười ha ha ngây ngô hai tiếng: “Chỗ đó có hoa quả. Trong phòng có thức ăn. Anh. . . . . .”
“Những thứ ấy anh ăn không no.” Cố Học Văn nhấc người cô lên, đặt trên đùi mình: “Anh muốn ăn em.”
“Quẹo phải, nhà vệ sinh, tay phải vạn năng.” Tả Phán Tình lại muốn lùi chút nữa, anh cũng đã đặt cô lên giường, đè lên.
“Tay phải vạn năng sao bằng vợ anh.”
Cúi đầu, ở trên môi cô không nhẹ không nặng cắn một cái, môi hướng về sau, bắt đầu hôn vành tai cô: “Đừng hòng trốn, hôm nay em trốn không thoát đâu.”
“Buồn cười, ai muốn trốn chứ.” Tả Phán Tình nuốt nuốt nước miếng, hai người đúng là thật sự lâu rồi chưa làm chuyện ấy, lâu đến độ cô hơi sợ hãi: “Cố Học Văn, em có thai đó.”
“Anh biết.” Cố Học Văn vội vàng hôn cô, bàn tay to di chuyển trên người cô, bắt đầu cởi quần áo cửa cô.
Thời tiết Bắc Đô đã ấm hẳn lên, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo T-shirt thể thao màu trắng rộng thùng thình, rất dễ dàng cởi ra, về phần quần thì lại càng đơn giản, hiện tại Tả Phán Tình dù sao cũng sợ phần bụng bị gò bó nên đều mặc quần thể thao, muốn cởi cũng rất dễ dàng.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình hơi sợ, bày tay nhỏ bé che lấy bụng: “Anh cẩn thận chút. Đừng làm đau cục cưng.”
“Yên tâm đi.” Cố Học Văn cũng không ngẩng đầu lên: “Con trai của Cố Học Văn này, không yếu ớt như vậy.”
“Cái gì chứ. Anh chỉ biết con trai hả? Em nói là con gái đó.”
Hai người từ lúc cô mang thai đã bắt đầu tranh luận chuyện cô sẽ sinh con trai hay là con gái. Thật ra Cố Học Văn ngay từ đầu nói là con gái. Sau thấy cô gật đầu, thì thay đổi.
Khăng khăng nói đứa bé cô đang mang là con trai
“Là con gái rất tốt.” Cố Học Văn thật ra thích con gái hơn: “Anh càng thích.”
“Đáng ghét.” Môi anh vừa vặn mút lấy đỉnh núi của cô, thân thể Tả Phán Tình run rẩy một hồi, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, Cố Học Văn này sẽ không vì con gái mà không cần mẹ nó chứ?
Trước ngực chợt đau xót, cô cúi đầu, trừng mắt liếc nhìn Cố Học Văn một cái: “Anh làm gì đó?”
Lại cắn cô? Chẳng lẽ cô không đau sao?
“Em còn có tâm trạng mà thất thần à?” Cố Học Văn không hài lòng, chống người lên nhìn bộ dạng không tập trung của cô, vươn tay bắt đầu xoa bụng cô, lại xuống phía dưới: “Tả Phán Tình, em ngứa da đúng không?”
Còn thất thần vậy là sao?
“Anh, anh không phải vẫn nói, anh làm chuyện của anh, em ngủ kệ em sao?”
Lúc đó ở Mỹ, cô đã rất mệt còn phải ứng phó với anh, anh không phải đã nói cô cứ ngủ phần cô, anh làm chuyện của anh sao.
“Đó là trước kia.” Sắc mặt Cố Học Văn có chút đỏ ửng mờ mờ, oán hận trừng Tả Phán Tình: “Ba ngày không đánh, cửa nhà tan hoang, hôm nay nếu anh không giáo huấn em chút đỉnh thì em không biết ai là chồng em.”
“Đừng mà.” Tả Phán Tình muốn trốn, nhưng không kịp, thân thể bị Cố Học Văn lột sạch như trẻ sơ sinh. Bàn tay to của anh làm mưa làm gió trên người cô.
