Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 10



Chương 10

Tô Tú Song chỉ vào tờ đơn xét nghiệm đặt trên bồn rửa tay màu đen sau lưng anh ta. Nhưng Hoắc Dung Thành lại chẳng buồn quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, khí thế lạnh thấu xương: “Cô không uống thuốc tránh thai.

Dám lừa gạt trước mắt tôi, cô chán sống tôi?”

Bộ ngực cô phập phồng, ngón chân co lại, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi không mang thai.”

“Giả vờ tiếp đi…” Hoắc Dung Thành đứng ở đó, lạnh lùng nhìn động tác của cô, vẻ mặt vừa chán ghét vừa trào phúng.

“Trên bồn rửa tay có đơn xét nghiệm của bệnh viện, anh không tin thì xem đi”

Tô Tú Song chỉ vào tờ đơn xét nghiệm đặt trên bồn rửa tay màu đen sau lưng anh ta. Nhưng Hoắc Dung Thành lại chẳng buồn quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, khí thế lạnh thấu xương: “Cô không uống thuốc tránh thai.

Dám lừa gạt trước mắt tôi, cô chán sống rồi hả?”

Tô Tú Song sợ ngây người. Dáng vẻ của anh ta quá đáng sợ, trông như một con dã thú sẽ xông đến xé xác cô bất cứ lúc nào. Cô không khỏi run rẩy, người đàn ông này thật đáng sợi “Muốn mượn cớ mang thai gả vào nhà họ Hoắc ư? Cô tính kế kiểu này đúng là không tồi, nhưng chỉ bằng cô mà cũng xứng sao?” Hoặc Dung Thành lạnh lùng nói.

Sắc mặt Tô Tú Song trắng bệch, nỗi sợ hãi đã hoàn toàn bị thay thế bởi cơn giận, lớn tiếng nói: “Tôi chưa bao giờ muốn gả vào nhà họ Hoắc, anh đừng ngậm máu phun người!”

“Ngậm máu phun người? Ha…” Như thể nghe thấy điều gì rất nực cười, Hoắc Dung Thành liên tục cười lạnh, sải bước đến gần cô. Hai người đều đứng dưới vòi hoa sen cực lớn, dòng nước đổ ào ào trên đầu anh ta khiến anh ta cũng ướt sũng, tóc dán trên trán, dòng nước chảy trên gương mặt lạnh lẽo, vừa gợi cảm lại vừa nguy hiểm.

Ngay sau đó, Hoắc Dung Thành siết cằm Tô Tú Song, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Lén lút chụp ảnh, rải rác tin tức, không ngờ tôi lại xem nhẹ cô, đúng là có năng lực”

“Không phải là tôi phát tin tức” Tô Tú Song đau đớn nhăn mày.

“Tôi hỏi lại cô lần cuối” Vẻ mặt Hoắc Dung Thành đã mất hết kiên nhẫn, đúng là con đàn bà gian xảo.

“Tôi cũng trả lời anh lần cuối, tôi chưa từng phát tin tức đó!” Tô Tú Song gắn từng chữ: “Nếu tôi thật sự muốn gả vào nhà họ Hoắc thì đáng lẽ phải chờ đến khi sinh con xong rồi mới phát, chứ không phải là phát vào thời điểm này”

“Chỉ giỏi ngụy biện!” Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lẽo, giọng nói đã bắt đầu tức giận: “Thuốc tránh thai có thể giả vờ uống, đơn xét nghiệm cũng có thể lam giả. Chiêu này đã bị dùng nhiều rồi!”

Anh ta vừa nói vừa siết chặt cánh tay cô, khiến chỗ đó đỏ bừng. Tô Tú Song đau đớn thử giãy dụa, nhưng không thoát được mà ngược lại bộ ngực còn nảy lên, nước ấm chảy qua cặp mông chảy xuống đất, trông vô cùng kích thích, đập thẳng vào mắt Hoắc Dung Thành. Anh ta khẽ híp mắt, liên tục nuốt nước bọt, dòng điện như lan tỏa trong người.

Trần truông đứng trước mặt đàn ông khiến Tô Tú Song vừa ngượng ngùng vừa bối rối, vội vàng giấy dụa: “Anh mau thả tôi ra!”

Người đàn ông vẫn đứng lù lù không nhúc nhích. Tô Tú Song dùng hết sức mà vẫn không thể đẩy anh ta ra, ngược lại còn bị lảo đảo, mất thăng bằng ngã về phía trước.

Rầm! Hoắc Dung Thành bị đẩy ngã xuống đất, Tô Tú Song trực tiếp ngồi trên người anh ta, nữ trên nam dưới. Hoắc Dung Thành vừa ngẩng đầu đã thấy bộ ngực trắng nõn của cô, không khỏi vừa miệng khô lưỡi khô vừa nổi giận: “Cút đi!”

Tô Tú Song ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô cắn môi, vừa khẽ di chuyển thì một dòng nước ấm bỗng tuôn trào từ trong người, cô nhất thời cứng đờ, không ngờ dâu rụng lại đến vào đúng lúc này!

Hoắc Dung Thành híp mắt, liếc nhìn thấy vết máu trên ngực mình, huyệt thái dương không khỏi nhúc nhích.

Tô Tú Song đỏ mặt đến mức nhỏ ra máu, chật vật đứng dậy từ trên người anh ta. Cô chưa bao giờ mất mặt như lúc này, không khỏi cúi đầu xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào cho rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.