Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 652: Đâm lao thì phải theo lao



Qúy Đình Kiêu cũng nói: “Đúng rồi đó, vất vả lắm anh Lâu khó lắm mới có thể tìm được chút thời gian mà còn bị chuyện của anh làm phiền, chỉ có anh thôi đó, lúc còn bé là người nghịch ngợm gây sự nhất, không nho nhã gì hết.”

Lúc anh ta nói là lời này, Mặc Diệu Dương không vui, anh đã thay đổi dáng vẻ lười biếng và chán ghét lúc nãy, thẳng lưng chững chạc đàng hoàng nói: “Anh Lâu, anh đừng có nghe bọn họ nói bậy, đó là dáng vẻ lúc còn bé của tôi, hiện tại người ở thành phố G đều biết tôi là người có tiếng tu dưỡng, lại khiêm tốn..."

Vân Lang là người đầu tiên cười lên ha hả, ngay cả Mạnh Yến San cũng che miệng lại.

Tiêu Quân để đũa xuống, khoác tay chặn lại: “Diệu Dương, cậu đừng có nói nữa, cái tên có thù tất báo như cậu trên người có chỗ nào là ôn tồn lễ độ, nhã nhặn khiêm tốn đâu chứ.”

Qúy Đình Kiêu đứng dậy tự rót rượu cho mình, vẻ đắc ý lộ rõ ở trên mặt: “Mấy từ ngữ đẹp như vậy chỉ xứng đáng dành cho tôi thôi.”

Mạnh Yến San nghe vậy thì cũng cười nứt nẻ, Vân Lang thì dùng đôi đũa chung gắp thức ăn bỏ vào trong bát của cô: “Vợ ơi, em ăn nhiều một chút đi, đừng nghe bọn họ nói khoác.”

Đôi lông mày đen của Cận Bắc Xuyên hơi nhếch lên một chút, không hề lưu tình chút nào mà nói với chất giọng mỉa mai: “Chỉ xứng đáng với vẻ bề ngoài của anh thôi.”

Lại là một trận cười to.

Mối quan hệ của mấy người này thật sự quá hòa hợp, giống như là do một mẹ sinh ra, từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau, vui cười giận hờn gì cũng đều có nhau.

Cố Minh Vinh chưa từng nhìn thấy Hoắc Minh Lâu như thế này, mặc dù đã nhìn thấy dáng vẻ của anh trên tivi mang đến cho người ta một loại cảm giác rất dễ ở chung, nhưng mà cũng dễ ở chung quá rồi đó chứ? Sao mà một chút giá của bí thư cũng không có vậy chứ?

Quen thuộc với bọn họ như vậy thì cũng thôi đi, thậm chí còn có cảm giác bình dị gần gũi với mình, phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên Cố Minh Vinh đối mặt tiếp xúc với Hoắc Minh Lâu, trong lòng đã sớm run sợ.

Trong lòng thấp thỏm, vừa nghĩ đến Hoắc Minh Lâu không làm giá, Hoắc Minh Lâu liền bưng chén rượu lên nói với ông ta: “Ông Cố, tôi là phận con cháu, nhưng mà ngày hôm nay lại ngồi vị trí chủ vị, đây là do tôi không đúng, tôi nên bôi tội với ông, tôi tự phạt một ly rượu.”

Cố Minh Vinh bị dọa giật cả mình, nhanh chóng đưa hai tay đỡ lấy ly rượu của Hoắc Minh Lâu: “Thư ký Hoắc đừng có làm như vậy mà, đừng làm như vậy mà.”

Hoắc Minh Lâu đưa tay ra rót đầy ly rượu cho Cố Minh Vinh, sau đó bắt đầu rót vào trong ly của mình, sau đó anh ta đứng dậy cụng vào ly của Cố Minh Vinh.

Anh ta nói: “Ly rượu này tôi nhất định phải kính ông Cố, ngày hôm nay tôi làm chủ vị ở trong lòng đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, người anh em Diệu Dương của tôi từ thuở nhỏ đã lớn lên ở nhà tổ nhà họ Mặc, rất được ông cụ cưng chiều, đương nhiên sẽ dạy hư cậu ấy, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, đúng là không có quy cũ gì hết, nếu như bọn họ đã gọi tôi một tiếng anh Lâu, chuyện mà em trai làm sai, người làm anh nên phải gánh vác trách nhiệm để tôi phụ trách, tôi uống cạn trước, ông Cố, ông cứ tùy ý đi.”

Anh ta nói xong, ngửa đầu uống hết ly rượu ở trong tay.

Cố Minh Vinh nghe thấy lời nói này, cảm thấy không được bình thường cho lắm, quả nhiên là bữa cơm ngày hôm nay không ăn ngon như vậy.

“Không dám nhận không dám nhận...” cái trán của Cố Minh Vinh đổ mồ hôi lạnh nhìn Hoắc Minh Lâu uống xong rượu, ông ta đang phải vội vàng uống hết rượu ở trong này của mình.

Một ngụm rượu trắng rót vào trong bụng, ngọn lửa thiêu đốt một đường, thiêu đốt Cố Minh Vinh đứng ngồi không yên.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hoắc Minh Lâu cũng không tiếp tục trò chuyện với ông ta nữa, mà là tùy ý gấp đồ ăn, hướng về phía Mặc Diệu Dương, anh ta nói: “Bây giờ Long Đình Đình đang ở Hải Thành?”

Lúc này Cố Minh Vinh cũng đã biết cô gái thần bí tên là Long Đình Đình nhất định chính là người phụ nữ mà Mặc Diệu Dương yêu, nhưng mà tại sao cô ta lại có liên quan đến con trai của mình vậy chứ

Nghĩ đến đây trong lòng của ông ta lại có một ngọn lửa.