Cô trốn không thể trốn, suy nghĩ hoàn toàn không thể tự kiềm chế. Chỉ có thể khiêu vũ cùng anh.
Được rồi, thông cảm cho anh cũng đói bụng lâu ngày. Mặc anh đi. Trong đầu cô hiểu rõ hôm nay Cố Học Văn sẽ không buông tha cô, song Tả Phán Tình vẫn muốn nhắc nhở anh một chút.
“Cố Học Văn, anh chú ý con đó . . . . .”
“Em lải nhải hoài.” Không muốn nghe cô liên tục nhắc nhở mình nữa. Cố Học Văn tin bản thân nhất định sẽ không tổn thương đến con. Cúi đầu hôn môi cô. Bàn tay to tiếp tục khêu gợi, trêu đùa cơ thể mẫn cảm của cô.
“Ư ư.” Lời nói bị anh nuốt sạch, cô muốn kêu cũng không được. Hờn dỗi xem thường, đưa hai tay ôm bụng anh. Vẻ mặt có vài phần uy hiếp.
Cái ý tứ ấy chính là bảo anh cẩn thận một chút, nếu làm con bị thương thì em sẽ không khách sáo với anh.
Lại không biết ánh mắt của cô căn bản không có lực sát thương triệt để, lúc Cố Học Văn nhìn thì chẳng khác nào ánh mắt quyến rũ. Chỉ có thể khiến anh càng hưng phấn, hăng hái mà thôi.
Chú ý con đúng không? Anh có cách.
Về cách gì thì đó chính là. . . . . .
Xuỵt, không thể nói. Không thể nói.
Cuộc sống yên bình trôi qua. Bụng Tả Phán Tình cũng bắt đầu lấp ló. Càng ngày càng có dáng vẻ phụ nữ mang thai. Cố Học Văn chăm nom cô rất cẩn thận chu đáo.
Mọi chuyện ưu tiên nghĩ trước cho cô.
Anh đã vừa nộp báo cáo xin chuyển ngành. Tuy rằng ngày nào cũng bận rộn nhiều việc, nhưng tối nào cũng nhất định sẽ về cùng cô đi vào giấc ngủ.
Còn anh bận cái gì. Tả Phán Tình cũng không biết. Thị trường Trung Đông và châu Âu lần trước nói đến ấy, mỗi lần cô hỏi liền bị Cố Học Văn đè ép cô một lần.
Mỗi lần đè ép lại thay đổi đề tài. Vừa đổi đề tài thì cô lại sẽ quên mình lúc đầu muốn hỏi anh chuyện gì. Nếu không thì pha trò, nói anh cùng người ta mở công ty.
Hỏi anh công ty nào thì anh lại không trả lời.
Thật đáng ghét. Cô nhất định phải chọn thời điểm hỏi thử xem rốt cuộc anh đang làm cái gì. Để khỏi mỗi ngày nhìn anh thần thần bí bí.
“Thiết kế Tả, chào buổi sáng.” Vừa vào cổng chính công ty, lập tức có đồng nghiệp chào hỏi cô. Tác phẩm cô thiết kế trở thành sản phẩm bán chạy nhất của công ty Chu thị.
Khi tổng giám đốc họp, đặc biệt khen ngợi đích danh thiết kế của Tả Phán Tình, giám đốc Chu cũng có vài phần kính trọng cô. Hiện tại cô đúng là tâm phúc của công ty.
“Chào buổi sáng.” Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái chính là đang nói Tả Phán Tình, đi vào văn phòng của mình ngồi xuống.
Lấy bản vẽ thiết kế ra, hôm nay Tả Phán Tình rất có hứng thú vẽ.
Hôm nay lúc sáng sớm, nhìn thấy rất nhiều cửa hàng hai bên đường treo banroll chúc mừng Quốc tế thiếu nhi. Lúc này cô mới nhớ hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi.
Cô đã quá tuổi nhi đồng rồi. Song cục cưng bé bỏng trong bụng vẫn còn chưa trải qua quốc tế thiếu nhi. Cô muốn thiết kế cho con một cái khóa sinh mệnh đặc biệt.
