Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 301



Chương 301

“Hoắc Dung Thành!”

Cô vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Con rắn đó thật sự không có độc, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.

” Ừ”

Hoắc Dung Thành hình như là rất bận rộn, anh ta vừa làm việc, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một tiếng, giọng điệu chẳng có lấy một chút thăng trầm.

Dù sao cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết, may mắn lắm mới nhặt được cái mạng này về, phản ứng của anh ta còn nhất thiết phải bình thản như vậy không?

Tô Tú Song nhếch môi, chẳng buồn nói nữa, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Cô vừa đánh răng, lòng vừa miên man suy nghĩ.

Cẩn thận nghĩ lại thì, từ lúc cô đến nước Anh, xung quanh cứ liên tiếp xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, may mà mạng cô cũng lớn, tránh được mấy kiếp liền.

Nghe nói, Lão Quân trên núi Tử Vân Quan rất linh nghiệm, đợi khi nào về nước nhất định phải đến cúng bái, xin về hai lá bùa hộ mệnh để đeo.

Nhìn qua ghế sofa chất đầy tui mua sắm to nhỏ, Tô Tú Song có hơi đau đầu.

Cô trước giờ luôn ưa thích ngăn nắp, hiện tại phải nhìn đống đồ sắp xếp lộn xộn trước mặt, cô thật sự rất khó chịu.

Vì không muốn làm phiền đến người đàn ông trong phòng làm việc, cô cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng.

Cô đổ hết quần áo trong túi mua sắm ra, muốn ủi lại hết một lượt.

Khi ánh mắt Tô Tú Song vô tình quét qua giá tiền in trên nhãn, cô bất chợt nghẹn ngào, một chiếc áo khoác này có giá lên đến 9 chữ sốt Cuộc sống của người có tiền quả nhiên quá xa xỉ, đây không phải là điều mà một người bình thường có thể hiểu được.

Người so với người, càng đáng giận hơn.

“Ôi…”

Tô Tú Song nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chăm chỉ ủi lại từng bộ đồ một.

Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Hoắc Dung Thành ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt âm trầm.

Cô mặc trên mình một bộ áo choàng tắm màu trắng, trông qua thật ngây ngô trong sáng, không biết là đang nghĩ tới điều gì, mà khoé miệng cô hơi cong lên, khuôn mặt phảng phất nét cười.

Ngọn đèn từ trên cao chiếu xuống, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể, khiến cho cả người cô toát ra vẻ dịu dàng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, chợt cảm thấy thời gian trôi qua thật yên bình lặng lẽ.

Tâm trạng xao động của anh cũng biến mất, trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh và nhẹ nhàng.

“Cô đang cười gì vậy?” Hoắc Dung Thành trâm giọng hỏi.

Tô Tú Song bị âm thanh vang lên bất ngờ làm cho sửng sốt, cô vỗ ngực thở ra một hơi rồi nói nhỏ: “Không có gì”

Anh ta cau mày, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với câu trả lời của cô: “Không có gì?”

“Không có gì chính là không có gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.