Cái thằng phá nhà này, bỏ qua xí nghiệp gia tộc tốt lành ông ta mặc kệ không hỏi tới, hết lần này đến lần khác lại muốn lăn lộn trong giới giải trí, đó là nơi dành cho người nghiêm túc tồn tại à? lăn lộn ở trong đó có thể tạo ra được thành tựu gì, nói trắng ra cũng chỉ là một con hát mà thôi, nhắc đến tiếng tăm gia tộc, Cố Minh Vinh đều chê trách anh ta làm nhà họ Cố mất mặt.

Nhưng mà có cách gì nữa đâu, ông ta chỉ có một người con trai thôi, cuối cùng không thể lay chuyển được anh ta, hiện tại hối hận phát điên đi được, nếu như lần này Mặc Diệu Dương truy cứu trách nhiệm vậy thì nhà họ Cố sẽ bị lật ngược lại trong vài phút.

Không hay rồi, hình như là bệnh tim lại tái phát, nhịp tim tăng lợi hại.

Cố Minh Vinh nín thở làm dịu tâm trạng ngồi nghiêm chỉnh ứng phó.

“Sao tôi biết được chứ!” Mặc Diệu Dương nhăn mặt cho người ta nhìn.

Cố Minh Vinh nghe xong, cảm thấy không thích hợp cho lắm, chẳng lẽ là tình cảm của hai người không tốt, cô gái kia mới dính líu quan hệ với con trai của mình? nhìn dáng vẻ không thèm để ý của anh, người phụ nữ ở chỗ nào mà anh cũng không rõ ràng.

“Long Đình Đình ở đâu mà cậu cũng không biết?” Trên gương mặt của Hoắc Minh Lâu chứa ý cười dáng vẻ như rất có tính nhẫn nại.

“Không rõ, tôi không biết.” Mặc Diệu Dương lại nói.

Trong lòng của Cố Minh Vinh đột nhiên được thả lỏng, quả nhiên là tình cảm không tốt, cái này cũng không khó nữa, nếu như tình cảm của người ta đã không tốt, hơn nữa, hiện tại nam nữ hẹn hò với nhau cũng chẳng ra làm sao hết, trước mắt chỉ gọi chồng gọi vợ. rõ ràng còn chưa làm thật, mà trước tiên lại làm như thật, cho nên cũng không thèm để ý cái gì.

Nào có thể đoán được lời nói của Hoắc Minh Lâu lại xoay chuyển, đưa tay gõ vào Mặc Diệu Dương một cái rồi nói: “Cậu đó nha từ nhỏ đã có tính tình này rồi, cái tính bướng bỉnh cố chấp, có mười con trâu cũng không thay đổi được, cậu rõ ràng ngoài miệng nói như vậy nhưng mà trong lòng lại không nghĩ như thế, từ giọng điệu này của cậu tôi đã hiểu được rồi, nếu như mà ai đó thật sự làm gì Long Đình Đình, cậu không đào mộ tổ của người ta? tôi không tin lắm đâu.”

Lời nói nói ra từ trong miệng của Hoắc Minh Lâu, lập tức như để Cố Minh Vinh ngồi trên bàn chông.

Nếu như mà lời nói này do đám người Qúy Đình Kiêu nói ra, có lẽ là ông ta sẽ không quá để ý, nhưng mà lời nói này được nói ra từ trong miệng của Hoắc Minh Lâu, độ tin cậy quả thật là 100% đó.

Khó trách sự sắp xếp ở sân bay vào ngày hôm nay cũng đủ để chứng minh Mặc Diệu Dương là một người có thủ đoạn âm độc, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ xào ông ta luôn.

Cái này... cái này... phải làm sao mới ổn đây

Mặc Diệu Dương hơi nhướng mày lên, trừng mắt với Hoắc Minh Lâu, nói: “Hiện tại tôi muốn xử lý cái tên xấu xa không biết tự lượng sức mạnh đánh chủ ý lên trên người của vợ tôi.”

Hoắc Minh Lâu cười gian tà hỏi: “Vậy cậu không ngại nói cho tôi nghe, cậu muốn làm như thế nào chứ?”

“Tôi muốn chém hắn ta thành muôn mảnh, lột da rút gân, tính cả người nhà của hắn ta cũng xử lý cùng luôn.” Mặc Diệu Dương nói chuyện rất hời hợt, nhưng mà lọt vào tay của người nào đó thì lại bị như ngồi trên bàn chông.

Cận Bắc Xuyên đặt đũa xuống trêu chọc nói: “Cậu hai Mặc của chúng ta đây là muốn chém đầu cả nhà người ta, hay là chu di cửu tộc đây?”

Hoắc Minh Lâu trừng mắt nhìn Cận Bắc Xuyên, sau đó là di chuyển tầm mắt nhìn về phía Mặc Diệu Dương, ngón tay gõ một cái trên vị trí trống ở trên bàn, mặc dù là giọng điệu như đang chờ đợi trò vui, nhưng mà cũng có thể nhấc lên hàng nghìn con sóng dữ ở trong lòng của người khác

“Con người của tôi ấy uống một chút rượu thì sẽ thích nói to, ngày hôm nay tôi nói thật ở đây, ai dám đánh chủ yếu vào Long Đình Đình, tôi là người đầu tiên không bỏ qua, tôi cũng được xem như là... người nhà mẹ đẻ của Long Đình Đình, Diệu Dương cậu muốn xử lý như thế nào, anh Lâu chỉ cần nói một câu có thể làm với cậu đến cùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.