Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 341



Chương 341

Hơn nữa, đây là một nhà hàng xoay, cho dù ngôi ở vị trí nào, nhà hàng sẽ luôn chuyển động giúp bạn có thể thưởng thức cảnh đêm ở ba trăm sáu mươi lăm độ khác nhau mà không có góc chết.

Vì tốc độ quay rất chậm nên bạn sẽ không cảm thấy chóng mặt.

“Ôi! Hôm nay được bạn Nam cho mở mang tâm mắt. Đây là lần đầu tiên tớ đặt chân đến một nhà hàng phương Tây sang trọng như vậy.”

Ánh mắt Bạch Tĩnh tràn đầy kinh ngạc.

Tô Tú Song không có bất kì phản ứng gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không bộc lộ cảm xúc gì.

Trần Tú Nam cười mỉm: “Đều là bạn học cũ với nhau, đừng đùa linh tỉnh nữa.”

“Tớ thực sự không hề nói đùa cậu”

Người phục vụ mang thực đơn ra, Trần Tú Nam đẩy tới trước mặt hai bạn nữ: “Hai bạn xinh đẹp gọi trước đi. Tớ có gọi thêm bánh sinh nhật nữa, lát nữa sẽ giao đến sau”

“Ôi, cậu thật chu đáo!”

Vẻ mặt Tô Tú Song dịu đi một chút, không còn khó nhìn như trước nữa, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Bạch Tĩnh.

Ngoài những thứ đã gọi, Trần Tú Nam còn gọi thêm hai chai rượu Lafite.

Một lúc lâu sau phục vụ mới đem đồ ăn ra.

Món nào cũng được trang trí tinh xảo cầu kì, khiến khách hàng không khỏi thích thú.

“Tú Song, cậu vẫn đang làm việc trong đoàn phim sao?” Trần Tú Nam dịu dàng hỏi cô: “Nếu không tiện, cậu có thể đến làm ở công ty của tớ”

Tô Tú Song khẽ cười: “Cũng tốt nhưng tớ rất thích công việc này, hiện tại cũng không có ý định đổi việc làm”

Trân Tú Nam cũng cười khúc khích và không tiếp tục chủ đề này nữa.

Sau đó, anh đứng dậy, lấy cái đĩa trước mặt cô và cắt miếng bít tết.

Tô Tú Song vội nói: “Không cần đâu, để tớ tự làm”

“Đó là vinh dự của tớ”

Mặt khác.

Ở quán ba.

Hoắc Dung Thành ngồi trên ghế sô pha, hơi nheo mắt, hai chân trùng xuống.

Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm.

“Hoắc Dung Thành, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cậu, cứ để trôi qua thế này sao?” Hàn Văn Thiên chán nản nói.

“Đúng vậy!”

Nam Cố Trạch nhíu mày: “Chẳng có gì thú vị cả, sao không gọi vài người bạn nữa đến cho có chút không khí?”

“Ồn ào!”

Hoắc Dung Thành chỉ trả lời bằng một từ, trên khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy vẻ chán nản.

Anh đưa tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ có đính kim cương: “Chừng nửa tiếng nữa, tôi sẽ vê nhà. Các cậu ở lại chơi nhé, khi nào thanh toán ghi tên tôi vào.”

Nghe vậy, Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch nhìn nhau mấy lần, có gì đó không ổn, nhất định là có chuyện gì đó đang xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.