Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 492: Người em thích không thích em



Chuyện này khiến cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Long Đình Đình vội hỏi: “Tú Nhi, cô nói là bên phía Giang Nam đều đã biết chuyện ông ngoại gặp tai nạn ở sân bay rồi à?”

Tú Nhi gật gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy đó! Hơn nữa trên tin tức còn cố ý thông báo, người trong nhà đều nói là có chuyện không bỏ mặc được nên không thể đến thành phố G, chỉ có một mình tôi không có chuyện gì cho nên tôi cố ý chạy đến đây.”

Thì ra là thế à. Vì vậy có thể nhìn thấy được nhà họ Tần quả nhiên đã hỗn loạn không ra thể thống gì, chủ của gia đình lại gặp nguy hiểm ở nước ngoài, vậy mà thân thích lại nói không có thời gian đến thăm, nhân tính mất hết rồi, nói chung là như vậy đó.

Như thế thì cô gái nhỏ tên là Tú Nhi mặc dù có chút lỗ mãng nhưng mà vẫn rất quan tâm đến ông ngoại, thế là Long Đình Đình vui mừng nhẹ gật đầu nói: “Tú Nhi, cô làm rất đúng.”

Trên mặt của Tú Nhi xuất hiện nụ cười.

Nhưng mà hình như là Tần Phong cũng không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn thờ ơ nói: “Cô tưởng là tôi không biết mục đích cô đến đây là cái gì đó à?”

“Ông nội, cháu...” Tú Nhi oan ức đến cực điểm: “Ông đã hiểu lầm cháu rồi.”

Dường như là ông ngoại cũng không có ấn tượng gì tốt đối với cô gái Tú Nhi này, nếu không thì tại sao lại đối xử với tấm lòng hiếu thảo của cô ta như vậy, trong chuyện này có phải là còn có gì đó không.

Mặc Diệu Dương kéo một cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh của ông ngoại: “Ông ngoại, chuyện ông bị hãm hại ở G đã được ông nội đè ép xuống rồi, sao bên Giang Nam lại biết tin tức này nhanh như vậy chứ?”

Long Đình Đình cũng cảm thấy rất rối rắm về chuyện này, trừ phi...

Đúng lúc này Tần Phong nhìn về phía cô, mặc dù là ông không nói gì nhưng mà Long Đình Đình có thể đọc hiểu được ý của ông. Cô quay đầu lại kéo tay của Tú Nhi, cười nói: “Tú Nhi, tôi muốn đi ra ngoài mua chút nước, cô đi cùng với tôi có được không?”

Tú Nhi không muốn đi còn nhìn về phía của Mặc Diệu Dương một cái.

Long Đình Đình vẫn cười nói như cũ: “Đi thôi, đi cùng với tôi đi.”

Tú Nhi không có cách nào khác đành phải không cam tâm tình nguyện mà đi ra khỏi phòng bệnh với cô.

Sau khi bọn họ đi rồi thì Mặc Diệu Dương mới nói: “Ông ngoại, cháu cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, ông gặp tai nạn ở G, lúc đầu chuyện này ở bên phía Giang Nam chắc chắn là không thể nào biết được, cho dù có biết thì cũng không có khả năng nhanh như vậy, trừ phi...”

Nói đến đây anh liền dừng lại.

Trên mặt của Tần Phong lộ ra biểu cảm tang thương: “Trừ phi là có người ở bên trong bắt tay với người ngoài, bọn họ đã sớm dữ liệu được việc ông chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, mục đích ban đầu của bọn họ thật ra là hi vọng ông chết ở đây mới là tốt nhất, mãi mãi cũng không thể trở về được nữa, mà bọn họ lập tức tuyên bố tin tức này ra ngoài lại càng tốt để đẩy nhanh mục đích của bọn họ.”

Mặc Diệu Dương gật đầu nói: “Không sai.”

“Nghịch tử! Hỗn xược! Khụ khụ...” Tần Phong tức giận mắng chửi một tiếng rồi lại bắt đầu ho khan.

Mặc Diệu Dương đứng dậy rót cho ông một ly nước, lại vuốt lưng cho ông, xoa ngực một hồi lâu mới hòa hoãn: “Ông ngoại, ông đừng tức giận mà, thân thể quan trọng hơn.”

Tần Phong uống nước xong, sắc thái đỏ bừng trên mặt bởi vì cảm xúc kích động đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, ông gật gật đầu: “Yên tâm đi, bộ xương già của ông còn có thể tiếp tục kiên trì được mà.”

Long Đình Đình và Tú Nhi đi ra bên ngoài, Tú Nhi cười hì hì nói: “Chị dâu, chị thiệt là xinh đẹp quá đi thôi, khó trách anh họ của em sẽ chọn chị.”

Long Đình Đình nở nụ cười: “Tú Nhi, cô cũng rất xinh đẹp.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tú Nhi lập tức trở nên có chút cô đơn: “Nhưng mà người em thích lại không thích em, hơn nữa còn đã cưới người khác.”

Long Đình Đình xoa xoa đầu của cô ta, an ủi: “Đồ ngốc này, không thể làm mình không vui vẻ bởi vì chuyện như thế này, người không vui phải là đối phương mới đúng, anh ta đã bỏ lỡ một cô gái tốt như cô.”