Mới vẽ vài nét, cửa phòng làm việc bị ai đó gõ. Tiểu trợ lý ôm một bó hồng đỏ to tiến vào. Chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ, khuôn mặt tiểu trợ lý cũng phiếm hồng.
“Thiết kế Tả, hoa của cô.”
“Hoa?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, nhưng vẫn đưa tay nhận, phần trên có đính một tấm thiệp nhỏ: ” Tối ăn cơm với anh, Văn.”
Hôm nay là ngày gì vậy? Cố Học Văn lại tặng hoa cho cô?
Hơi bất thường nha. Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Tả Phán Tình cũng không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
Thấy trợ lý vẫn còn đứng đó không đi, Tả Phán Tình cười cười với cô: “Cám ơn.”
“Ấy không cần cám ơn.” Tiểu trợ lý nhẹ nhàng thở ra: “Em cứ nghĩ chị lại muốn vứt hoa nữachứ.”
“Sao thế được?” Đây là hoa ông xã tặng, cô phải cắm cho thật đẹp, bảo quản cho thật tốt.
“Em ra ngoài trước.” Trợ lý xoay người rời khỏi. Tả Phán Tình nhìn bó hoa hồng kia, suy nghĩ một lát rồi đặt bó hồng lên bàn làm việc. Chống cằm nhìn những đóa hoa, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Nếu con ra đời là con gái. Trong đầu nghĩ như vậy, lập tức liền có linh cảm, cầm bút vẽ mấy nét lên giấy. Vừa phát thảo sơ bức vẽ, cửa phòng lại bị trợ lý gõ gõ.
“Thiết kế Tả.” Trợ lý cười cười với cô, cầm trên tay một cái gói: “Vừa rồi chuyển phát nhanh đến nói là đưa cho chị.”
“Của tôi?” Rất bất ngờ. Tả Phán Tình nhận cái gói, rất nhẹ. Cô lắc lắc thì bên trong không nghe thấy tiếng gì. Đoán không ra là cái gì.
Trợ lý đưa gói hàng xong thì quay ra. Tả Phán Tình lấy kéo ra bắt đầu tháo giấy gói, trong lòng bắt đầu nghĩ, không phải là Cố Học Văn định tặng quà quốc tế thiếu nhi cho cô đấy chứ?
Muốn tặng thì sao không để đến tối tặng nhỉ? Sao lại phải gửi này?
Thần bí như vậy.
Mở giấy gói ra, bên trong còn có một cái hộp, mở nắp hộp, là một cái đĩa CD.
Có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu. Tả Phán Tình mở máy tính, để đĩa CD vào.
Đĩa CD bắt đầu phát hình, hình ảnh bất động, căn phòng đó hơi quen,. . .
Rất nhanh, cô thấy mình vào cửa, dì Lí đi theo sau. Hình như là lúc cô tới Mỹ ?
Chỉ có hình ảnh, không có âm thanh. Cô thấy mình nằm xuống giường, bởi vì vừa mới xuống máy bay, quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Rất nhanh, Hiên Viên Diêu bước vào.
Thấy Hiên Viên Diêu xuất hiện trên màn hình, Tả Phán Tình cảm giác tim mình như ngừng đập. Hiên Viên Diêu có ý gì? Anh ta đưa đĩa CD này cho cô là có ý gì chứ?
Trên màn hình Hiên Viên Diêu đã bắt đầu cởi quần áo của cô, Tả Phán Tình cắn chặt môi, kích động muốn đập nát cái máy tính. Nhưng cô biết, làm như thế cũng không thể giải quyết vấn đề.
Hiên Viên Diêu gửi đĩa CD này, chứng minh anh bội ước. Anh ta không giữ chữ tín để cô sống yên bình một hồi rồi sau đó lại ngấm ngầm tính kế tàn ác với cô.
Đĩa CD này, anh ta có thể gửi cho cô, có thể gửi cho Học Văn, cũng có thể gửi cho người trong Cố gia.
