Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 390



Chương 390

Tô Tú Song cúi gằm mặt, nhìn tay mình, ngón tay vẫn rất dài mà, nhỏ chỗ nào?”

Có điều, tay anh thật sự rất tô, lòng bàn tay còn có vết chai, ma sát với lòng bàn tay của cô, giống như có dòng điện đang chảy trong cơ thể vậy.

Mười ngón tay đan vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.

Tô Tú Song cảm thấy nhịp tim của mình đập bình bịch.

Người đàn ông này, chọc ghẹo người khác, đúng là muốn lấy mạng mài “Sau này, tránh xa thằng bốn ra” Anh nói.

“Hả?”

Tô Tú Song không hiểu.

“Tránh bị nó dạy hư” Ngữ khí của Hoắc Dung Thành trầm thấp, biểu cảm trên mặt ghét bỏ lại không vui.

Tô Tú Song khẽ ho hai tiếng, tên ngốc Hoắc Dung Thành này, chắc chỉ có anh mới dạy hư cô.

“Sau này đừng dây vào chuyện như vậy nữa, gọi điện thoại cho tôi.”

“Được”

Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng rất đỗi ngọt ngào, còn có cảm giác rung động.

Hoắc Dung Thành lại nói: “Số điện thoại của tôi, bắt buộc phải học thuộc, ngày mai đọc lại tôi nghe.”

Tô Tú Song: “…”

Trở lại nhà họ Hoắc đã 10 giờ tối.

Quản gia Trương đã chuẩn bị bữa tối và đang đợi.

Nhìn thấy hai người đi vào, ông vui mừng tiến lên đón: “Cậu Hai, mợ Hai, bây giờ chuẩn bị dùng bữa tối?”

“Được”

Hoắc Dung Thành khế nhích môi mỏng, nhẹ nhàng đáp lại rồi đi lên tầng.

Tô Tú Song rửa tay xong liền ngồi vào bàn ăn.

Quản gia Trương hỏi: “Mợ Hai, cậu Tư không cùng mợ trở về sao?” Rõ ràng sáng nay hai người cùng ra ngoài.

“Ờm chuyện đó..” Tô Tú Song do dự, không biết nên trả lời như thế nào.

“ Không lạc mất được đâu.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, Hoắc Dung Thành đã thu đôi chân dài ngồi vào chổ.

Do buổi trưa ăn không đủ no nên bữa tối Tô Tú Song ăn không ít, còn Hoắc Dung Thành đến đũa cùng không gắp mấy lần chỉ nếm vài miếng.

Hai người một trước một sau đi lên tầng.

Đi trên hành lang, Tô Tú Song nhìn chắm chằm bóng lưng cao lớn, mở miệng hỏi: “Anh không đói sao?”

Nghe vậy, Hoắc Dung Thành dừng bước, quay đầu lại: “Sao?”

“Tôi thấy anh chỉ ăn hai miếng, xong đũa cũng không động mấy”

Anh nheo mắt, đôi chân dài bước về phía trước, người đã đứng trước mặt cô.

Anh chống tay lên tường giam cả người cô vào giữa ngực mình và bức tường phía sau: “Em lo lắng cho tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.