Tú Nhi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ hối hận.”

“Đúng vậy đó, Tú Nhi chắc chắn sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn với anh ta nữa, để anh ta hối hận cả đời này luôn đi.” Long Đình Đình nở nụ cười.

Ánh mắt của cô di chuyển khỏi gương mặt của Tú Nhi rồi nhìn về phía trước, chính vì vậy mà cô cũng không chú ý đến sắc mặt u ám trên gương mặt Tú Nhi, Tú Nhi nói: “Không đâu, em cứ muốn anh ấy đó, hơn nữa em tin rằng anh ấy nhất định sẽ thích em vứt bỏ người phụ nữ ghê tởm đó mà ở bên cạnh của em.”

Trong lòng của Long Đình Đình giật mình, cô gái nhỏ này đúng là một người cố chấp, yêu ghét rõ ràng, chỉ là cô nghe thấy chúc lệ khí từ trong giọng nói xúc động phẫn nộ của cô ta, khi một cô gái có suy nghĩ hung ác thì đây không phải là một hiện tượng tốt.

Về phần “người phụ nữ ghê tởm” trong miệng của cô ta là ai thì Long Đình Đình cũng không muốn biết, lại nói Tú Nhi căn bản cũng chỉ ở Giang Nam, rất ít khi đến thành phố G, vậy thì người mà cô ta thích chắc cũng ở bên kia.

Hai người đi dạo một vòng ở phía trước cũng không tìm được cửa hàng tiện lợi, thật ra thì bọn họ cũng không muốn mua cái gì hết, phòng bệnh của Mặc Diệu Dương chuẩn bị cho Tần Phong là phòng bệnh cao cấp nhất ở bệnh viện này, ở bên trong cái gì cũng có, căn bản cũng không cần phải ra ngoài mua, chẳng qua là Tần Phong muốn đuổi cô ta ra mà thôi.

“Về thôi.” Long Đình Đình có chút đã rời.

“Vâng.” Tần Tú Nhi gật đầu.

Hai người đi về phía bệnh viện.

Đi đến cửa phòng bệnh, trong lúc đó gặp được bọn người Mặc Diệu Dương đi ra từ bên trong.

“Anh họ.” Tú Nhi vừa nhìn thấy Mặc Diệu Dương thì liền trở nên nhiệt tình và ngoan ngoãn, vội vàng đi đến trước mặt của anh, kéo cánh tay của anh, nũng nịu nói: “Anh muốn đi đâu vậy, anh mới đến có một lát thôi, bây giờ đã muốn đi rồi à.”

Long Đình Đình chỉ cho rằng tính tình của Tú Nhi trẻ con, đối với hành động của cô ta với Mặc Diệu Dương thì cũng không đặt trong lòng.

Mặc Diệu Dương hơi cụp mắt xuống đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên cánh tay của mình rồi sau đó di chuyển xuống, bất động thanh sắc gạt tay của cô ta ra.

Tần Tú Nhi sửng người, nhưng mà cũng không xấu hổ bao nhiêu: “Anh họ, ngồi đây một lát đi, lâu rồi em không có gặp anh, em nhớ anh lắm.”

Mặc Diệu Dương thản nhiên nói: “Tôi còn có việc.” Nói xong thì lại đi về phía của Long Đình Đình.

Đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, dịu dàng quan tâm nói: “Vẫn luôn bận đến bây giờ, em có mệt không?”

Nhất thời, trong lòng của Long Đình Đình được ủ ấm, gật đầu nói: “Vẫn còn ổn.”

Mặc Diệu Dương gật đầu, chống đỡ cằm của mình ở trên trán cô: “Ừ, mệt rồi thì trở về nghỉ ngơi có biết không? Anh đã sắp xếp cho người chăm sóc ở đây rồi, không có việc gì đâu.”

“Em biết rồi.” Long Đình Đình đưa tay ra chỉnh sửa lại vạt áo giúp cho anh.

Hình ảnh tình cảm của đôi vợ chồng trẻ rơi vào trong mắt những người khác, bạn của Mặc Diệu Dương thì vẫn còn tốt, dù sao thì cũng đang ở bên nhau hai năm rồi, đã sớm thành thói quen.

Ngược lại là Tú Nhi, một bộ dạng như là nhận phải đả kích, đôi mắt như được nhúng thạch tím, âm thầm liếc mắt nhìn Long Đình Đình.

Sau khi Mặc Diệu Dương đi rồi thì Long Đình Đình và Tú Nhi vào phòng bệnh.

Lúc này Tần Phong đang nghỉ ngơi, hai người bọn họ ngồi xuống trong phòng khách ở bên ngoài phòng bệnh.

“Tú Nhi, cô có muốn nghỉ ngơi luôn không?” Long Đình Đình có lòng tốt mở miệng nói, cô nhìn thấy trong phòng khách có cái ghế sofa, diện tích cũng không coi là nhỏ, nghỉ ngơi ở đó cũng sẽ không cảm thấy chật chội.

Tú Nhi âm dương quái khí nói: “Không được đâu, ông nội đã xảy ra chuyện bất trắc ở thành phố G, ở đây nguy hiểm như vậy sao em có thể yên tâm mà ngủ được chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.