Rốt cuộc anh vẫn chưa kết thúc sao?
Hiên Viên Diêu, anh rốt cuộc muốn tôi thế nào? Có phải nhất định ép tôi điên mới vừa lòng hay không?
Trên màn hình Hiên Viên Diêu đã cởi áo của cô, cô không thể xem được nữa, định tắt máy, di động lại reo lên.
Điện thoại cô cũng không nhìn, tưởng Hiên Viên Diêu, lúc ấn nút mở định nói thì giọng nói Cố Học Văn lại truyền đến.
“Phán Tình, nhận được hoa chưa?”
“Nhận được rồi.” Sắc mặt có chút quái dị, câu “Hiên Viên Diêu anh rốt cuộc muốn sao” kia liền như thế nuốt vào, bàn tay nắm di động sựng lại, nghe giọng Cố Học Văn từ bên kia truyền đến.
“Thích không?”
“Thích.” Trên màn hình Hiên Viên Diêu đã cởi áo, tiếp theo nằm lên giường, Tả Phán Tình liều mạng cắn răng, sôi sục ý muốn giết người.
“Em tan tầm anh tới đón em. Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Tả Phán Tình nghĩ nghĩ: “Ngày hôm qua em xem tạp chí có giới thiệu một quán ăn Hàn Quốc không tồi, hay là chúng ta đến thưởng thức chút đi?”
“Ừ.” Cố Học Văn nở nụ cười, mỗi lần Tả Phán Tình nói gì cũng được thì lần nào cũng đều là cô đề ra ý kiến: “Vậy em chờ anh. Bye.”
“Bye anh.” Cô cũng muốn nói với Cố Học Văn, Hiên Viên Diêu……
Tay bỏ điện thoại xuống đột nhiên dừng lại. Cô nhìn lên màn hình, Hiên Viên Diêu đang nằm trên người cô, hôn môi cô một cái rồi đứng dậy, giơ tay làm ký tự V trước màn hình, sau đó lùi lại lấy quần áo mặc vào, lại mặc quần áo cho cô, xong xuôi anh ta ngồi bên giường nhìn cô, không làm gì nữa.
Tả Phán Tình sửng sốt, đây là ý gì?
Di động lại reo lên lần nữa, cô cấp tốc nghe máy: “Học Văn, em. . . . . .”
“Tôi không phải là Cố Học Văn.” Giọng nói bên kia điện thoại, mang theo vài phần đùa cợt. Là Hiên Viên Diêu.
“Hiên Viên Diêu, anh……”
“Quà tôi tặng em nhận được chưa?”
“Anh có ý gì?” Tả Phán Tình trong lòng không thể tin được kết quả này, là cô tưởng tượng như vậy sao? Có thể sao?
“Tôi chưa từng làm vậy với em.” Giọng Hiên Viên Diêu phía đầu dây bên kia dường như có chút luyến tiếc nhẹ nhàng: “Mặc dù tôi rất muốn, nhưng tôi không có thói quen ép buộc phụ nữ, cũng không có thói quen làm chuyện đó với một phụ nữ mất ý thức.”
“Nhưng, nhưng tôi. . . . . .” Vì sao ngày đó cô lại ngủ say đến thế?
“Trong phòng có chút hương an thần.” Hiên Viên Diêu như hiểu được nghi vấn của cô: “Tả Phán Tình, tôi chỉ chạm môi em thôi. Con em là của Cố Học Văn.”
(Hạ đỏ: bảo anh là ác quỉ chẳng sai tẹo nào, mặt anh dày còn hơn cả kim cương 1000 cara)
“Hiên Viên Diêu.” Liều mạng cắn môi, Tả Phán Tình suýt nữa muốn khóc. Mấy tháng này, tuy rằng vẫn tự dặn bản thân không được để ý, phớt lờ đi, nhưng cô biết rất rõ, thật ra trong lòng cô rất lưu ý.
Thực ra cô cũng rất sợ, sợ đứa bé có thể là của Hiên Viên Diêu.
Nhưng Cố Học Văn đã dùng tình cảm dịu dàng của anh, sự tín nhiệm của anh mà nói với cô: đứa bé là của ai cũng không quan trọng.
