CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ

Chương 43



Lão ta lao về phía chúng tôi, thân thể lão teo tóp trơ xương, không ít chỗ trên người đã bị phân hủy thối rữa, chuột gián bọ lúc nhúc trông mà phát tởm. Tôi có phát hoảng mấy giây đầu, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Long Vũ, anh đã cứu em một mạng, bây giờ là lúc em trả lại cho anh một mạng. Em chết rồi, em sẽ xuống âm phủ, làm con dâu của cha mẹ anh. Chờ anh trở về, làm vợ của anh!

Tôi đẩy Long Vũ ra, hiên ngang bước lên chắn trước anh ấy, nhìn thẳng vào cái thây tởm lợm kia hét lớn:

“Thù của ai người nấy trả! Thử động đến một sợi tóc của anh ấy xem!”

Thử động đến con trai của Quỷ vương xem!

Chẳng biết lý do tại sao mà ma nữ nghe xong lời tôi nói thì lại sợ hãi chạy thục mạng, còn lão già vẫn không biết trời cao đất dày là gì, hùng hổ lao về phía tôi.

“Xẹttt” một tiếng kinh thiên động địa, giữa trời quang mây tạnh, chẳng có vẻ gì là mưa bão, đột nhiên xuất hiện một tia sét chói lòa từ trên trời đánh xuống, giữa đầu lão già đang điên cuồng tấn công tôi. Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả tôi và Long Vũ đều bị hất văng ra xa.

Chỉ vài giây sau khi xảy ra hiện tượng kỳ lạ đó, trời đất lại trở về với sự tĩnh lặng như chưa có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng trên mặt đất, chỗ chúng tôi đứng ban nãy lại là một cảnh tượng khiến người ta phải dựng tóc gáy.

Mặt đất nứt toác thành một đường dài ngoằng ngoẵng, ở chính giữa chỗ chúng tôi đứng khi nãy là một cái hố vừa rộng vừa sâu hoắm, khói bụi cuốn mịt mù. Lão già kia đã biến đâu mất tăm.

“Linh Linh! Con đi đâu rồi??”

Tiếng cha mẹ tôi từ xa vọng lại khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn ngỡ ngàng. Tiếng động khi nãy quá lớn, cộng với hiện trường như thế này, quả là giống một vụ động đất. Hẳn là cha mẹ tôi không tìm thấy tôi trong nhà nên đã hốt hoảng chạy đi tìm.

“Cha! Mẹ! Con ở đây! Hai người có sao không?”

Tôi vội vàng chạy qua, vừa tới nơi đã bị mẹ tôi vỗ một cái vào lưng, nước mắt lăn dài:

“Đứa trẻ vô tâm này! Con đến bao giờ mới cho chúng ta bớt lo hả?”

Tôi chỉ biết cười trừ, con cũng đâu có muốn, đang yên đang lành nằm ngủ cũng gặp ma chứ con có đi gây chuyện đâu? Ngó sang bên cạnh thấy Long Vũ vẫn ngơ ngác đứng đó với vẻ mặt tò mò, tôi bèn nghĩ cách giải thích với cha mẹ tôi về sự có mặt của anh ấy.

Nhưng dường như cha mẹ tôi quá lo lắng, đến nỗi chẳng nhìn ra ngoài tôi còn có người khác ở đây. Họ nhìn chằm chằm tôi, rồi lại ngó qua cái hố sâu hoắm nọ:

“Sao mặt mũi lem nhem bụi đất thế này? Có phải con vừa chui từ dưới kia lên không?”

Cha tôi nghi ngờ tiến đến gần cái hố, cầm cái đèn pin trên tay soi vào. Tôi thấy ông cứ rọi đi rọi lại đèn vào cái hố đó một lúc lâu, vẻ mặt càng lúc càng tái mét.

“Trời… trời đất ơi! Dưới đó có…”

Cha tôi run cầm cập nói còn không rõ chữ, chúng tôi cũng lo sợ chạy đến xem có chuyện gì. Ánh sáng lờ mờ từ cái đèn pin làm hiện rõ một cái xác người ở dưới đó!

Cái xác không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn là hình người, còn mặc quần áo hẳn hoi. Cha mẹ tôi chân tay mềm nhũn ôm chặt lấy tôi, còn tôi và Long Vũ đều im lặng quan sát kĩ cái xác người đó.

Vài giây sau, hai chúng tôi cùng quay sang nhìn nhau, đồng thanh mở miệng nói:

“Là hắn.”

Là lão già khi nãy tấn công chúng tôi. Lão ta bị sét đánh trúng, thân thể đã xám như tro, nhưng nhìn những mảnh quần áo trên người, không khó để nhận ra chính là lão.

“Cha! Mẹ! Chúng ta vào nhà thôi! Chỗ này không an toàn!”

Tôi và Long Vũ vội vã đưa cha mẹ tôi vào nhà. Lúc này họ mới nhận ra sự hiện diện của anh ấy, sửng sốt hét ầm lên:

“Tô Nhất Long! Mày… mày…”

“Mày hại con gái tao như thế còn chưa đủ sao! Hôm nay tao nhất định phải liều mạng với mày!”

Cha mẹ tôi gần như nổi điên lên, nếu không phải tôi ngăn cản kịp thời, có lẽ họ sẽ cầm dao hành hung Long Vũ mất.

“Trời ơi! Hai người dừng lại đi mà! Chuyện rất dài, hai người có bình tĩnh thì con mới giải thích được chứ!”

“Con đúng là hồ đồ quá rồi! Thằng súc sinh này hại con sống thực vật một năm còn chưa đủ sao! Con còn nói giúp cho nó! Có phải bệnh của con tái phát hỏng đầu rồi không?”

Cha mẹ tôi không nghe lọt tai, vẫn bất chấp lao vào động thủ với Long Vũ. Tôi không cẩn thận để cha tôi đấm vào mặt Long Vũ một phát, “bụp” một tiếng vang lên nghe mà xót ruột xót gan.

“Tại sao mày không tránh?”

Cha tôi nhận ra điều khác lạ, lập tức ngừng đánh, kinh ngạc nhìn Long Vũ đứng im chịu đòn. Khóe miệng anh ấy đã rỉ máu, nhưng anh ấy vẫn điềm nhiên như không biết đau là gì.

“Cậu không phải là Tô Nhất Long?”

Tô Nhất Long đã lộ rõ bản chất là một con quỷ độc ác, làm sao hắn lại để yên cho cha tôi đánh đấm như vậy? Cha mẹ tôi hình như đã nghĩ đến điểm đó, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.