Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 293



Chương 293

Hoắc Dung Thành thô lỗ nói thẳng: “Thể chất của đàn ông đều là thể nóng, đương nhiên, cũng có một số người là thể hư, thận hư, ba phút một hiệp.”

Tô Tú Song cạn lời, không nhịn được mà khoé mắt giật giật: “Chẳng lẽ là anh đang nói chính mình?”

Hoắc Dung Thành híp híp mắt, sâu xa nhìn cô: “Cô có muốn cùng tôi thử xem?”

“Không, không, tôi đùa thôi.”

Tô Tú Song giật giật khoé môi, đúng là cái miệng này sinh ra chỉ để nói nhảm mà.

Cô không dám tiếp tục chủ đề nguy hiểm này nên phải vội vàng bẻ câu chuyện sang hướng khác.

“Đúng rồi, giữa anh và cái tên huênh hoang khoác lác kia rốt cuộc là có thù gì thế, em gái của hắn thật sự đã chết trong tay anh sao?”

Sắc mặt của Hoắc Dung Thành trâm xuống, chẳng nói lời nào, ánh mắt nhìn cô giống như là một vực sâu không đáy.

“Biết càng nhiều, chết càng sớm, chưa từng nghe qua câu nói này sao?”

Anh ta nói.

Sau khi nhận thấy ánh mắt áp bức đến nghẹt thở của người đàn ông kia, Tô Tú Song chớp chớp mắt, lập tức im lặng: “Coi như ban nấy tôi chưa hỏi gì.”

Cô còn tưởng anh ta sẽ không trả lời câu hỏi này nữa, nào ngờ một lúc sau, anh ta đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Tai nạn xe.”

“Anh tông người ta?”

Tô Tú Song khẽ chớp mắt, tò mò hỏi.

Hoắc Dung Thành nhướn mày, ánh mắt rũ xuống, liếc nhìn sang cô.

Thấy thế, Tô Tú Song xấu hổ cười cười, đưa tay lên sờ mũi, nháy mắt nịnh nọt nói: ‘Khẳng định là không phải anh tông, nếu là do anh tông, giờ phút này khẳng định là đã ngồi trong tù rồi, hơn nữa, theo tính cách của anh, khinh người như vậy, chắc chắn sẽ không đầu hàng người có địa vị thấp hơn mình để rồi đi tông chết một cô gái”

Nghe xong những lời tán thưởng của người phụ nữ bên cạnh, Hoắc Dung Thành như được xoa dịu đi đôi chút, đôi mắt đen láy của anh ta yên lặng nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có vẻ rất hiểu tôi nhỉ”

“Đương nhiên.”

Tô Tú Song giật giật khóe miệng, tiếp tục gượng cười.

Chỉ là anh đã suy nghĩ nhiều rồi, cái này cũng không phải hiểu biết thực sự, mà chỉ đơn thuần là nịnh nọt đúng chỗ thôi.

“Từ Anh chạy về thủ đô buôn bán, nhưng lại là buôn lậu, gây quỹ trái phép, trên đường chạy trốn cảnh sát, xe chạy tốc độ quá nhanh, đâm phải lan can nên chết tại chỗ.”

Giọng nói của anh cất lên nhàn nhạt, chẳng có lấy một chút cảm xúc thăng trầm.

Tô Tú Song há hốc miệng, đáy lòng thâm nghĩ, người phụ nữ này là tự mình tạo nghiệt, thật sự không đáng để người ta đồng cảm.

“Bao giờ thì chúng ta có thể về nước?” Cô lại thay đổi chủ đề.

“Sau khi ký xong hợp đồng với nước Anh”

“À” Tô Tú Song rầu rĩ gật đầu, tâm trạng trùng xuống không ít, cảm giác vô cùng mệt mỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.