Cho nên, cô mới bắt mình buông xuôi nỗi lo lắng, không tiếp tục suy nghĩ đến khả năng đứa bé có thể là của Hiên Viên Diêu kia, mà là dốc sức nói với bản thân: đứa bé là của Cố Học Văn. Nhất định thế.
“Em sẽ không khóc đấy chứ?” Hiên Viên Diêu có chút bất đắc dĩ: “Tôi nói chuyện này cho em, cũng không phải để em khóc.”
“Vì sao?” Vì sao muốn nói sự thực với cô? Anh ta có thể lừa cô cả đời mà.
“Em cứ cho là tôi bỗng dưng có lương tâm là được.” Hiên Viên Diêu thở dài: “Tả Phán Tình, hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Ơ?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, hôm nay là sinh nhật Hiên Viên Diêu?
“Em không thể nói với anh một câu chúc mừng sinh nhật sao?”
“Chúc mừng sinh nhật.” Tả Phán Tình theo bản năng mở miệng, sau đó cắn cắn môi: “Hiên Viên Diêu, anh. . . . . .”
“Được rồi.” Hiên Viên Diêu bất ngờ nói: “Tả Phán Tình, tôi có được xem là bạn bè của em không?”
Tả Phán Tình trầm mặc, không biết phải nói sao. Những việc Hiên Viên Diêu đã làm với cô, cô thật sự không biết muốn nói gì. Có một người bạn như thế, thực ra cô không quá hi vọng. (Hạ đỏ: ai dám kết bạn với anh chắc người đó cũng có thói quen đu dây điện)
“Thực khiến người ta thương tâm mà.” Bộ dạng bất cần đời của Hiên Viên Diêu lại tái xuất: “Tả Phán Tình, nếu em không chịu kết bạn với tôi thì tôi cũng chỉ có thể là kẻ thù của em.”
“Hiên Viên Diêu.” Con người anh ta sao mà đáng ghét thế nhỉ?
Tả Phán Tình muốn nói gì đó. Nhưng Hiên Viên Diêu đã cúp máy.
Cầm di động. Tâm tình Tả Phán Tình vô cùng phức tạp. Ánh mắt nhìn màn hình, trên màn hình là hình ảnh bất động. Hiên Viên Diêu ngồi bên giường, nhìn gương mặt say ngủ của cô, lúc đó sự phóng đãng trong ánh mắt, nét mặt khiêu khích khinh thường thường có của anh ta đều biến mất, chỉ còn một vẻ chuyên chú.
Một chút cảm giác hết sức phức tạp nảy lên trong lòng. Cái tên Hiên Viên Diêu này, gài bẫy cô, hại cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng món quà anh ta tăng vô, thật sự khiến cô rất bất ngờ. Hơn nữa rất vui vẻ.
Rút đĩa CD ra khỏi máy tính, cẩn thận cất vào trong túi xách.
Cô muốn đưa nó cho Cố Học Văn xem, để anh cũng vui vẻ chút. Trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến, hình như sinh nhật Cố Học Văn cũng sắp đến. Hay cô cứ xem vật này là quà sinh nhật trực tiếp tặng cho anh.
Cô tin cho dù Cố Học Văn thật sự không để ý. Nhưng thấy món quà này, anh nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.
Lại ngồi xuống vẽ, mới vừa cầm bút lên, cô bất thình lình nghĩ đến điều gì đó. Lấy di động ra tìm số máy vừa rồi của Hiên Viên Diêu, gửi đi một tin nhắn. Trên màn hình chỉ có một câu: Hiên Viên Diêu, tôi tha thứ cho anh.
Đúng vậy. Con người ta sống đều phải nhìn về phía trước. Cuộc sống còn phải tiếp tục. Bất luận Hiên Viên Diêu trước đây đã làm cái gì, cũng chỉ khiến cô và Cố Học Văn càng thấy rõ trái tim mình, càng biết mình muốn gì.
