Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 165



Chương 165

“Tôi sợ độ cao, ông có thể xuống đây trước không? Rồi chúng ta vào trong công ty bàn bạc thương lượng tiếp.”

Không ngờ rằng khi cô vừa nói xong, ông ta như bị chọc điên, lập tức cởi giày ném xuống dưới, “Tiếp tục mặc cả nữa tôi liền nhảy xuống”

“Được, được, được, ông đừng kích động, tôi qua đó.”

Tô Tú Song bắt mình phải tỉnh táo, tiến tới ngồi bên cạnh ông ta, dè dặt hít sâu một cái, dường như không dám nhìn xuống dưới.

Dưới cửa công ty.

Chiếc Rolls Royce màu đen vẫn chưa rời đi.

“Cậu hai, cô chủ đứng trên đó cao như vậy sợ sẽ bị rơi xuống?” Cố Hàn ngước đầu, lên tiếng.

Hoắc Dung Thành nhàn nhạt liếc một cái, ném tập văn kiện xuống, bước xuống xe.

Thấy vậy, Cố Hàn liên mở ô, đi theo sát bên cạnh.

“Được rồi, bây giờ ông nói đi” Tô Tú Song cả người căng thẳng, đến chân cũng không dám động.

“Tôi ở công ty này làm việc nỗ lực chuyên cần hơn hai mươi năm, các người không những nợ tiền lương của tôi mà bây giờ còn đòi sa thải tôi, dựa vào cái gì chứ?”

Người đàn ông vừa phẫn nộ nói vừa nắm tay thành hình quả đấm, cặp mắt đỏ bừng tức giận.

“Nợ tiền lương nhân viên là sự thật, tôi không phủ nhận điều đó, nhưng việc cắt giảm người, sa thải nhân viên, ông nghe ai nói?”

“Cô đừng có lừa tôi, cả công ty ai cũng biết”

“Là ai nói?”

“Là cổ đông Trần đã xuống quyết định thông báo cắt giảm nhân viên, không chỉ mỗi tôi mà còn có tất cả các công nhân lâu năm của nhà máy đều bị sa thải”

Tô Tú Song hơi sững người ra một lúc rồi rất mau lấy lại tinh thần, nói với trợ lý: “Kêu cổ đông Trần tới đây”

Không tới ba mươi giây, cổ đông Trần liền xuất hiện: “Thật ra ý của tôi là công ty bây giờ đang ở trong tình trạng như này thì nên cắt giảm những loại nhân viên vô dụng, không cần thiết như kia đi”

“Với cả, công ty cắt giảm người cũng là qui trình phát triển bình thường của mỗi công ty, nếu cứ nghe thấy cắt giảm người liền muốn nhảy lầu, thế công ty phải làm sao đây?”

“Tôi là phó giám đốc công ty, tôi mới là người có quyền quyết định, cổ đông Trân, ông không hề có quyên này”

Tô Tú Song mặt đỏ bừng tức giận nói.

“Đúng là tôi không có, nhưng công ty dạo gần đây dưới sự lãnh đạo của cô cũng gân như sắp phá sản rồi, đây là quyết định của cuộc họp giữa các cổ đông trong công ty tối qua”

Tô Tú Song ngực phập phồng, tức giận muốn chửi mấy tiếng. Mấy vị cổ đông này căn bản không coi cô ra gì.

“Cô là phó giám đốc, nhưng trước mắt chẳng qua là thay tổng giám đốc quyết định một số công việc của công ty, những việc trọng đại như này cô không có quyên tham dự, chỉ chúng tôi mới có thể quyết định”

Nghe thấy vậy, tâm trạng của người đàn ông kia càng trở nên kích động hơn.

“Vợ tôi làm việc hơn hai mươi năm ở công ty, bị gãy ngón tay, thậm chí còn mắc bệnh ung thư, lúc ấy tổng giám đốc đã vỗ ngực bảo đảm chỉ cần cô ấy còn ở đây thì những công nhân lâu năm như chúng tôi sẽ không phải lo mất việc, kết quả bây giờ tất cả chúng tôi đều là bị thất nghiệp.”

Giọng nói của người đàn ông kia kịch liệt gào thét, ra sức nện vào ngực mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.