Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 188



Chương 188

“Xin chào, Tôn Hạo Vũ” Người đàn ông đưa tay ra chào hỏi.

Tô Tú Song mỉm cười lễ độ, cũng đưa tay ra, “Tô Tú Song, mời ngồi”

Chỉ có điều lòng bàn tay đột nhiên hơi ngứa, như bị người khác cố ý cào.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Tôn Hạo Vũ đẩy kính trên mũi, mỉm cười với cô, bỏ túi đựng tài liệu xuống, thần sắc tự nhiên, thản nhiên ngồi xuống.

Thấy vậy, lông mày Tô Tú Song nhíu chặt lại, lẽ nào là ảo giác của cô?

Cô cũng ngồi xuống, lấy menu lên nhưng không hề mở ra mà đưa qua, “Anh Tôn gọi trước đi, đừng khách sáo.”

Tôn Hạo Vũ cười, thật sự cũng không khách sáo từ chối.

Anh ta gọi đầy một bàn, lại còn gọi toàn những nguyên liệu đắt đỏ, bào ngư, nấm Matsutake.

Tô Tú Song nhíu chặt lông mày thành chữ xuyên đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Đầy một bàn thế này không biết phải mất bao nhiêu tiền.

Sau đó, Tôn Hạo Vũ lại gọi hai bình rượu vang, vừa uống rượu vừa liến thoắng nói.

Nhưng anh ta toàn nói về rượu vang.

“Cô có biết rượu vang nên chọn nguyên liệu thế nào, ủ như thế nào, rượu vang ở đâu ngon nhất, mùi vị chính gốc nhất không?”

Tô Tú Song nghe xong chỉ cười và lắc đầu.

Cô không nhịn được thầm trợn mắt.

Làm sao mà cô biết được.

Cô vừa không ngâm rượu vang, lại không bán rượu, càng không phải xưởng sản xuất rượu được chưa!

“Không biết không sao, tôi có thể nói cho cô”

Tô Tú Song; “…”

Nhưng cô thực sự không muốn nghe, cô chỉ muốn bàn chuyện công việc.

Anh ta lại bắt đầu một vòng giảng giải, nói đầy vui vẻ, hùng hồn.

Cũng không phải uống trà, anh ta coi rượu vang như nước lã để uống, chỉ một lát sau đã hết hai chai.

Tô Tú Song tròn mắt kinh ngạc đến không nói nên lời.

Lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu như nước lã.

“Anh Tôn hiểu biết nhiều ghê, quả là bậc thầy về giám định và thưởng thức rượu vang.” Tô Tú Song cực kỳ khó khăn, cô thực sự không thể nghe tiếp được nữa nhưng vẫn phải cười tươi như hoa, thuận tiện cho việc nịnh bợ anh ta.

“Đó là đương nhiên, tôi không có sở thích nào khác, sở thích duy nhất của tôi là uống rượu vang, bình phẩm rượu vang” Tôn Hạo Vũ được tâng bốc nên vô cùng vui vẻ, anh ta gọi phục vụ vào, lại gọi thêm hai bình rượu vang.

“Anh Tôn, hôm khác chúng ta có thể chọn thời gian đặc biệt nói vê rượu vang, bây giờ có thể bàn công việc được không?”

Tô Tú Song kiềm chế sự nóng giận, nhãn nại cắt ngang anh ta, dịu dàng hỏi.

“Có thể, nhưng đợi một lát, tôi có khi phải vào nhà vệ sinh”

Tôn Hạo Vũ lấy túi tài liệu rồi đứng dậy.

“Được.”

Tô Tú Song mỉm cười, gật đầu.

Uống nhiều rượu vang như thế không đi vệ sinh mới lạ?

5 phút sau, Tôn Hạo Vũ vẫn chưa quay lại, nhưng anh ta lại gọi điện thoại đến, “Xin lỗi cô Tô, bây giờ công ty có cuộc họp rất quan trọng, hôm khác chúng ta bàn bạc cụ thể sau”

Tô Tú Song ngẩn người, anh ta giở trò gì thế?

“Alo, anh Tôn, tút tút tút…”

Cô vẫn chưa nói xong đối phương đã ngắt kết nối.

Tô Tú Song tức đến mức đau đầu, cô giữ chặt trán một lúc lâu mới định thần lại.

Cô không còn cách nào khác chỉ có thể đi đến quầy lễ tân tính tiền.

“Cô Tô, tổng cộng 525 triệu” Lễ tân cười để lộ ra tám chiếc răng vô cùng tiêu chuẩn.

“Cái gì! 525 triệu!”

Tô Tú Song kinh ngạc kêu lên, cho rằng mình nghe nhầm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.