Từ khía cạnh này mà nói, thậm chí cô còn phải cảm ơn Hiên Viên Diêu. Chính nhờ sự xuất hiện, sự phá hoại của anh ta mà cô biết hóa ra Cố Học Văn yêu cô như thế. Mà cô cũng yêu Cố Học Văn như vậy.
Cho nên, bỏ qua hết tất cả. Tất cả đều là quá khứ.
Không nhận được hồi âm của Hiên Viên Diêu. Tả Phán Tình cũng không để ý. Bởi vì bây giờ tâm tình của cô rất tốt. Thật sự rất tốt. Tốt cực kì luôn.
Cô cũng không phải một người phụ nữ bảo thủ. Nhưng cảm giác bây giờ thật sự cô rất hài lòng, con người cô, trái tim cô đều là của Cố Học Văn. Chỉ một mình anh.
Như thế rất, rất, rất là tốt.
Lúc tan ca, Cố Học Văn tới đón cô. Phát hiện tâm tình của cô vô cùng tốt thì có chút nghi hoặc.
“Hình như em đang rất vui thì phải?”
“Uhm.” Đương nhiên .
“Tại sao?”
Tả Phán Tình giơ bó hồng trên tay: “Bởi vì anh đó.”
“Tặng hoa hồng cho em?”
“Tất nhiên .”
Tả Phán Tình ngồi lên xe, ôm hoa vào trong lòng: “Anh không biết phụ nữ một khi đã kết hôn thì giá trị sẽ trở nên kém đi thế nào đây, về sau cơ bản sẽ không có ai vui lòng tặng hoa cho người phụ nữ đó sao?”
“Ý của em là, để chứng minh giá trị của em vẫn cao như xưa. Hy vọng anh mỗi ngày đều tặng hoa cho em?”
“Chính xác.” Tả Phán Tình cong khóe môi với anh. Nhưng lại lắc lắc đầu: “Thôi cái này rất không thực dụng. Cá nhân em nghĩ hay là anh đưa em số tiền mặt tương đương đi.”
“Sao anh không biết em trở nên tham tiền như vậy nhỉ?” Cố Học Văn khởi động xe. Không quên quay sang trêu ghẹo cô.
“Em đương nhiên phải tham tiền rồi.”
Tả Phán Tình giả vờ buồn rầu: “Bây giờ anh không tham gia quân ngũ. Em lại mang thai. Chúng ta phải cố gắng tiết kiệm chút để có tiền mua sữa bột.”
“Ha ha ha ha.” Cố Học Văn bật cười ha ha. Tả Phán Tình thật sự rất thú vị. Ở bên cô, vĩnh viễn đều có thể rất vui vẻ.
“Em không tin chồng em vậy hả?”
“Tin chứ.” Tả Phán Tình gật đầu thật mạnh, sao cô có thể không tin Cố Học Văn chứ: “Nhưng anh chưa từng nghe qua có câu nói này sao? Ăn bất tận, mặc bất tận, không trù tính thì cuối cùng cũng sẽ gặp cảnh khốn cùng. Đúng không?”
Mở công ty chắc cũng không phải dễ dàng. Mọi thứ vừa mới bắt đầu. Tiết kiệm chút vẫn hơn.
“Yên tâm đi.” Cố Học Văn dùng sức vuốt vuốt lòng bày tay cô: “Đi theo anh, anh sẽ không để em gặp cảnh khốn cùng.”
“Tốt. Em đây thật sự cám ơn anh.” Thật ra hiện tại Tả Phán Tình ở công ty được xem như nhà thiết kế số 1. Thu nhập cũng tương đối khả quan, chẳng qua cô thích trêu Cố Học Văn thế thôi.
“Em đó.” Cố Học Văn thật sự không có cách nào nắm bắt cô, hỏi qua Tả Phán Tình địa chỉ nhà hàng ấy, lái xe hướng về nơi cô đã nói.
Trong xe không ngừng vang lên tiếng cười, không ngừng tiến lên phía trước, hướng về nơi hạnh phúc.
Nắm tay, cùng nhau già đi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
(chính văn hoàn)