CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ

Chương 8



“Nhất Long!”

Tôi bổ nhào qua, nhìn khuôn mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn của anh ấy mà đau lòng không thôi.

“Em qua đây làm gì? Không phải em nên cưới anh trai anh rồi sao?”

Nhất Long định vươn tay ra vuốt tóc tôi, nhưng chợt khựng lại như nhớ ra điều gì, vội vã rụt tay về. Ánh mắt anh ấy liếc qua tấm di ảnh đứa bé trai nọ, đôi môi mím chặt dường như có nỗi khổ tâm không thể nói.

“Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”

Tôi kích động hét ầm lên, thô lỗ kéo anh ấy đứng dậy.

“Cha mẹ anh nói anh thích em, sau đó…”

“Sau đó thì sao?”

Nhất Long nở một nụ cười cay đắng, gạt tay tôi ra:

“Linh Linh, em đừng tự lừa mình dối người nữa! Cha mẹ anh đâu có nói như vậy!”

“Thật ra em và anh trai anh đã có hôn ước từ rất lâu rồi không phải sao?”

Tôi lảo đảo bước giật lùi về đằng sau, trong lòng hụt hẫng vô cùng. Rốt cuộc thì anh ấy vẫn biết rồi!

“Không phải, em không hề lừa dối anh!”

Tôi thật sự không lừa Nhất Long! Tôi chỉ biết mệnh của mình có một cái duyên âm đeo bám, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ lại là với người anh trai song sinh đã mất của anh ấy!

Lúc này cha mẹ tôi và cha mẹ Nhất Long đã đuổi kịp đến đây, họ vất vả khuyên nhủ một hồi lâu mới khiến chúng tôi bình tĩnh lại. Tôi ứa nước mắt nhìn tấm di ảnh nọ, bên cạnh đó có một tấm bài vị, trên đó có khắc tên của người kia: Tô Uy Long.

Cha mẹ Nhất Long trông suy sụp vô cùng, bác gái vừa ôm chầm lấy tôi vừa khóc nức nở:

“Linh Linh à, con là một đứa bé ngoan, hai bác không nỡ nhìn con phải chịu thiệt thòi. Nhưng chúng ta thật sự đã hết cách rồi…”

“Uy Long là con trai lớn của hai bác, là anh trai song sinh của Nhất Long.”

“Mười năm trước nó bất hạnh qua đời vì tai nạn giao thông, hai bác cũng là vì quá đau lòng, nên chưa từng nhắc đến với gia đình con…”

Tôi chỉ cần nhìn biểu hiện đau đớn thống khổ của cha mẹ Nhất Long cũng đủ hiểu họ đã phải đau khổ tuyệt vọng thế nào. Nhưng…

“Nhưng người cháu thích là anh Nhất Long! Cháu không thể cưới người khác được! Hơn nữa người và ma sao có thể cưới nhau được, quá hoang đường!”

Tôi hoảng loạn gào hét, từng mảng kí ức đáng sợ năm bảy tuổi ùa về. Trùng hợp thay, năm tôi bảy tuổi gặp người phụ nữ đó, tức là mười năm trước, cũng chính là năm Tô Uy Long qua đời.

Anh ta tự nhận tôi là cô dâu của anh ta, còn người phụ nữ đó lại tự nhận tôi là con dâu của bà ta. Nói vậy chẳng lẽ hai người này là mẹ con sao? Sao có thể? Rõ ràng Tô Uy Long là con trai của nhà họ Tô mà! Mẹ của anh ta không phải là bác Tô đang ngồi trước mặt tôi sao?

Tôi run sợ lách người ra khỏi vòng tay bác Tô đang ôm mình, ánh mắt nghi hoặc và sợ sệt quan sát bác ấy. Bác ấy từ nãy đến giờ vẫn rơi nước mắt khóc nức nở:

“Linh Linh, con sao vậy? Thứ cho bác nói thẳng, nhưng bác cũng đã tìm thầy đồng xem quẻ của con rồi…”

“Mệnh của con đúng là có duyên…”

“Đủ rồi! Mẹ thôi đi! Mẹ thấy Linh Linh chưa đủ đáng thương à?”

Bác Tô còn chưa nói dứt lời đã bị Nhất Long lớn tiếng cản lại. Tôi ngồi phịch xuống đất, ánh mắt trống rỗng, mặc cho Nhất Long có lay gọi thế nào tôi cũng không nghe lọt vào tai.

Mẹ anh ấy nói đâu có sai, tôi đã có duyên âm thì làm sao có thể cưới người khác ngoài người đàn ông kia. Nhưng tại sao nhất định lại phải là anh trai của Nhất Long? Sau này nếu tôi có cưới anh ta thật, có về làm dâu nhà họ Tô thật, thì làm sao tôi dám nhìn mặt Nhất Long nữa đây?

Anh ấy còn chưa đủ tốt với tôi à?

Trong lúc tôi đang hoảng loạn với mớ suy nghĩ lộn xộn đó, cha mẹ tôi cũng chẳng biết giải quyết thế nào ngoài việc dỗ dành an ủi tôi, thì “phịch” một tiếng, cha mẹ Nhất Long đã đồng loạt quỳ xuống, rồi bất ngờ… cúi người lạy cả nhà tôi.

“Linh Linh, anh chị Diệp, coi như chúng tôi van xin ba người! Uy Long thật sự rất đáng thương, khi nó rời xa chúng tôi cũng chỉ mới chín tuổi thôi! Mười năm qua chúng tôi luôn làm việc thiện tích đức giúp linh hồn nó sớm được siêu thoát, nhưng ai ngờ…”

“Hôm nay chính là ngày giỗ của nó, chúng tôi cứ ngỡ bao năm qua nó đã an lòng siêu thoát đầu thai kiếp khác rồi! Nhưng không… chừng nào chưa cưới được người vợ mà nó ưng ý, chừng đó nó vẫn lang thang cô độc trên thế gian này…”

Nói đến đây, cha mẹ Nhất Long hướng về tôi, cúi người dập đầu lạy tôi, nghẹn ngào nói:

“Hai bác chẳng có quyền gì bức ép con, nhưng xin con có thể rủ lòng thương hại hai cái thân già này…”

Tôi quẫn bách không biết phải làm sao, cha mẹ tôi cũng giao quyền quyết định cho tôi. Cho dù tôi có đồng ý lấy Tô Uy Long hay không, họ cũng sẽ nuôi nấng bảo vệ tôi cả đời.

Cảm nhận được có ai đó đang nhìn chòng chọc vào mình, tôi chợt ngoảnh nhìn xung quanh. Khi ánh mắt tôi liếc đến tấm di ảnh của Tô Uy Long, khuôn mặt trong ảnh hình như khẽ nháy mắt một cái, nở nụ cười với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.